Khế Ước Hào Môn

Chương 382: Chương 382: Chương 273




May mắn là mọi người xung quanh không hiểu tiếng Trung, nếu không cô sẽ rất khó mà giải thích… Cái gì mà ‘theo anh trở về’?!

Cô nắm lấy tay con trai, đứng lên, ánh mắt thẳng thắn không có chút sợ hãi: “Tôi đưa con trai tới dự bữa tiệc cũng cần phải báo cáo với anh sao? Thượng Quan tiên sinh, tôi với anh thì có cái quan hệ gì? Còn nữa, cái gì mà bảo tôi trở về cùng anh, tôi muốn quay về chỗ nào?

Thượng Quan Hạo nghe xong câu này, trên mặt hiện lên biểu cảm vô tội.

Anh thản nhiên im lặng, bàn tay để trong túi quần rất nhanh đã nắm thành quyền, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Thật có lỗi, vừa rồi do sốt ruột quá nên anh lỡ lời, anh rất lo lắng cho em, sợ em sẽ gặp chuyện không may.”

“Tôi cùng với Trì ở cùng một chỗ thì xảy ra chuyện gì được?” Cô nhíu mi, cũng rất bất mãn.

Ngự Phong Trì quơ quơ li rượu, ánh mắt mê li, chậm rãi nói: “Nếu đã đến rồi thì đừng vội vã rời đi, anh cũng có thể ở đây thăm thú một lúc, về khoản đầu tư thì anh cũng rất dày dặn kinh niệm, như vậy có thể trao đổi bàn luận một chút.”

Đôi mắt Thượng Quan Hạo lại mờ mịt, lãnh đạm.

Cố gắng ẩn dấu ham muốn chiếm hữu âm ỉ trong lòng, thân hình cao ngất của anh chậm rãi vòng qua sopha, nắm lấy một tay của cô kéo vào lòng, Tần Mộc Ngữ không đứng vững, có chút hơi lảo đảo, kêu “A!” một tiếng!

Mọi người xung quanh cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi!

Bàn tay tinh tế của Thượng Quan Hạo vuốt ve cổ tay cô, đôi mắt lóe lên tia lửa quang mang, môi bạc phun ra mấy câu: “Tần Mộc Ngữ, anh không muốn nhìn ở chỗ đông người thế này em lại đi cùng người đàn ông khác, ai cũng không được. Em có thể nghĩ rằng anh bá đạo, nhưng đối với em thì anh đã nghĩ rằng mình sẽ bá đạo như thế. Đừng quên lúc trước anh đã tuyên bố em là vị hôn thê của anh, bây giờ cho dù em có làm bất cứ cái gì, thì mọi người cũng đều cho anh biết hết…”

Nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, con ngươi hiện lên một tia thống khổ, thản nhiên nói: “Trở về, được chứ? Có biết rằng hôm nay nhìn thấy em bước lên xe của Ngự Phong Trì, anh đã phát điên thế nào không?”

Anh thực sự muốn nhốt cô cùng con trai ở bệnh viện, phái người đến bảo vệ cho hai mẹ con cô, như vậy là đủ rồi.

Nhưng anh không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Xung quanh tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt nóng rực, Tần Mộc Ngữ nhất thời xấu hổ và giận dữ: “Thượng Quan Hạo, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy với tôi?!”

Ở bệnh viện cả ngày nay đã phải đối mặt với một loạt chuyện ghế tởm, tinh thần Thượng Quan Hạo bây giờ cũng cực kì mệt mỏi, giờ phút này mặc kệ cô muốn gì cũng sẽ ôm chặt cô, dựa vào cái trán cô, mím môi không nói gì, không cho phép cô trốn thoát.

Tiểu Mặc kích động đứng lên, chạy đến ôm chân Thượng Quan Hạo, liều mạng dùng chân đá: “Người xấu, người xấu! Không được ôm mẹ tôi, mau buông ra! Tôi muốn gọi cảnh sát!! Chú tránh ra…”

Ngự Phong Trì uống xong một li rượu, ánh mắt lãnh đạm, cũng đi qua cầm lấy cánh tay Tần Mộc Ngữ kéo về phía mình! Không nghĩ rằng Thượng Quan Hạo không buông tay, tay vẫn nắm lấy cổ tay cô, hai người lạnh lùng giằng co.

“Cướp người cũng phải có lí do, Thượng Quan Hạo.” Ngự Phong Trì lạnh lùng, vẻ mặt hết sức hòa nhã lạnh lùng, “Lúc trước tôi cho anh cơ hội, là vì anh nợ cô ấy, anh phải giải thích rõ ràng với cô ấy. Nhưng chờ anh lâu quá, cô ấy có chấp nhận anh hay không lại là một chuyện khác…”

“Thế nào, bốn năm trước sự bá đạo của anh vẫn chưa phát huy hoàn toàn, dữ lại đến bây giờ dùng tiếp sao? Thậm chí lại còn có cái lí do như vậy với cô ấy? Vị hôn thê… Lúc anh nói ra ba chữ này, anh có hỏi xem cô ấy có tình nguyện hay không?”

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, môi bạc nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ: “Việc tôi cần phải giải thích với cô ấy, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích cho cậu biết… Vậy cậu cảm thấy bản thân lấy cái danh nghĩa gì để ở cùng một chỗ với cô ấy? Là người yêu sao?”

“Anh…” Ánh mắt của Ngự Phong Trì lạnh nhạt nói, túm lấy cô càng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.