Khế Ước Hào Môn

Chương 317: Chương 317: Có biết rằng em làm anh sợ muốn chết không?




“A...!” mọi người xung quanh bốn phía đều thét chói tai, ngã tư đường một màn vô cùng hỗn loạn.

Các nhân viên vừa bước xuống xe của công ti cũng sợ tới mức liền chui tọt vào trong xe, tài xế khởi động xe, Thượng Quan Hạo hơi thở gấp gáp ôm chặt người trong lòng, nhanh chóng nắm lấy gáy cô, ánh mắt sắc nhọn mang theo sát khí nhìn tên đàn ông đã ấn cái nút trên điều khiển từ xa, một mảnh sương mù mịt, người đã ông đó đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

“Phanh!” một âm thanh lớn vang lên, sát bên bờ vai của anh mà xẹt qua!

Sắc mặt Thượng Quan Hạo nhất thời trắng bệch, đột nhiên thắt chặt người trong lòng. Tiếng thét chói tai của cô còn chưa hết vang, anh đã mang cô lên xe, đóng cửa xe lại.

Lái xe cũng sợ tới mức mất nửa cái mạng, rất nhanh tay lái rút phanh, lập tức phóng đi!

Tiếng quẹo xe sắc bén vang lên ở ngã tư đường, chỉ thấy khách sạn phía trước hai đoàn xe đen kịt đang đuổi theo, lao như tên bắn xông ra khỏi hiện trường, lại liên tục “Bang Bang Phanh” vang lên vài tiếng tấn công kinh hãi, tất cả đều hướng vào chiếc xe của Thượng Quan Hạo! Một viên đạn bay đến làm vỡ nát kinh xe, một viên khác thì không có xuyên qua được kính trước, thủy tinh bắn tung.

Nhanh như chớp, hai chiếc xe đều điên cuồng lao đi, biến mất ở đường lớn.

...

Tâm trí kích động.

“Oh my god, Oh my god!” Nữ nhân viên ngồi trước suýt nữa khóc thành tiếng.

“We were attacked! Please call the Police!” Cô gái nói năng lôn xộn, cầm điện thoại trên tay muốn báo cảnh sát.

“Đợi chút!” Thượng Quan Hạo trầm thấp quát lên, ngăn lại hành động đó.

Đôi mắt anh đỏ tươi, sợ tới mức không thể kiểm soát, mọi người trên xe cũng không dám thả lỏng, tay nhẹ nhàng nâng gáy cô lên, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bị dọa đến tái nhợt, nói giọng khàn khàn: “Em sao vậy? Tần Mộc Ngữ... Nói đi, nói cho anh biết em có bị sao không?”

Tần Mộc Ngữ thở gấp nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu, các ngón tay đều run rẩy.

“... Mặt của anh...” Cô nghẹn ngào phun ra vài chữ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh bị thủy tinh bay vào đang chảy máu.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo thoáng kinh hãi lại trở nên bình phục, cả người đều run run đứng lên, đột nhiên vươn một tay ôm lấy cô vào lòng, suýt nữa làm cô không thở nổi!

Sắc mặt anh trắng bệch, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, mắt đỏ tươi, trầm giọng mở miệng: “Em làm anh sợ muốn chết co biết không?... Vì sao phải đi nhanh như vậy? Chờ anh một chút cũng không được sao? Có biết thiếu chút nữa là em đã bị nổ tung ra từng ảnh rồi không?!”

Nói xong lời cuối cùng anh đã muốn rít gào đứng lên. Tuy là muốn rít gào, nhưng cũng là vô cùng đau lòng!

Thượng Quan Hạo thở nặng nề, cúi đầu hôn hăng hôn cô, thân thể to lớn run nhè nhẹ, trong mắt sinh sôi một tầng hơi nước màu bạc. Tần Mộc Ngữ ở trong ngực bắt đầu không thoải mái than nhẹ, hành động diên cuồng của anh mới chậm rãi dừng lại.

Một tia tỉnh táo, chui vào trong đôi mắt thâm thúy của anh là một màu đỏ tươi.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thượng Quan Hạo lấy di động trong túi quần ra, lạnh lùng ra lệnh cho người phía trước: “Tiếp tục cho xe đi không được dừng lại. Đi mấy vòng rồi tìm một khách sạn nào đó.”

Không cần nhìn, anh cũng biết ai là người gọi điện thoại.

“Anh với mọi người vừa bị tấn công đúng không? Tôi vừa mới biết!” Mạc Dĩ Thành vội vã hỏi, cũng thở gấp gáp, run giọng chất vấn, “Vì sao lúc chiều anh không đề phòng? Tôi cảm thấy Rolls sẽ có hành động liền lập tức gọi điện cho anh! Tại sao anh lại tắt máy?!... Anh có xảy ra chuyện gì không? Mau nói chuyện đi!”

“Chiều nay đi gặp khách hàng, di động không có mở.” Ánh mắt Thượng Quan Hạo lãnh khốc, hắng giọng đạm mạc nói.

“Vậy anh đang ở đâu?” Mạc Dĩ Thành vẫn quan tâm.

“... Vẫn ổn.” Anh thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.