Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi

Chương 13: Chương 13: Trường Tương Tư




Tưởng Khinh Đường bị chị hỏi thì đỏ mặt, thề thốt phủ nhận: “Không có......ai.”

Quan Tự cảm giác ngón tay nàng nắm chặt.

Cô cười, không tiếp tục hỏi, chỉ buông tay nàng ra, khẽ gõ trán nàng: “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã phức tạp rồi.”

Muốn cùng ai bách niên hỏa hợp? Còn có thể cùng ai? Tưởng Khinh Đường nghĩ, đương nhiên là cùng chị gái xinh đẹp, thành thục trước mặt này, chị có tất cả dáng vẻ mà Tưởng Khinh Đường khao khát, khi Tưởng Khinh Đường còn nhỏ, chị gái này đã đi vào lòng nàng.

Hiện tại đương gia của Tưởng gia là ông nội và anh hai Tưởng Nhược Bân của nàng đều làm lơ nàng, chi phí ăn mặc của nàng đều cùng tiêu chuẩn với các đứa nhỏ khác ở Tưởng gia nhưng người làm là dạng phủng cao đạp thấp, một tiểu thư không được sủng ái, tính tình nhát gan, im lặng, người làm khinh thường nàng, càng không để tâm đến nàng, thậm chí tiền tiêu vặt hay tiền mừng tuổi mấy năm nay của nàng đều vào túi của dì Trần.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tưởng Khinh Đường trước giờ không có lấy một người bạn, ngoài dì Trần ra thì nàng không tiếp xúc với ai, sau năm năm tuổi học cách nói chuyện, nàng luôn mờ mịt tự mình học hỏi, vì thế bây giờ cũng không nói chuyện lưu loát.

May mắn khi còn nhỏ nàng thông minh, ba mẹ vẫn còn sống, luôn hết mực yêu thương nàng. Lúc ấy, nàng được mẹ ôm vào lòng dạy đọc chữ, sau khi ba mẹ mất, Tưởng Khinh Đường bị ném vào đây, không ai quan tâm, nàng cũng học cách đọc sách giết thời gian.

Ông cố của nàng là người yêu sách như mạng, năm đó khi ông còn sống đã xây một thư phòng chuyên để các quyển sách tâm đắc của mình. Sau khi ông qua đời, ông nội nàng xem sách như giấy nhưng vì tôn trọng ông cố nên đã dọn toàn bộ vào tiểu viện này.

Tưởng Khinh Đường luôn dành nhiều thời gian đọc sách, những quyển sách trở thành cửa sổ duy nhất để nàng nhìn ngắm thế giới bên ngoài, ở đây có rất nhiều thể sách khác nhau. Tưởng Khinh Đường luôn chìm đắm vào thế giới trong sách, tưởng tượng bản thân đang mạo hiểm hay du lịch đâu đó bên ngoài mà không phải bị nhốt trong một lao tù nhỏ hẹp của Tưởng gia.

Vì chỉ có một mình lại không ai dạy nàng ở tuổi nào nên đọc sách nào, vì vậy khi Tưởng Khinh Đường tầm sáu, bảy tuổi đã đọc những điều tuyệt đẹp của tình yêu trong sách.

Khi đó nàng còn nhỏ, đọc được những câu chuyện trong sách, nàng chỉ ngây thơ hiểu được thì ra giữa người với người ngoài tình thân và tình hữu nghị còn có tình yêu, thứ tình cảm không hề kém cạnh hai tình cảm trước, thậm chí khi đi đến tuyệt cảnh, hai người yêu nhau còn có thể chết vì nhau.

Lúc ấy nàng cảm thấy tử vong là thứ kinh khủng nhất vì nó đã cướp đi ba mẹ của nàng và biến nàng trở thành “mối họa” trong miệng mọi người, vậy nên biết được đối phương có thể chết vì tình yêu, nàng thầm nghĩ người kia phải quan trọng đến đâu mà khiến họ cả chết cũng không sợ?

Nàng đóng sách lại, ngồi ngây ngốc trước kho sách cả ngày, vô thức nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, mở khung ảnh ra xem rồi lại khép lại, liên tục vài lần, nàng chăm chú nhìn gương mặt của Quan Tự trong bức ảnh, nhìn thật lâu sau, không biết vì sao, hai má nàng ửng đỏ, nóng lên.

Trong quá trình trưởng thành, Tưởng Khinh Đường đã hiểu yêu là gì và Quan Tự chính là người duy nhất có thể đại diện cho tình yêu của nàng.

Nàng từng cho rằng tình yêu vì đối phương hy sinh mới là tình yêu cao quý nhưng sau đó đọc nhiều sách hơn, mới thấy được thứ tình cảm vành tai tóc mai, sớm tối bên nhau càng khiến nàng tò mò hơn, càng muốn hướng đến hơn.

Nàng từng một mình thật lâu, nàng rất khát vọng có thể cùng ai đó yêu nhau, làm bạn, trải qua cuộc sống ổn định, lâu dài.

Nắm lấy tay người ấy, cùng nhau già đi.

Bách niên hảo hợp, bạc đầu không rời.

Thật đẹp, khi Tưởng Khinh Đường đọc những dòng chữ đó, ngón tay vuốt lấy trang sách đã ố vàng, lẩm bẩm đọc, trong lòng ngọt ngào.

Cho nên khi Quan Tự muốn dạy nàng viết chữ, nàng đã nghĩ đến bốn chữ này.

Quan Tự nắm lấy tay nàng, chậm rãi viết ra bốn bách niên hảo hợp trên giấy làm lòng Tưởng Khinh Đường nóng lên, ấm áp theo máu chạy khắp người nàng, trong lòng có thêm một dòng nước ấm khác chứa đầy sự chua xót.

Biết rõ không thể, biết rõ phải thấy đủ khi được Quan tỷ tỷ ôm trong lòng chốc lát.

Tưởng Khinh Đường nghĩ đến bản thân từng là cô bé nhút nhát, sợ sệt, cái gì cũng không hiểu, rất ít người có thể nhìn trộm thế giới nội tâm của nàng.

Trong thế giới nội tâm phong phú đó, một nửa là những cuộc phiêu lưu trong sách, một nửa là thuộc về Quan Tự, cùng với suy nghĩ có thể cùng Quan Tự răng long đầu bạc.

“Em đang nghĩ gì đó?” Quan Tự cúi đầu nhìn nàng xuất thần, đôi mắt ngơ ngác, không nhúc nhích, suy nghĩ không biết trôi về đâu, chỉ có gương mặt nhỏ ngày càng đỏ ửng, vì thế cười, gõ trán nàng, trêu: “Chẳng lẽ đang nghĩ đến anh trai nào đó?”

Không phải anh trai mà là chị gái.

Chị gái họ Quan tên Tự là người đã ở trong lòng Tưởng Khinh Đường rất nhiều năm.

Quan Tự không biết người Tưởng Khinh Đường nghĩ là mình nên vẫn đang bận ung dung trêu chọc nàng nhưng Tưởng Khinh Đường đã bị những suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ cúi đầu, đôi mắt không biết nên nhìn về đâu.

Quan Tự cười to.

Tưởng Khinh Đường nghe thấy tiếng cười thì trong lòng như nai con chạy loạn, gấp gáp không thôi, nàng buông bút, đẩy ngực Quan Tự một phen, muốn chạy trốn lại bị Quan Tự bắt lại, kéo về.

“Mặt đỏ như vậy là đang nghĩ gì đó?” Quan Tự đảo mắt, bỗng nói: “Chẳng lẽ đang nghĩ đến chị?”

Vừa dứt lời, trong phòng bỗng chốc im lặng.

Tưởng Khinh Đường cũng ngừng giãy giụa.

Gió xuân thổi đến, uyển chuyển thổi nhẹ bức màn bay lên, rơi xuống.

Gió của ngày xuân mang theo vị ngọt của hoa.

Hai người ăn ý nhìn vào bức màn đang nghịch ngợm nhảy múa.

Trái tim không hẹn cùng giật thót.

Tưởng Khinh Đường rũ mi, nhấp môi, không hề giãy giụa, quay mặt đi, khóe môi ngại ngùng khẽ cong.

Quan Tự ho khan một tiếng, buông tay ra, cách nàng vài bước, ánh mắt đặt ở nơi khác, bỏ lỡ nét thẹn thùng trong ngày xuân nở rộ.

“Em...... khụ, em còn nhỏ, xin lỗi, chị không nên nói như vậy.” Quan Tự ho khan, che giấu sự xấu hổ của mình, thầm tự khinh bỉ, đã mấy chục tuổi rồi còn không biết tốt xấu, sao có thể vì vui mà nói ra những lời đó, tuy chỉ là vui đùa nhưng cô lớn hơn Tưởng Khinh Đường mười mấy tuổi, lời không biết xấu hổ như này, khó trách con bé xấu hổ đến độ không biết nên trả lời thế nào.

May mắn Tưởng Khinh Đường tốt tính cho mình mặt mũi, nếu không sẽ mắng mình một câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Rời xa cái ôm ấm áp khiến Tưởng Khinh Đường hơi thất vọng, nhỏ giọng phản bác: “Em..... đã hai mươi.....”

Mấy ngày ở chung, cuối cùng Tưởng Khinh Đường cũng không còn ngại ngùng như hồi mới gặp Quan Tự, tuy rằng vẫn còn e lệ nhưng đã có chút dáng vẻ thiếu nữ ở tuổi nàng, mềm yếu kháng nghị Quan Tự khi cô xem mình là trẻ nhỏ.

Quan Tự ngẩn ra, sau đó cười nói: “Hai mươi mới bao lớn? Vẫn là trẻ nhỏ.”

Trong mắt cô, hầu hết các bạn trẻ hai mươi tuổi vẫn chưa hoàn thành xong việc học, vậy không phải là trẻ nhỏ sao?

Tưởng Khinh Đường khó chịu nhưng không biết nên làm sao để Quan Tự không xem mình là trẻ nhỏ nữa, đành đổi đề tài, đi đến cạnh bàn, lấy chặn giấy ra, cầm bút lông, viết vào chỗ trống trên giấy Tuyên Thành.

Quan Tự đến xem nàng viết gì.

“Trường tương tư hề, trường tương tư, trường tương tư hề, vô tận cực.”*

*Tương tư mãi tương tư dài, tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư (Trường Tương Tư - Lương Ý Nương)

Tưởng Khinh Đường vừa viết, vừa nhìn góc áo của Quan Tự. Hai má đỏ hồng như được đánh phấn.

Quan Tự cười thầm, quả nhiên tình đầu chớm nở, cũng không biết con bé tương tư ai.

Trong lòng có chút ghen ghét khó hiểu, nghĩ thầm không biết đứa nào mà phúc khí tốt vậy được nàng tương tư.

- -------------------------

Quan Tự: Tôi tự ghét bỏ tôi nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.