Khế Ước Hào Môn

Chương 439: Chương 439: Chương 306




Trong nhà hàng, Sandy mặc váy ngắn cầm theo ví, đi trên đôi gầy cao gót.

“Hắc! Anh chàng đẹp trai bé nhỏ của tôi ơi ——” nhìn thấy Tiểu Mặc ở bên cạnh Tần Mộc Ngữ, Sandy gần như là nhào tới, ôm chầm lấy Tiểu Mặc, “Trách không được mẹ cháu luôn coi cháu như bảo bối, khuôn mặt nhỏ nhắn này của cháu khiến ta yêu muốn chết...”

“Ngô...” Tiểu Mặc ngồi không vững giữa những nụ hôn cuồng nhiệt và ẩm ướt.

OMG... Mẹ ơi cứu con...

“A!” Khi Sandy nhìn thấy Thượng Quan Hạo thì nụ cười vụt tắt ngay lập tức, làn da màu lúa mì khoẻ mạnh lúc đen lúc lại đỏ, xấu hổ muốn chết, hình tượng mạnh mẽ vang dội khi làm việc thường ngày hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt, Sandy xấu hổ vươn tay ra, “Xin chào, chủ tịch!”

Thượng Quan Hạo ngồi trên ghế, dùng giọng nói trầm thấp nói với nhân viên phục vụ, đôi mắt sâu thẳm ngước lên.

Ngay lập tức Sandy trở nên kích động, quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, người đàn ông này lúc không làm việc hay bàn chuyện làm ăn, tuyệt đối cả người mang theo dòng điện 100.000 volt, khiến người khác say mê nha...

Anh vươn tay ra khẽ nắm lấy tay Sandy, Thượng Quan Hạo thản nhiên nói: “Mời ngồi.”

Sandy ngồi xuống, tham lam thưởng thức cảnh tượng khó có được này, nhưng ngay lập tức nhớ tới cảnh tượng trong cuộc họp hội đồng quản trị của Megnific Coper ngày hôm nay, trái tim đang hưng phấn đột nhiên giống như bị dội một thùng nước đá, vô cùng lạnh! Sandy nhìn người đàn ông đó một cách quỷ dị, có chút không thể tin nổi—— Anh sẽ tham ô công quỹ một khoản tiền lớn như vậy sao?

Có trời biết, đây chính là chuyện vi phạm pháp luật, bè phái của Rolls trong ban giám đốc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, vì sao vào lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng để ở đây nhàn nhã dùng bữa?!

Uống một ngụm nước lạnh, Sandy nhíu mày ho khan, suýt chút nữa bị sự lạnh lẽo xâm nhập.

Mạc Dĩ Thành ở bên cạnh gõ gõ mặt bàn, thì thầm dặn dò: “Chuyện liên quan đến ban giám đốc tạm thời đừng để Anglia biết, về phần nguyên nhân tôi sẽ giải thích với cô sau, hiểu chưa?”

Sandy nhíu mày càng chặt: “What?!”

Tâm tình của Mạc Dĩ Thành vốn đang rất kém, sắc mặt tái xanh lạnh lẽo, trầm giọng nói: “I mean...shut up.”

Trên bàn ăn này, ngay cả hắn cũng không dám nói lung tung, người phụ nữ này tốt nhất nên giữ im lặng.

“Còn thích đồ ăn ở đây không?” Thượng Quan Hạo nhìn Tần Mộc Ngữ vẫn còn đang nhìn menu, lên tiếng hỏi, “Nếu như không thích vậy thì đổi nhà hàng khác.”

Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm một đống đồ ngọt trên bàn, nói: “Tiểu Mặc thích nhất kem tươi việt quất ở chỗ này, cho nên không cần đổi. Ở đây nếu muốn tìm nhà hàng Trung Quốc thì phải đi rất xa, sau này đừng đi xa như thế này nữa, em ở nhà nấu là được rồi.”

Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo cầm ly rượu đỏ, nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng, khéo miệng cong lên mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra, nhẹ giọng hỏi: “Em biết nấu ăn?”

Trong ấn tượng của anh, cho dù là năm cô 18 tuổi vẫn còn non nớt đơn thuần, hay là cô của bốn năm sau một mình cố gắng chăm sóc con trai, những vẫn không thể tưởng tượng ra cô lại có bộ dáng đó.

Cô gật đầu chắc chắn, thành thật thừa nhận: “Chẳng qua là không thể ăn được, Tiểu Mặc nói vậy.”

Thượng Quan Hạo hơi đờ người ra, sau đó bật cười thành tiếng.

Sandy hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay xuống dưới mặt bàn nắm chặt tay của Tần Mộc Ngữ, áp sát vào tai cô nói: “Anglia, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông này cười đó!”

Tần Mộc Ngữ cũng hơi sững sờ, nhìn anh một chút.

Cô cười nhẹ, có chút bi thương, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh ấy, không thích cười.”

Cho dù là quá khứ, hay hiện tại. Mặc dù bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Trên bàn ăn anh nắm lấy tay cô không chút kiêng nể, đôi môi đẹp đẽ của anh tiến lại gần, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy, nói: “Nếu vậy thì, anh có vinh hạnh được nếm thử một chút không?”

Tần Mộc Ngữ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt dưới ánh đèn nhu hoà càng thêm hồng hào xinh đẹp: “Em không biết đâu, anh phải xem Tiểu Mặc có đồng ý cho anh bước qua cửa không đã ——”

Khi nói, ánh mắt sáng lấp lánh của cô nhìn lướt qua vết sẹo trên trán anh, nghiêm túc nói: “Nói không chừng đợi vết thương trên người anh nhiều hơn một chút, có khi Tiểu Mặc sẽ không chê anh nữa nha.”

Ngay lập tức nụ cười của Thượng Quan Hạo càng sâu hơn, mị hoặc, ưu nhã, rung động lòng người.

Mọi người ở bàn ăn quanh đó đều nhìn về phía này, người đàn ông ưu nhã đầy khí chất, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mạc Dĩ Thành ở phía đối diện, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.