Sau buổi tập huấn, Sandy sợ đến nỗi mất đi nửa cái mạng, nhưng vẫn rất nể phục năng lực của Anglia. Dù sao có thể khiến các lãnh đạo cấp cao tại trụ sở chính tập trung lại nghe một buổi huấn luyện các quản lý tầm trung, quả là một chuyện không dễ dàng!!
Tần Mộc Ngữ khép lại giáo án, nhẹ nhàng đi ra, cúi đầu chào một góc ba mươi độ.
Toàn bộ hội trường vỗ tay giòn giã.
Mọi người bắt đầu đứng dậy, bàn bạc, tranh luận về nội dung của tài liệu vừa rồi, dần dần bước ra khỏi phòng họp.
Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn qua những lạnh đạo cấp cao không trêu trọc được ở đằng xa, thu hồi ánh mắt, tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng trở về hậu trường, cũng không có chú ý tới việc phải làm sau đó.
Ngược lại, Sandy lại gấp gáp đến mức tay chân luống cuống, làn da hơi ngăm nóng bừng đỏ lên, khua khua hai tay, nói: “How can you go back here now? They”re your superiors! Anglia!” (Tại sao cô có thể dời đi ngay lúc này? Họ là cấp trên của cô đấy! Anglia!”
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng đảo mắt qua nhìn cô ta, nhẹ nhàng mở giọng hỏi: “Is the trainning over?”
Trong nháy mắt, cổ họng Sandy như bị nghẹn, không nói nên lời.
Tần Mộc Ngữ tháo máy chiếc máy chiếu mini cầm tay đặt xuống, không quay về văn phòng để nghỉ ngơi mà cầm lấy cái áo khoác, đi ra bên ngoài từ cửa phụ của giảng đường.
Ngoài trời tuyết lớn dường như vẫn chưa tan, gió vẫn lạnh đến thấu xương, cô nhanh chóng kéo cao cổ áo khoác, mu bàn tay trắng nõn đặt trên áo khoác màu đen càng làm nổi bật làn da sáng mịn màng, khiến người khác yêu mến. Cô nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh dày, lấy tay đẩy cánh cửa bước ra ngoài.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô, mang theo sự ấm áp truyền vào, bao phủ lấy trái tim cô.
Phía trước là gió tuyết, phía sau lại có cơ thể vững chãi như bức tường. Cứ như vậy vây chặt cô ở giữa.
Tần Mộc Ngữ ngước mắt, liền thấy được người đàn ông ở phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dần tái nhợt.
Không thể nhớ nổi đã bao nhiêu ngày không gặp, cuộc sống ở Manchester của cô cứ nhẹ nhàng trôi qua chậm rãi, yên bình giống như thế giới trong truyện cổ tích. Thế nhưng cô không thể nhớ nổi lần cuối gặp anh là lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng anh bị thương nặng trong vụ tai nạn giao thông.
Bị thương nặng. Chẳng lẽ bây giờ đã bình phục hoàn toàn rồi sao?
“Bên ngoài rất lạnh… Em không nên mặc quá mỏng manh.” Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Hạo chậm rãi vang lên.
Khuôn mặt thanh thoát của Tần Mộc Ngữ như méo xệch, dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa, một luồng gió lạnh buốt ngay lập tức thổi đến lùa vào trong cổ áo, cả người cô lạnh run lên, mà bàn tay đang phủ lên lưng cô cũng không dùng lực, mặc cho cô rời khỏi vòng tay của mình. Cánh cửa thủy tinh nặng nề mở ra rồi khép lại, Thượng Quan Hạo giữ cửa, rồi lại đẩy ra đi theo cô.
Tuyết bám trên cửa của công ty đã được lau chùi sạch sẽ.
Chiếc đèn giao thông bên cạnh đường dành cho người đi bộ vẫn báo đỏ, xe cộ đang chạy tấp nập trước mặt.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đứng bên cạnh cô.
“Megnific Coper là công ty của anh sao?” Tần Mộc Ngữ đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng hỏi.
Những bông tuyết lạo xạo từ trên trời rơi xuống, lác đác, lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn sườn mặt cô chăm chú, toàn bộ thế giới chỉ còn giọng nói trong trẻo của cô, anh nói nhỏ: “Đó từng là sản nghiệp của cha anh.”
Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ nhìn về phía trước, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, cũng không nói thêm gì nữa.
Đèn xanh.
Tần Mộc Ngữ giữ chặt túi xách trên vai, tiến về phía trước. Cô bước đi nhanh chóng làm sắc mặt Thượng Quan Hạo tái đi, gấp gáp đuổi theo bước chân của cô, cuối cùng cũng kịp bắt lấy cổ tay cô——
Tuy rằng cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được cổ tay cô vẫn mềm yếu cũng như quen thuộc.
Anh thấy được sự cự tuyệt của cô, đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn gò má của cô, nói giọng khàn khàn: “Anh không chắc quay về đây để tiếp quản Megnific Coper, hiện tại nó thuộc quyền quản lý của người khác, cho nên em không cần né tránh.... Em không cần rời đi, anh sẽ đi.”
Thượng Quan Hạo đã rất rõ tính cách của cô, nếu đã muốn đoạn tuyệt, cô sẽ cắt đứt sạch sẽ.