Khế Ước Hào Môn

Chương 82: Chương 82: Có Thể Chấp Nhận Anh Không?




Thân hình mỏng manh của nàng cuối cùng cũng bật run nhè nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo tràn đầy nỗi oán hận, ủy khuất, cay đắng, không thể tin được, nàng nặng nề đẩy chiếc bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài! Gió thổi bên tai nàng, tiếng kêu vo vo, nàng khó có thể tin được chuyện vừa mới nghe thấy là thật!

Tần Cẩn Lan đã khóa tài khoản... Việc đầu tiên của chị ấy, chính là cắt đứt nguồn tiền ở bệnh viện, tựa như cắt đứt bình dưỡng khí của ba, thậm chí hơi thở sinh mệnh của người trong chốc lát cũng muốn bóp chết!

Chị ta sao có thể như vậy?!!

Quần áo Tần Mộc Ngữ một màu trắng bạch, đòn đả kích nặng nề khiến nàng càng trở nên yếu ớt, cấp tốc chạy vào trong phòng bệnh của ba, cầm lấy điện thoại, gọi cho Tần Cẩn Lan.

Âm thanh tút tút kéo dài, không ai bắt máy.

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ đôi phần tái nhợt, tiếp tục bấm máy gọi, âm thanh kéo dài càng dấy lên nỗi ưu tư không dằn lòng được.

Điện thoại cuối cùng cũng thông.

Làn môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, vừa định nói, thì bên trong điện thoại truyền đến một loạt âm thanh.

“Ư...” Thanh âm kiều mị ướt át, mang theo tiếng thở gấp cùng tiếng ngâm nga mập mờ, chậm rãi vang lên.

“Hạo... Chậm chút... A...” Tiếng va chạm liên tục, tiếng thở gấp trầm thấp của đàn ông đan xen với tiếng ngâm nga rên rỉ của đàn bà, cảm giác nóng bỏng xuyến thấu, chạy thẳng lên não của nàng.

Các ngón tay hơi run rẩy, Tần Mộc Ngữ như bị điện giật mà suýt chút nữa đánh rơi điện thoại!

Một thanh âm trầm trầm tiến gần ống nghe, giọng khàn khàn u ám mang theo mị hoặc quyến rũ: “A lô?”

Đó là Thượng Quan Hạo!

Tần Mộc Ngữ cắn môi, đôi mắt trong veo một mảnh đau thương, cùng cay đắng!!

“Ai đấy? Có chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp ồ ồ truyền đi, mang theo từ tính mà hấp dẫn.

Âm thanh của Tần Cẩn Lan lại gần, nũng nịu yếu ớt: “Hạo, ai vậy? Sao lại không nói...”

Tần Mộc Ngữ thực sự không chịu được loại âm thanh cùng cảm giác này, vội vàng cầm chiếc điện thoại bên tai, hoảng loạn đến mức ngay cả phím tắt cũng chưa nhấn, trực tiếp gỡ phần pin phía sau, quăng tán loạn trên mặt bàn!

Nàng thở gấp, nhìn pin cùng những phần khác của chiếc điện thoại nằm rải rác, trong lòng tràn ngập nỗi chua xót cùng đau đớn.

Vì sao... Vì sao lại như vậy!

Mà lúc này ở một nơi khác, Tần Cẩn Lan bất mãn ôm trọn thắt lưng cường tráng của người đàn ông, cắn cắn cánh môi đỏ bừng, thanh âm mị hoặc hỏi: “Rốt cuộc là ai? Sao anh cầm điện thoại lâu như vậy mà không nói.”

Thượng Quan Hạo nheo mắt, nắm lấy tay cô ta cắt đứt điện thoại, thuận tay vứt qua một bên.

“Chắc là gọi nhầm số.” Hắn trả lời qua loa, một cánh tay ôm lấy eo cô ta, mãnh liệt đè xuống, tiếp tục động tác lúc nãy. “A!” Tần Cẩn Lan chịu không nổi khẽ rên, thân thể mềm mại run rẩy.

Mồ hôi chảy trên khuôn mặt tuấn lãng của Thượng Quan Hạo, thắt lưng hung hăng hạ thấp mà di chuyển đâm vào, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu trắng trẻo của Tần Mộc Ngữ, hắn đè chặt bả vai của người phụ nữ dưới thân, vận động càng thêm kịch liệt.

Một hồi ân ái, hắn cũng không thể phân rõ ai là ai cả.

Chẳng qua hắn không thể tìm lại được, cái cảm giác mà ngày đó tại nơi này trên thân thể người con gái nhỏ bé ấy, ngất ngây chinh phục như điên cuồng.

Một lần va chạm mãnh liệt, hắn đã đạt tới điểm cao trào, người phụ nữ dưới thân hắn như được đưa lên thiên đàng, hắn thở gấp ồ ồ, mồ hôi nhễ nhại, sự trống rỗng trong tim khiến nỗi khao khát bùng nổ.

*************************************

Tại học viện Anh Luân.

Tần Mộc Ngữ một thân quần áo trắng phau xuất hiện tại phòng hiệu trưởng, trong vài giây lưỡng lự, đẩy cửa đi vào trong.

Sau nửa giờ, nàng bước ra, vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đẹp đẽ đó, chỉ là trên tay còn cầm một tờ đơn xin nghỉ học đã được đóng dấu, nàng kẹp nó vào sách rồi bước qua dãy hành lang gấp khúc của trường học, mọi chuyện thoáng như đã trải qua rất lâu rồi.

“Này, người đẹp!” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Tần Mộc Ngữ tự thuyết phục chính mình không nên quá hiếu kỳ, nhưng lại nhìn bốn phía một chút, cũng không thấy thứ gì, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười kia, nàng mới bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy trên cầu thang tầng phía trước là Ngự Phong Trì đang ngồi.

Nụ cười rực rỡ như ánh sao, cùng đôi mắt toát lên khí chất lưu manh vô lại, khiến Tần Mộc Ngữ cảm thấy quen thuộc bội phần.

“Anh ngồi đây làm gì vậy?” Nàng hỏi.

“Anh đợi em!” Ngự Phong Trì trả lời thẳng thừng, xoay người nhảy đến trước mặt nàng, tay vớ lấy quyển sách trong lòng nàng, rất nhẹ nhàng lật thấy tờ đơn xin nghỉ học, hắn cười đến tà mị “Sao vậy, em định rời khỏi Anh Luân?”

Tần Mộc Ngữ lấy lại quyển sách cùng tờ đơn xin nghỉ học, tiếp tục bước về phía trước: “Đúng vậy. Tôi không có đủ khả năng học ở nơi này, nên phải nghỉ học. Thật có lỗi bạn học Ngự, sau này sẽ không phải học chung với anh nữa.”

“Trên thế giới này mối quan hệ nam nữ được phân làm nhiều loại, bạn học? Ha ha, cái này cũng được tính là một phải không?” Ngự Phong Trì tao nhã mà mị hoặc theo sát phía sau nàng, tiếp tục nói “Chuyện của gia đình em anh có nghe nói, Tần thị đã bị thu mua, ba em ngã bệnh, thế nào, gần đây ở trong bệnh viện có mệt không?”

Bước chân của Tần Mộc Ngữ từ từ chậm lại.

“Chuyện gia đình tôi, mọi người trong thành phố này đều biết hết cả phải không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêng qua một bên, nhẹ giọng hỏi.

Ngự Phong Trì nhún nhún vai: “Xem như là vậy đi, chỉ có điều mọi người cũng không rõ nội tình bên trong, thế nhưng anh thì...” Đôi mắt sâu đen ánh lên một tia gian xảo “Rõ như ban ngày.” Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, chợt cảm thấy một chút quỷ dị, không thể miêu tả được.

“Trong lúc ba em sinh bệnh chị em đã xảy ra chuyện đúng không?” Thân thể của Ngự Phong Trì kề sát, cúi đầu, dung mạo tuấn dật bức người đối diện với nàng, nhẹ giọng nói “Thượng Quan Hạo tưởng em gây ra, vì vậy mà tức giận bắt tay vào kế hoạch thu mua Tần thị, hiện tại Tần thị hoàn toàn nằm trong tay hắn, mà em trở thành kẻ cầm đầu phản bội Tần thị, hiện tại chị em lại chính thức đoạn tuyệt quan hệ, em cùng Tần Chiêu Vân sống nương tựa lẫn nhau, anh nói đúng chứ?”

--------------------------------------------------------

Thái độ của hắn vốn luôn kiệt ngạo và bất cần, đột nhiên nói chuyện một cách nghiêm túc chăm chú khiến trong lòng Tần Mộc Ngữ có chút đau thương, đôi mắt lạnh lẽo liếc hắn, vòng qua người hắn tiếp tục bước đi.

“Này...” Ngự Phong Trì dùng một cánh tay ngăn nàng lại, cười tà mị “Tiểu Mộc Ngữ, em chẳng lẽ không hiếu kỳ chút nào khi anh làm sao biết được những việc này? Cũng không thắc mắc, lúc Tần gia gặp chuyện không may vì sao anh không xuất hiện trước mặt em?”

Tần Mộc Ngữ dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt.

“Được, anh làm thế nào biết rõ những chuyện này? Lúc gia đình tôi xảy ra chuyện, anh đã làm gì?” Nàng hiểu rõ bản lĩnh của con người này, chỉ đơn giản chiều theo yêu cầu của hắn hỏi ra, chờ hắn vui vẻ nói xong, nói cho đã rồi nàng có thể đi.

Ngự Phong Trì cười, nhìn kiểu đối phó nhu thuận trông rất bất đắc dĩ của nàng, hắn vân vê tóc nàng, trong mắt đầy sủng nịnh.

“Rất đơn giản, anh vẫn luôn quan tâm đến em, cũng rất coi trọng Thượng Quan Hạo. Anh luôn chờ đến ngày này, em tới trường, gặp anh, sau đó phát hiện trên thế giới này ai đối với em cũng tệ bạc, theo anh cũng không tệ lắm...” Hắn ở trước mặt nàng, búng ngón tay, nụ cười mang chút nguy hiểm “Thế nào? Em có cảm thấy thế không?”

Tần Mộc Ngữ nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, nhìn chăm chú thật lâu, hóa ra, hắn không biến mất, chẳng qua vẫn luôn dõi theo, dõi theo Tần gia bị mua mất như thế nào, dõi theo nàng bị mọi người hoàn toàn cô lập, cũng dõi theo cuộc đời nàng từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy vực.

Không thể hiểu được, đáy lòng nàng sinh ra một tia trống vắng.

“Anh nói xong chưa? Nếu đã nói xong, tôi muốn quay về bệnh viện chăm sóc ba.” Nhìn hắn, Tần Mộc Ngữ nhè nhàng nói ra một câu, lại vòng qua hắn bước về phía trước.

Ngự Phong Trì cũng không nhường nhịn, hắn dùng một tay kéo nàng đặt trên tường, sách trong tay nàng rơi lả tả.

Đột ngột bị đối xử như vậy, Tần Mộc Ngữ nhíu mày càng sâu, trên một mặt nhỏ nhắn hiện lên tia oán giận: “Ngự Phong Trì, anh muốn làm gì?!”

Ánh mắt Ngự Phong Trì có chút phức tạp thâm sâu, bắt đầu kề sát, cười yếu ớt: “Em hiện giờ còn yêu Thượng Quan Hạo sao?”

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, lập tức muốn giãy dụa: “Tôi không hiểu, anh hỏi làm gì!”

“Em khẳng định không còn thích nữa chứ.” Ngự Phong Trì ngông cuồng nắm cổ tay nàng, nụ cười chút cô đơn “Là hắn phá hủy gia đình em, cũng phá hủy tương lai của em, còn có, hắn sẽ nhanh chóng kết hôn với chị của em... Tiểu Mộc Ngữ, tình cảm trong lòng em dành cho người kia, có thể chia cho anh một ít được không?!”

Câu nói cuối cùng của hắn mang chút nặng nề, khiến nàng hơi chút hoảng sợ.

“Ngự Phong Trì, tôi không hiểu, không hiểu rốt cuộc anh đang nói cái gì.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nhìn hắn “Trong lòng tôi hiện tại không còn thích ai nữa, ngay cả cuộc sống của tôi cũng gặp khó khăn, tôi không muốn vướng mắc với anh!”

Nói xong nàng muốn đi ngay, sách cũng không cần, nhanh chóng có thể bỏ mặc hắn.

Đôi mắt hắn lóe sáng, như đang kiền chế điều gì, trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng.

“Mộc Ngữ, em có biết Ngự gia ở thành phố Z có giá trị như thế nào không? Nếu lúc trước anh muốn toàn lực giúp em, Thượng Quan Hạo căn bản sẽ không thuận lợi như vậy! Không giúp em... chính vì tình cảm sai lầm của em đối với hắn, anh đã nói anh sẽ cho em nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, một ngày nào đó em sẽ phải hận hắn mà không phải là thương hắn...”

Hắn cười cười, nụ cười có chút cô tịch “Hiện tại thì được rồi, bên cạnh em không còn ai nữa, trong tim cũng không có một ai khác... Có thể tiếp nhận anh không?”

Ngự Phong Trì tới gần nàng, hôn vào mấy sợi tóc của nàng, cúi đầu nói: “Em có thể thử, anh cũng không tệ lắm đâu.”

Hơi thở nóng hổi phả trên mặt, Tần Mộc Ngữ lại chỉ cảm thấy cô liêu, toàn thân nàng run rẩy.

Là thế sao.

Từ trước tới này. Hoá ra là như thế sao.

Nàng trước đây vẫn luôn cho rằng, Ngự Phong Trì đơn thuần chẳng qua là muốn theo đuổi nàng, quấy rầy nàng, tựa như đứa trẻ không lấy được kẹo, sẽ luôn nhớ đến, thế nhưng nàng thật không ngờ... Không nghĩ tới trên thế giới này còn có người, như hắn, trơ mắt nhìn tấn thảm kịch của nàng, trơ mắt nhìn nàng bị cô lập, chờ đợi thời khắc nàng bất lực bơ vơ!

Lúc ấy, hắn chỉ hỏi một câu: em có thể tiếp nhận anh không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên, các ngón tay trở nên lạnh cóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.