Khế Ước Hào Môn

Chương 166: Chương 166: Chú Biết Mẹ Cháu Sao?




Một luồng khí lạnh lại có gì đó nóng hổi kéo đến sau lưng cô.

“Tần Mộc Ngữ...” Miệng Thượng Quan Hạo kề sát bên mái tóc cô, giọng nói mơ hồ tiến vào bên tai, cánh tay mạnh mẽ từ phía sau bất chợt ôm chặt lấy, cảm giác như muốn đem hết thân thể cô mà ôm trọn lấy. “Lại cứ như vậy muốn bỏ đi có đúng không... Em còn muốn chạy đến chỗ nào nữa?”

Bốn năm trước, cô để lại vũng máu ở đấy rồi cứ như vậy hoàn toàn biến mất.

Anh tìm hết toàn bộ thành phố Z cũng không biết cô rốt cuộc là ở chỗ nào, sống hay chết.

Mà bây giờ, cả người cô đang ở ngay trong lòng anh, anh có thể cảm nhận được thân thể mềm mại cùng nóng ấm, thân thể ôn nhu của cô đang ở trong lòng, anh ôm, chết cũng không muốn buông tay!

Tần Mộc Ngữ hé mặt ra, nhợt nhạt như gặp phải điều gì đó đáng sợ.

Cô bị trói buộc trong cánh tay lạnh lẽo của anh, khẽ quay mặt qua, trong đôi mắt đượm chút thê lương, khẽ nói: “Tôi không trốn, chẳng lẽ còn chờ chết sao?... Thượng Quan Hạo, anh giết người còn chưa đủ sao?”

Bốn năm trước, trong đêm mưa như trút nước ấy, đứa con trong bụng cô là chính tay anh giết chết.

...Hiện tại, cô ở đây còn có một cái mạng, anh có phải cũng muốn lấy đi hay không?

Cơ thể Thượng Quan Hạo chấn động!

Mặt tái đi, trong đôi mắt tơ máu nổi lên, anh nhìn vào đôi mắt vắng lặng của cô, giống như bị thương.

Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, tràn đầy thống hận, hiện lên rõ ràng như thế.

“Tần Mộc Ngữ...” Âm thanh của anh, khàn đi như thốt ra vô cùng khó khăn.

Cô cũng không cho anh cơ hội nói ra, đôi môi lạnh nhạt thốt ra hai tiếng: “Buông ra.”

Thân thể anh cứng ngắc, không thể buông ra.

Khóe mắt Tần Mộc Ngữ hiện ra một tia đỏ như máu, nhớ tới đứa con đã từng ở trong bụng cô, toàn thân run nhè nhẹ, cô giãy dụa càng trở nên mãnh liệt, khuôn mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, có chết cũng không muốn buông cô ra lần nữa. Cái thân thể nhỏ bé ở trong lòng kia đã bị bức bách đến cực điểm, cô liều mạng vùng vẫy. “Xoạt” một món đồ ở trong túi nữ trang gắt gao cắm lên xương quai xanh của anh! Trong phút chốc, vật bén nhọn kia gây nên một hồi đau nhức cùng lạnh lẽo, rốt cuộc hai người cũng ngừng vùng vẫy.

Món đồ khéo léo xinh xắn nhưng lại sắc như dao đâm vào da thịt anh, hai người cũng vậy mà thở dốc.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng nhíu chặt, càng lúc càng tái nhợt.

“Tôi hỏi anh lần nữa, có buông ra hay không?” Đôi mắt cô đỏ tươi, thống hận cuồn cuộn, tay nắm chặt lấy món đồ nhỏ kia đã trở nên trắng bệch.

Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Thượng Quan Hạo, tồn tại chút gì đó đau nhức hòa cùng tuyệt vọng “Em vậy mà lại mang theo vật này...” Anh thấp giọng.

“Là anh ban tặng.” Tần Mộc Ngữ run giọng ngắt lời anh, càng đâm sâu thêm, màu đỏ tươi trong mắt càng thêm nồng đậm như muốn trút giận, hòa theo một làn hơi nước mỏng manh mờ nhạt “Tôi lúc nào cũng mang theo bên mình... Bây giờ cút thật xa cho tôi... Bằng không tôi sẽ tự tay đâm vào.” Gắt gao đối diện một lúc lâu.

Thượng Quan Hạo thật sâu mà ngưng mắt nhìn cô, ngóng nhìn cô gái mà chính bản thân anh bốn năm trước hành hạ giày vò đến thương tích đầy mình, cơn đau nhức lan tỏa đến tận xương cốt. Bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lấy phía sau cổ cô, trong ánh mắt đau đớn mang theo nét dịu dàng, đón lấy vật sắc nhọn của cô, miệng khẽ nói bên tai cô. “Đâm vào đi thôi... Hận thì đâm vào đi... Anh sẽ không trốn...” Giọng nói anh khàn khàn truyền đến.

Tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, khóe mắt ngấn lệ!

Thống hận của cô, quả thực rất muốn đâm vào, muốn để cho anh tự mà nghiệm lấy một chút là có bao nhiêu đau đớn! Năm đó cô so với một chút này đây còn đau hơn nghìn lần!

Thượng Quan Hạo lẳng lặng cảm nhận được thân thể mềm yếu của cô run rẩy dữ dội, miệng ghé sát bên mặt cô: “Mộc Ngữ...”

Cô đột nhiên vùng vẫy, hét lên một tiếng mà dùng hết sức lực bản thân đẩy anh ra, vật trong tay lướt qua! Thượng Quan Hạo lảo đảo một cái, hai người văng ra, lưng của cô va vào cửa, mà thân thể anh phải chống vào hai bên bàn mới đứng vững, trên gương mặt, hiện lên rõ ràng một vết máu!

Lưỡi dao xoẹt qua, máu nóng từ từ chảy ra, đau nhức theo đó mà kéo đến.

Khuôn mặt Thượng Quan Hạo nghiêng đi, rõ ràng cảm thụ được vết bỏng rát đau đớn này.

Tay anh vô thức đưa lên, máu theo đó mà chảy xuống, một giọt nhỏ rơi xuống áo.

Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi ngước lên, nhìn cô.

“Tại sao không cam lòng mà đâm vào đi?” Vết máu đỏ tươi khiến một bên khuôn mặt anh thêm nét tà khí tuấn dật, tràn đầy đau thương kìm nén lên tiếng hỏi.

Cánh cửa nhà vệ sinh trong gian phòng giờ phút này lại bị đẩy ra.

Qua cánh cửa, Lam Tử Kỳ đã nghe thấy tiếng hét kia, còn có âm thanh đụng vào đồ vật, giống như có sự cố xảy ra đột ngột, tay nắm lấy Tiểu Mặc cũng run rẩy thoáng cái, đưa mắt qua sờ đầu đứa bé: “Nhanh lên một chút.”

Cánh cửa mở ra, lại thấy tình cảnh như vậy, giương cung bạt kiếm lại có vẻ gì đó tiêu điều.

“...” Lam Tử Kỳ bỗng nghẹn giọng, nhíu mày, lúc đầu định nói cái gì, lại nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của Tần Mộc Ngữ kia, còn có vết máu trên mặt Thượng Quan Hạo, mặt càng thêm nhíu chặt: “Hai người làm sao đây?”

Lam Tử Kỳ bước chân đi tới, Tiểu Mặc nhìn thấy Tần Mộc Ngữ vốn định cất tiếng gọi “Mẹ!”, nhưng lại thấy được vết máu trên mặt Thượng Quan Hạo, dọa đến ngẩn ra, bước chân ngắn ngủn chạy đến lấy khăn ở trên bàn, cẩn thận mà giơ cao đưa cho anh: “Chú, chú chảy máu rồi, lau qua đi...”

Trái tim Thượng Quan Hạo, như là bị ngàn mũi kim đâm lấy, máu ào ào tuôn rơi.

Tần Mộc Ngữ cắn môi, ngồi xổm xuống, run rẩy đưa hai tay ra: “Tiểu Mặc, không cần quan tâm tới người đấy, đến đây với mẹ!”

Tiểu Mặc ngạc nhiên, cánh tay bé bỏng giơ cao không dám động, trong khoảnh khắc không hiểu được nên làm cái gì bây giờ. Thượng Quan Hạo buông mắt xuống, một giọt máu rơi trên mặt đất, choáng váng. Bàn tay ấm áp của anh khẽ nắm tay Tiểu Mặc, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt đau nhức nhìn vào đứa bé đáng yêu trước mặt: “Là nó phải không?”

Khoảng cách giữa anh và đứa bé gần đến như vậy, dường như có thể thấy đôi mi thật dài hòa cùng đôi mắt trong veo, khàn giọng: “Là đứa con năm đó... Có đúng là nó không?”

Thượng Quan Hạo lúc này, trái tim như bị dao hung hăng đâm lấy, anh bức bách đến như vậy muốn biết câu trả lời.

“Thượng Quan Hạo, anh cút xa một chút! Đừng đụng vào con của tôi!” Cô hét lên, khóe mắt lại đỏ lên, kìm nén nước mắt, như muốn xông lên liều mạng cùng anh.

Thượng Quan Hạo biết cô đã bị ép buộc tới cực điểm, nếu như anh không buông tay, dao của cô, sẽ trực tiếp đâm vào trái tim anh.

Như là dây đàn bị căng hết cỡ, tựa hồ sắp đứt.

Anh nhìn vào khuôn mặt Tiểu Mặc thật lâu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt hòa cùng ánh mắt ngạc nhiên, anh tựa như không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, nó phảng phất như có thể thấu hiểu hết tất cả mọi thứ. Đôi môi khô khốc, bàn tay run rẩy mà vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, cảm nhận một chút thân thể bé bỏng kia, thấp giọng nói: “Đi đi... Đến với mẹ đi...”

Tiểu Mặc ngẩn ngơ mà phản ứng lại, kỳ quái mà nhìn người chú trước mặt, đem khăn tay đặt vào trong tay anh, chạy lại ôm vào cổ Tần Mộc Ngữ: “Mẹ!”

Thân thiết mà ôm chặt lấy Tiểu Mặc, giống như thứ vừa đánh mất bất chợt trở về, chết cũng không muốn buông ra.

Hai tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, run giọng nói: “Tôi không quấy rầy các người nữa.”

Nói xong cô ôm lấy con muốn rời đi.

“Chờ một chút.” Lam Tử Kỳ cất tiếng, đảo qua nhìn vào bóng lưng cô.

Thân thể mảnh khảnh của Tân Mộc Ngữ dừng lại.

Hắn ngưng mắt nhìn thoáng cái hai người kia, mở miệng nói: “Các người bỏ đi hết, không ai đến giải thích cho tôi lấy một câu rõ ràng là chuyện gì xảy ra sao? Là như thế nào, muốn cho tôi xem kịch câm? Hả?”

Hắn cương quyết, có vài phần không kiềm chế lại lạnh lẽo không gì sánh được.

Hắn không phải kẻ đần độn, coi như là kẻ đần độn đi cũng nhìn ra được vài phần manh mối.

Tần Mộc Ngữ ôm Tiểu Mặc quay đầu lại, đôi mắt sâu lắng nhưng lạnh lùng, nói: “Lần sau nếu có gì bất mãn, cứ hướng về phía tôi, đừng động vào con tôi. Tôi sẽ rất biết ơn anh.”

Nói xong, cô không lưu luyến cùng sợ hãi mở cửa đi ra ngoài.

Sắc mặt Lam Tử Kỳ sạm đen, nhấc chân đuổi theo lại bị một bàn tay ngăn lại.

Trên mặt còn đang chảy máu, hơi thở anh tràn đầy mạnh mẽ, lạnh lẽo mà bạo phát bốn phía. “... Đừng đụng vào cô ấy.” Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nói ra.

************************************

Sương đêm tỏa ra.

Tân Mộc Ngữ mang thân thể bản thân mình mà nhét vào trên giường, cánh tay sải ra mép giường, làn váy hòa cùng ga trải giường trắng mịn mềm mại quấn lấy.

Tiểu Mặc nhẹ nhàng bò lên, đầu tiên là kéo tay cô, lại nhón chân mà lên, vất vả nửa ngày mới bò lên được trên giường, sà vào trong ngực ấm áp của cô, hơi thở nhẹ nhàng.

Tần Mộc Ngữ vẫn không có tỉnh dậy.

Cô giống như lạc vào một giấc mộng thật xa, chẳng muốn mở mắt.

Bởi vì mở mắt chính là gian phòng khách sạn với ánh đèn màu da cam kia. Cô không thích ánh sáng ấy. Tựa như buổi tối bốn năm trước, Tần Gia sa sút, cô không thể về. Cô cũng từng bị nhốt trong một phòng khách sạn nhỏ, chịu đựng người đàn ông kia phát tiết, lăng nhục, trốn tránh... Đến cuối cùng lại biến thành một hồi chém giết... Anh ta nói, chỉ cần là thứ liên quan đến Tần Mộc Ngữ cô, thì đều chết cả đi.

Cô đột nhiên mở mắt.

Lông mi ngấn lệ, tràn đầy oán hận rét lạnh và tuyệt vọng, thật lâu không thể loại bỏ.

Cũng vì vậy mà Tiểu Mặc bị đánh thức, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm mè nheo cô, cất tiếng gọi: “Mẹ...”

“Ừm...” Tần Mộc Ngữ mãi hồi lâu mới phản ứng, mắt ươn ướt nhìn lại, cười yếu ớt, chạm lấy mặt con. “Tiểu Mặc chưa ăn no có đúng không? Muốn ăn gì, mẹ gọi mang điểm tâm cho.”

“Mẹ, chú vừa mới ở cùng mẹ và chú Lam, biết mẹ phải không?” Tiểu Mặc hồn nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.