Khế Ước Hào Môn

Chương 413: Chương 413: Chương 288




Một lát sau, hai tay hắn chống hai bên sườn, nhìn khuôn mặt thanh tú lại có chút ôn nhu của cô, chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc trên người cô có mâu thuẫn gì? … Có thể khiến Hạo hết lần này tới lần khác nguyện chết vì cô, hả?”

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ có chút rung động, ánh mắt có một tia thê lương cùng tuyệt vọng, cũng nhìn hắn.

“Chuyện của cô tôi đã nghe qua.” Mạc Dĩ Thành tiếp tục nói, thong thả mà có trật tự, “Chẳng qua chỉ là có dây dưa cùng Hạo mà thôi… Đã làm chuyện sai lầm, nên bồi thường cũng đã bồi thường rồi, nhưng cũng phải có giới hạn, anh ấy đã vì cô lâu như vậy vẫn chưa đủ sao?... Cô nhìn cô xem, cũng là có một cái mũi hai cái mắt, cho dù anh ấy có để mạng lại thì cũng đâu nhận lại sự xúc động của cô?”

Cả người Tần Mộc Ngữ càng thêm chấn động run rẩy, lông mi đều chớp liên tục.

Bầu không khí có một tia giằng co.

“Dĩ Thành!” Giang Dĩnh từ phòng cấp cứu đi ra, hốc mắt màu đỏ tươi, mang theo áp lực, giọng nói run run, nghẹn ngào hỏi, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các người đã điều tra nguyên nhân xong chưa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Không phải là ngoài ý muốn… Tôi đã nhìn rõ rồi, đó là do súng bắn đả thương, anh giải thích một chút cho tôi, rốt cuộc là tại sao anh ấy lại bị như vậy?”

Sự chú ý của Mạc Dĩ Thành lúc này bị phân tán vài phần.

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Dĩnh liếc một cái, hắn lãnh đạm mà thong thả đứng dậy, mở miệng nói: “Chuyện này huyên náo quá lớn, tôi không dám nói nhiều. Nếu cô muốn biết có thể chờ anh ấy tỉnh lại rồi hỏi thẳng.”

Giang Dĩnh nhất thời tức giận đến bốc hỏa, hốc mắt lại đỏ lên: “Anh…”

Nhưng là đảo mắt, cô ta liền phát hiện Tần Mộc Ngữ đang lẳng lặng ngồi ở đó.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như chỉ trong nháy mắt liền “Bùm!” một tiếng phát ra pháo hoa!

Giang Dĩnh nhịn không được cười lạnh, cười như điên dại: “Lại là cô… Tần Mộc Ngữ, lại là cô!!”

Không để ý đến chân mình còn chưa bình phục hoàn toàn, Giang Dĩnh chật vật đi đến trước mặt Tần Mộc Ngữ, đôi mắt tràn ngập lửa giận nói: “Tại sao cô vẫn muốn anh ấy như vậy? Tần Mộc Ngữ, từ lúc ở thành phố Z, cô từng khiến anh ấy vừa làm phẫu thuật xong liền bỏ chạy đến sân bay truy tìm cô! Khi đó vết thương lại bị xé rách ra, lại phải vạch ra khâu lại! Cô cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui đúng không?!” Hốc mắt cô ta đã đỏ tươi, “Hiện tại cũng rất tốt, rõ ràng anh ấy vì che chắn cho cô mà bị thương, bây giờ thay cô nằm trên giường bệnh! Tại sao không phải là cô nằm ở đó, tại sao cô không chết đi?!... Không phải là cô không thích anh ấy sao? Không thích vậy tại sao cô còn muốn dựa vào anh ấy gần như vậy? Tần Mộc Ngữ, cô là đồ tiện nhân!”

Bác sĩ đang cấp cứu bên trong nghe được tiếng cãi vã, thò đầu ra khỏi cửa nhíu mi nói: “Các người đừng có ầm ĩ có được không? Đây là phòng cấp cứu, không phải thích ầm ĩ là ầm ĩ!”

Trái tim Tần Mộc Ngữ mãnh liệt run lên, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, bên trong có một mảnh thống khổ cùng hoang vắng đến tận xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.