CHƯƠNG 27 – LỘC TỒN
Lộc Tồn: Tên của tinh quân trông coi sao Thiên Cơ – ngôi sao thứ 3 trong chòm sao Bắc Đẩu,xem thêm chú thích đầu chương 2.
“Bản thân tôi từng nghe nói qua không ít lời đồn có liên quan đến hiệu trưởng,” y sĩ theo đoàn ở bên ngoài đang cùng giáo viên hướng dẫn nói chuyện phiếm, “Nếu thầy ấy thực mạnh mẽ như lời các anh, sao còn thua trong nghi thức trưởng thành đây?”
“Đó là bởi vì…” Thiết bị theo dõi trong tay giáo viên hướng dẫn lúc này đột nhiên vang lên một tiếng báo động, hắn cầm lấy nhìn, cực kỳ hoảng sợ, “Không tốt!”
Chỉ thấy điểm sáng trên bản đồ đại biểu cho vị trí từng học sinh nháy mắt tắt một cái, mà ở chỗ rất gần nó, điểm sáng vốn thuần sắc trắng nay đổi màu, chuyển thành màu cam chói mắt.
Có thể khiến điểm sáng biến mất chỉ có ba khả năng, một là đối phương chủ động tắt thiết bị truyền tin, hai là cổng cá nhân bị hư, khả năng thứ ba tệ nhất, chính là người giữ cổng cá nhân đó đã chết.
Mà màu cam, đại biểu tần suất tim đập người này đã đạt đến đỉnh điểm, nếu không phải xảy ra chuyện gì đặc biệt khiến người khác kích động vậy nhất định là có nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng.
Trong khu mỏ chỉ có sinh vật dưới cấp A lui tới, đến tột cùng là cái gì, làm cho người ta sợ hãi tới mức độ như thế?
Giáo viên hướng dẫn nhanh chóng phản ứng, “Lập tức thông tri cứu viện! Gọi toàn bộ học sinh về đơn vị!”
Hắn hướng y sĩ bỏ lại một câu như vậy, cũng không quay đầu lại vọt vào trong khu mỏ nguy hiểm, sau khi vào trong, mới phát hiện nơi này đang kịch liệt rung động, lượng lớn đất cát từ những khe trên thạch bích rơi xuống, đỉnh động không an phận đung đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Địa hình trong động hết sức phức tạp, hắn không thể phán đoán hai người kia cụ thể đi đường nào, chỉ có thể dựa theo vị trí của họ, tận khả năng tiếp cận hướng đó.
Đương nhiên, ‘hai người’ là kết quả lý tưởng nhất, nếu…
Đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh Lăng Tiêu, cậu từ trước đến nay lấy phản ứng mau lẹ mà nổi danh, lại bị đánh bay lên tường không hề có lực hoàn thủ, thậm chí cả bộ dáng địch nhân công kích mình còn chưa thấy rõ.
Cơn đau buốt từ trước ngực và sau lưng đồng thời truyền đến, cậu hít một hơi, có thể cảm nhận được đau đớn sắc bén từ ***g ngực, chỉ sợ dưới một kích vừa rồi, có mấy xương sườn bất hạnh bị gãy.
Va chạm sinh ra cát đá và bụi bặm che mờ tầm nhìn cậu, cho đến khi bụi lắng xuống, cậu giãy dụa cố hé mắt ra một cái khe, sau khi tiêu cự nhắm chuẩn, nháy mắt bị thứ mình chứng kiến làm sợ ngây người.
Tại nơi cách cậu mấy thước có hơn, thứ hiện thân cư nhiên là loài vô cùng hi hữu trăm năm khó gặp trong truyền thuyết —— Khuê, loại sinh vật này ghét sáng ưa tối, thích ngủ đông ở chỗ không thấy mặt trời, có kỳ ngủ đông vô cùng dài, nên không chỉ có số lượng cực kỳ thưa thớt, chỉ vài con còn tồn tại, mà còn không dễ bị người phát hiện vì trường kỳ bị vây trong trạng thái ngủ say.
Loại sinh vật cấp truyền thuyết này, ngay cả những người soạn sách sinh vật cũng chưa từng thấy tận mắt, trên sách vở chỉ có một tấm hình vẽ tay và bản giới thiệu tập tính sinh hoạt, các loại miêu tả đều không rõ ràng.
Xét về cấp bậc nguy hiểm, Khuê không chỉ vượt qua cự vĩ tích cấp A, mà còn áp đảo cấp S và SS, là tồn tại sử thi cấp SSS, sinh vật có thể nhận cấp bậc khủng bố này, toàn bộ tinh cầu cũng chỉ có 12 loại, tổng số không cao hơn trăm con, rất nhiều người suốt đời đều không thể nhìn thấy được cơ thể sống của chúng.
Mà lực sát thương của nó, đừng nói Lăng Tiêu và Doanh Phong chỉ là hai thiếu niên, cho dù là tinh anh quân đội ở đây, cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.
Có thể ở nơi này gặp được Khuê, đối với hai thiếu niên chưa cử hành nghi thức trưởng thành mà nói, quả thực là vận rủi từ trên trời rớt xuống.
Không khí trong động khẩn trương đến nỗi quỹ tích vận động của mỗi một hạt bụi đều như một pha quay chậm, tiếng hít thở của Doanh Phong thong thả vang lên bên màng nhĩ, mỗi một động tác rất nhỏ của sinh vật đối diện, cũng khiến thần kinh cậu buộc chặt.
Khuê với tầm vóc vĩ đại bị chắn trong khu mỏ nhỏ hẹp không thể đứng thẳng, chỉ có thể giống như loài thú bốn chân tiếp đất, tầm mắt của nó đầu tiên đảo một vòng quanh người Lăng Tiêu cách đó không xa, cuối cùng dừng trên người Doanh Phong trước mắt.
Sau lưng Doanh Phong cứng đờ, đây là lần đầu tiên từ khi cậu tỉnh dậy cảm nhận được tư vị của sợ hãi như cắt da đó, ở trước mặt Khuê, cậu ngay cả hô hấp đều có vẻ khó khăn, chưa từng có bất cứ người nào, bất cứ sinh vật nào, gây cho cậu uy hiếp như vậy.
Khi một người gặp phải địch nhân quá mức cường đại, hắn theo bản năng sẽ mất đi sức chiến đấu, Doanh Phong lúc này, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là xin giúp đỡ.
Tay phải của cậu lấy tốc độ nhỏ đến không thể thấy di động tới cổng cá nhân nơi cổ tay, sợ động tác biên độ quá lớn mà kinh động đối phương.
Nhưng Khuê rốt cuộc vẫn không buông tha nhất cử nhất động của cậu, cơ hồ trong nháy mắt khi Doanh Phong sắp chạm đến nút báo nguy, Khuê mạnh mẽ hữu lực công kích tới, mục tiêu thẳng tắp nhắm vào cổ tay Doanh Phong.
Có vết xe đổ của Lăng Tiêu, Doanh Phong điều động toàn bộ lực chú ý, miễn cưỡng tránh thoát quyền thứ nhất, lập tức quyền thứ hai đánh tới.
Lấy lực lượng của Khuê, có thể dễ dàng đánh bay Doanh Phong, ngay thời điểm chỉ mành treo chuông đó, Doanh Phong chỉ có thể nhào xuống đất, chật vật lăn vài vòng, cũng mượn cơ hội này nhấn nút báo động, điểm sáng trên thiết bị truy tung lập tức biến đỏ, cũng vang lên còi báo động chói tai.
Giáo viên hướng dẫn nhận được tín hiệu báo động trong nháy mắt trong đầu hiện lên vô số suy đoán, lẽ nào nơi này thật sự có sinh vật cấp S lui tới?
Không, hắn nhanh chóng phủ định chính mình, bởi vì hai thiếu niên gặp nguy hiểm chính là đối tượng trước đây hắn xem trọng, chỉ cần hai người đó cùng một chỗ, dù cho đối thủ có hệ số nguy hiểm cao tới S, cũng không đến mức phát sinh đột biến như thế.
Nhưng trừ khả năng đó ra, hắn đã không dám nghĩ tiếp.
Những học sinh trong cùng khu mỏ hốt ha hốt hoảng chạy ra bên ngoài, đúng lúc đụng phải thầy hướng dẫn đang chạy vào.
“Thầy!” Bọn họ vừa thấy thầy hướng dẫn lập tức hướng bên này xin giúp đỡ.
“Nhìn thấy Lăng Tiêu bọn họ không?” Giáo viên hướng dẫn bắt lại một người liền hỏi.
Đám học trò khẩn trương lắc đầu, “Bọn họ vừa vào liền xông lên dẫn đầu trước nhất, chúng em không biết họ đang ở chỗ nào.”
“Thầy ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là động đất sao?”
“Chỗ này có thể sập không a?”
Đám học trò ngươi một lời ta một câu, không có chút tin tức nào hữu dụng, thầy hướng dẫn vẻ mặt căng thẳng, “Các em nhanh chóng rút khỏi đây, y sĩ đang ở bên ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?”
Đám học trò chỉ đành gật gật đầu, hướng về phía lối ra chạy như điên.
Giáo viên hướng dẫn bước nhanh hơn, chỉ hi vọng hai thiếu niên rất lợi hại đó, có thể tận lực kiên trì lâu một chút…
Giờ phút này y sĩ theo đoàn chờ ở bên ngoài khu mỏ vô cùng lo lắng, trăm triệu lần không nghĩ tới lại chờ được một toán lính của quân đội, khi nhìn thấy cửa khoang sau xe bay mở ra, một sĩ quan cầm đầu dáng thấp bé dẫn đầu nhảy xuống, y thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt.
Vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất, cũng nổi danh nhất Thiên Túc tinh Phục Nghiêu này sau khi xuất hiện, theo sát xuống chính là sĩ quan phụ tá cao lớn uy vũ của hắn, cuối cùng là một đội ngũ ngay ngắn trật tự được huấn luyện nghiêm chỉnh nhảy ra khỏi xe bay, trên đất cũng xuất hiện vũ khí có tính sát thương nào đó.
“Tải xuống định vị mục tiêu,” Phục Nghiêu truyền ra mệnh lệnh.
“Báo cáo, toạ độ mới nhất đã tải xong!”
“Tốt, ngắm, chuẩn bị…”
“Từ từ!” Y sĩ đoàn liều lĩnh vọt tới trước vũ khí mở ra hai tay, “Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao ngay cả quân bộ đều xuất động?”
Phục Nghiêu đến lúc này mới lưu ý đến sự tồn tại của y, “Anh là ai? Vì sao ở đây?”
“Tôi là y sĩ trong đoàn thực tập dã ngoại học viện Bích Không.”
“Bích Không?” Phục Nghiêu sắc mặt đổi lại đổi, cái tên quen thuộc này cũng là trường cũ của hắn, “Anh là nói nơi này có học sinh sơ cấp học viện đang tiến hành thực tập dã ngoại?”
Y sĩ sắc mặt cũng thay đổi, “Chẳng lẽ các anh không phải bởi vì nhận được tín hiệu cứu viện mới đuổi tới sao?”
“Chúng tôi tới đây là bởi vì vệ tinh giám sát được khu vực này có năng lượng khác thường dao động, hoài nghi phụ cận có sinh vật hiếm tính nguy hiểm cao ẩn hiện.”
“Sinh vật hiếm tính nguy hiểm cao? Nhưng thầy hướng dẫn rõ ràng đã nói, nơi này một trăm năm qua chưa từng có tung tích sinh vật cấp S.”
“Vậy nếu là sinh vật trăm năm khó gặp, cấp bậc nguy hiểm so với cấp S còn cao hơn nữa thì sao?”
Y sĩ sắc mặt trắng bệch, “Trời ơi.”
“Học sinh hiện tại ở đâu?”
Hắn vừa hỏi xong những lời này, mấy cửa động liền lục tục có học sinh chạy ra, một số ít là do nhận được tín hiệu trở về khẩn cấp, mà học sinh chạy ra từ trong khu mỏ phát sinh sự cố, thì đều chật vật không chịu nổi, mặt xám mày tro.
“Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Y sĩ khẩn cấp truy vấn tại chỗ.
“Chúng em cũng không rõ, rất có thể là sạt lở.” Đám học trò hốt hoảng chạy trốn sau chen lên trước nói, “Trên đường ra chúng em gặp thầy hướng dẫn, thầy bảo chúng em rút lui trước, còn thầy đi vào sâu hơn bên trong rồi.”
“Bên trong còn có học sinh khác không?” Y sĩ còn chưa kịp mở miệng, Phục Nghiêu đã hỏi trước một bước.
“Có, có rất nhiều,” các học sinh nhìn nhau, “Còn rất nhiều bạn bè tụi em còn bên trong, khi xảy ra chuyện chúng em đã tách ra với họ.”
“Có chừng bao nhiêu người?”
Y sĩ nhanh chóng kiểm kê nhân số đã thoát ra, “Khoảng trên dưới mười người.”
“Còn tin tức gì hữu dụng không?”
Y sĩ tận khả năng tỉnh táo lại, hướng Phục Nghiêu báo hết tình huống y hiểu rõ, “Vừa rồi trước khi thầy hướng dẫn đi vào, có một học trò tín hiệu truy tung bị cắt đứt, biểu hiện một người khác chính là màu cam dự cảnh (báo động trước sắp có hiểm nguy).”
Học sinh nghe tin đó, mặt ai cũng lộ vẻ hoảng sợ, dù không hiểu màu cam dự cảnh ý nghĩa chính xác là gì, cũng biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Phục Nghiêu chỉ hơi suy nghĩ một chút liền ra chỉ thị mới.
“Hủy bỏ nhiệm vụ ném bom, mọi người theo tôi vào động, tiến hành khẩn cấp cứu viện.”
“Tuân lệnh!” Nhóm quân nhân trăm miệng một lời.
“Nhớ kỹ, phải đặt an toàn của học sinh lên trước nhất, gặp phải thời khắc nguy hiểm, thà rằng hy sinh chính mình, cũng phải bảo trụ tính mạng thiếu niên, kiên quyết không thể để cho bất kỳ một thiếu niên nào có sơ xuất gì.”
“Rõ!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, trọng chưởng của Khuê hung hăng đánh lên đất, vốn đã dừng lại Doanh Phong bất đắc dĩ lại dùng sức lăn thêm mấy vòng, lúc này mới tránh thoát một kích trí mệnh này.
Doanh Phong chưa từng bị động chịu đòn đến mức độ đó, cậu ngay cả phòng ngự cơ bản nhất cũng hoàn thành thật gian nan, càng đừng nói lần nữa tổ chức phản công hữu hiệu, cách biệt thực lực làm cậu không hề có lực hoàn thủ, trận chiến đầu nghiêng về một phía này căn bản không chút tỉ lệ thắng cuộc.
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ trên mặt đất nhảy lên, bay lên không trung, nhắm vào đầu Khuê đánh tới. Khuê không hề chuẩn bị cứng rắn chịu một kích này, theo phản xạ phất tay một cái, đem Lăng Tiêu dám lớn mật xâm lấn một lần nữa đánh bay ra ngoài, rơi xuống cách Doanh Phong không xa.
Doanh Phong trong bóng đêm nhìn thấy thanh thanh sở sở, Lăng Tiêu là dùng chủy thủ đâm tới, cậu ấy cũng thực sự trúng mục tiêu, nhưng Khuê thoạt nhìn lông tóc vô thương, mà chủy thủ của Lăng Tiêu rơi xuống đất lại gãy thành hai đoạn.
Thứ này không chỉ có lực lượng khủng bố, thân thể cũng lì lợm, thừa dịp nó còn chưa kịp phản ứng, Doanh Phong từ trên đất bật lên, kéo Lăng Tiêu gần đó, hướng về phía cự vĩ tích chạy trốn vừa rồi co giò chạy đi.
“Chạy a!” Doanh Phong không giải thích gì túm lấy cổ tay Lăng Tiêu hướng ra ngoài, Lăng Tiêu đầu óc choáng váng phân không rõ tình thế, chỉ theo bản năng thất tha thất thểu theo sát phía sau, hai người chạy như điên trong dũng đạo hẹp dài, những tảng đá lớn lẫn theo đất cát càng không ngừng từ trên đầu rớt xuống, Doanh Phong chỉ có thể tận lực tránh né, nhưng vẫn không tránh được bị tác động.
Doanh Phong biết rất nhiều chỗ trên người mình đều bị thương, thương thế Lăng Tiêu so với mình càng nghiêm trọng hơn, nhưng loại thời điểm này hoàn toàn không thể chú ý nhiều như vậy, cậu chỉ có thể tận khả năng mau thoát khỏi phạm vi công kích của Khuê, nếu có thể chạy ra khỏi khu mỏ, ít nhất bên ngoài còn có thầy hướng dẫn trợ giúp.
Khuê vừa mới bị công kích, đúng là thời khắc lửa giận cực thịnh, nhìn thấy con mồi chạy trốn, rít gào một tiếng liền đuổi theo, bị khu mỏ chật hẹp trở ngại, hình thể nó lại thật lớn, rất nhanh đã bị Doanh Phong hai người bỏ lại.
Doanh Phong kéo Lăng Tiêu càng chạy càng xa, dần dần kéo giãn khoảng cách song phương, ngay khi cậu thầm vui mừng, phía trước đổ sụp, một phiến đá lớn vô tình phong tỏa đường đi của bọn họ. Doanh Phong cấp bách thắng lại, Lăng Tiêu thì không may mắn như vậy, theo quán tính liền xông ra ngoài, bị tay phải Doanh Phong phát lực một cái kéo trở về, cả người nhào vào ***g ngực cậu.
Tiếng chân trùng điệp càng ngày càng gần, Doanh Phong mang theo Lăng Tiêu đã lâm vào tuyệt cảnh, phía trước là mãnh thú, phía sau là cự thạch, không đường tiến tới, không đường thối lui, ngay cả ông trời cũng không cho bọn họ cơ hội.
Khuê đối hai người đã cùng đường phát ra tiếng gầm nhẹ cuối cùng, tiếng ầm vang trầm thấp kia quả thực muốn chấn vỡ màng nhĩ Doanh Phong.
Không thể tưởng được, tính mạng của mình lại dùng phương thức này chấm dứt, lại còn cùng với người này một chỗ…
Cậu đưa tay lên ngực, cách đồng phục sờ sờ hạt đào bên trong, đáng tiếc chưa thành tâm nguyện, đến cuối cùng cũng không được viên mãn.
Hết thảy đều đã kết thúc, Doanh Phong dùng hết khí lực toàn thân, đem Lăng Tiêu tận khả năng ném thật xa ra ngoài, chính mình thì nắm chủy thủ, liều lĩnh hướng tới địch nhân không thể chiến thắng phóng qua.
—— Có một loại người, tử vong của họ bị cho là không phù hợp với phương thức sinh tồn của xã hội, bị đào thải bằng cơ chế mạnh được yếu thua
—— Người như vậy một khi hy sinh, họ liền sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ tồn tại trên thế giới này nữa.
—— Đó chính là các em, toàn bộ những thiếu niên chưa tiến hành nghi thức trưởng thành.