Khế Ước Hào Môn

Chương 346: Chương 346: Chương 257




Trong đôi mắt hiện lên ánh sáng, đôi môi mỏng sắc bén của anh mang theo sự áp lực, trầm giọng nói: “Ngự lão tiên sinh, ông đang làm gì vậy?”

Xung quanh ồn ào hít vào một ngụm khí lạnh, Ngự Kinh Đông không ngờ rằng Thượng Quan Hạo sẽ xuất hiện ở đây ngay lúc này, khuôn mặt già nua tái mét, hung hăng nắm chặt quải trượng, nhìn anh bế Tiểu Mặc trong lòng, sự kiêu ngạo bị giảm xuống mấy phần.

Tần Mộc Ngữ càng trở nên kinh ngạc, cô bị hơi thở cường thế đó bao trùm hoàn toàn, đợi đến khi cô hiểu mọi chuyện thì mới phát hiện ra Tiểu Mặc đã bị anh ôm vào trong lòng, hốc mắt cô đỏ lên ngay lập tức muốn đoạt lấy cậu bé, thế nhưng đôi mắt tròn vo của Tiểu Mặc mở lớn, cánh tay nhỏ ôm cổ của anh, nhìn sườn mặt một cách kỳ lạ vừa kinh ngạc.

“Hoá ra là cậu à...” Giọng nói của Ngự Kinh Đông trở nên hoà hoãn, nhưng sát khí lạnh lẽo vẫn còn đang ở giữa hai đầu lông mày, giọng nói hùng hậu cứng rắn vang lên, “Cậu đến đây, vậy cũng tốt, chuyện của mấy người trẻ các cậu một lão già như tôi cũng không muốn quan tâm quá nhiều, yêu thế nào, giày vò nhau ra sao, người phụ nữ này và thằng bé là của anh, chính anh không chăm sóc được, để bọn họ phải lưu lạc tha hương đến mức chỉ có thể dựa vào người đàn ông khác để sinh tồn, cậu cái con người này —— đã làm những chuyện gì?”

Gừng càng già càng cay, Ngự lão tiên sinh nheo mắt lại bên trong ẩn chứa sự tàn ác, nói ra không chút khách khí.

Khuôn mặt lạnh lẽo tuấn dật của Thượng Quan Hạo nổi lên bão táp, ngay lập tức cô gái đằng sau lưng tức giận đến đỏ cả mặt, cánh môi đỏ bừng khẽ mở ra muốn phản bác, anh hạ tay xuống bảo vệ cô không chút dấu vết, che chở cô ở phía sau.

Đôi mắt sâu thẳm toả ra ánh sáng dịu dàng, anh nhẹ nhàng gật đầu, tao nhã lịch sự: “Ngự lão tiên sinh dạy rất đúng... Điều cơ bản nhất với một người đàn ông cũng chỉ là gánh vác và trách nhiệm, để cho người phụ nữ và con của mình lưu lạc ở bên ngoài đến mức phải ăn nhờ ở đậu, còn bị người trưởng bối vô tình như ngài phỉ nhổ, thật sự là tôi không đúng.”

Ngự lão tiên sinh kìm nén sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua: “Cậu biết thì tốt rồi! Chuyện giữa mấy người trẻ các cậu, tôi không muốn hỏi tới, nhưng ngày nào Phong Trì còn chưa trở về nước với tôi thì tôi sẽ không yên lòng, trừ phi người phụ nữ này đảm bảo với tôi từ nay về sau sẽ cách Ngự Phong Trì thật xa, khiến thằng bé xoá bỏ cái suy nghĩ cưới một người phụ nữ còn chưa lập gia đình mà đã mang thai con của người khác, trả lại sự yên bình cho Ngự gia! Cô ta muốn bao nhiêu tiền, có thể nói với tôi.”

Lúc này Tần Mộc Ngữ đã không nhịn được nữa, run giọng nói: “Chẳng lẽ tôi chưa từng đảm bảo à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là ngài không tin! Là ngài nhất định phải lấy đứa bé bốn tuổi đến uy hiếp tôi! Ngài còn muốn tôi phải như thế nào?!”

Mà Thượng Quan hạp bị mấy chữ lạnh lùng “chưa lập gia đình mà đã có con” này châm chọc, khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh xám, theo bản năng từ từ nắm lấy bàn tay của Tần Mộc Ngữ ở đằng sau.

Cười lạnh, Thượng Quan Hạo từ đầu đến cuối vẫn duy trì phép lịch sự và sự tao nhã, hơi thở càng thêm lạnh lẽo bức người: “Ngự lão tiên sinh, tục ngữ có câu đánh người không đánh mặt,trong quá khứ cô ấy đã chịu rất nhiều uất ức, là do tôi gây ra, tôi có thể nhắc đến chuyện đó, nhưng không có nghĩa là bất kể con chó hay con mèo nào trên đường cũng có thể tuỳ tiện lôi chuyện đó ra để sỉ nhục cô ấy... Cô ấy cũng có người yêu thương và đau lòng vì cô ấy, không tới lượt người không có nửa phần thân quen với cô ấy đưa ra mấy lời phán xét vô căn cứ, ngài nói có đúng không?”

“Mày——” Ngự quản gia luôn luôn trầm tĩnh đột nhiên cau mày, hơi biến sắc, suỷ chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.

Đám vệ sĩ đông đảo xung quanh cũng đột nhiên giương cung bạt kiếm.

Sát khí sắc bén, toát ra từ đôi mắt của Ngự Kinh Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.