Khế Ước Hào Môn

Chương 353: Chương 353: Chương 260




Ngự Phong Trì lập tức tiến lại từng bước, nhanh chóng đem Tiểu Mặc cùng Tần Mộc Ngữ che chở ở đằng sau, đôi mắt đảo qua tình trạng của Tiểu Mặc, khuôn mặt lạnh như băng trong nháy mắt lại chậm rãi cực độ, ánh mắt giết người liếc qua: “Tôi hỏi lại một lần nữa, đã xảy ra chuyện gì? Thượng Quan Hạo anh đã làm gì mà để thằng bé thành thế này?!”

Đầu óc Tần Mộc Ngữ lại đang trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ra sức vỗ lưng Tiểu Mặc.

“Tiểu Mặc... Tiểu Mặc con sao rồi?!”

Tiểu Mặc đã hoàn toàn không còn sức lực, bởi vì quá kích động mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, vừa khó thở lại vừa bị ho khan, khuôn mặt vì thế mà lại đỏ bừng lên, cơ thể mềm nhũn nằm sấp úp sát nào ngực mẹ, đôi mắt ướt sũng nhòe đi, dường như là không thở được, thân hình nhỏ bé cuộn tròn như sắp ngất.

“Tiểu Mặc... Tiểu Mặc!” Tần Mộc Ngữ kêu toáng lên, sợ tới mức cả người sắp đổ gục xuống.

Ngự Phong Trì đỡ lấy cô, con mắt hiện lên tia đỏ tươi, hơi thở trầm thấp nói: “Nhịp tim thằng bé quá yếu... Không cần phải quá hoảng loạn, đưa đến bệnh viện, nhanh lên!”

Ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan Hạo nâng lên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy những vết cào đang chảy máu, anh nhất thời nổi giận, hung hăng đẩy Ngự Phong Trì ra muốn bế lấy Tiểu Mặc, Tần Mộc Ngữ thấy hành động của anh lại đột nhiên quát lên một tiếng: “Đủ rồi!”

“Thượng Quan Hạo đủ rồi đấy... Anh đừng để Tiểu Mặc nhìn thấy anh nữa, đủ rồi! Tránh ra!” Cô sợ, vì sợ nên muốn bế con đi ngay, nếu không phải tại người đàn ông này thì mọi chuyện cũng không tồi tệ như bây giờ!

Thượng Quan Hạo như bị sét đánh, thân hình to lớn đứng đơ ở cửa, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô chằm chằm.

Ngự Phong Trì giờ phút này đã ôm Tiểu Mặc để lên vai mình, lạnh giọng dặn cô: “Em lấy một ít đồ đạc rồi ra xe, anh bế Tiểu Mặc lên trước, nhanh lên một chút!”

Bóng dáng Tần Mộc Ngữ tinh tế, run nhè nhẹ, trong khoảng thời gian mà cả người dường như phát điên mất, hồn như lìa khỏi xác, gấp gáp mang theo một ít đồ.

Thượng Quan Hạo thấy tinh thần cô đang hốt hoảng bất ổn, trong lòng anh đau đớn, kéo cô qua ôm vào ngực, cô gầy như vậy, lúc ôm có thể cảm nhận được rõ ràng từng sợi lông tơ.

Hơi thở anh nóng rực, mang theo đau nhức áy náy cùng hối hận, run giọng nói: “Tần Mộc Ngữ...”

“Anh không cần phải làm gì nữa...’ Cổ tay mảnh khảnh của cô áp chặt hai tai, giọng nói nghẹn ngào mà run rẩy, “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Cũng đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ đến mấy tấm hình đó! Tôi phải đến bệnh viện với con, tốt nhất anh nên cầu nguyện để thằng bé không xảy ra chuyện gì đi, nêu không tôi sẽ hận anh cả đời!”

Nói đến chữ cuối cùng, giọng nói cô như đã sắp vỡ nát.

Một giọt nước mắt dày đặc rơi xuống, Tần Mộc Ngữ hung hăng giãy ra khỏi vòng tay anh, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế của Tiểu Mặc cùng túi xách của cô, ném lung tung mấy thứ vào trong, chạy đi ra ngoài.

Trong phòng trống trải, nhất thời lạnh lẽo đến hít thở cũng không thông.

Thượng Quan Hạo lảo đảo từng bước, cảm nhận thật rõ lúc cô mạnh mẽ đẩy anh ra, cả người khẽ run.

Vài giây sau, anh nghe được tiếng động cơ khởi động, rồi nghe thấy âm thanh bọn họ ngày càng cách xa anh.

Chớp mắt một cái, Thượng Quan Hạo đột nhiên tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.