Khế Ước Hào Môn

Chương 227: Chương 227: Còn chưa có người nào có thể đùa giỡn tôi như vậy




Buổi đêm thật lạnh, đôi mắt trong suốt của cô tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như là đang chịu đựng sự đau thương thật lớn, giọng nói khàn khàn: “... Chính là tôi tự đánh mình.”

“Tôi sợ các anh sẽ nghi ngờ tôi, cho nên tôi mới đập vào đầu, như vậy các anh ngay lập tứ sẽ không đủ bằng chứng để định tội tôi... Như vậy các anh đã rõ ràng rồi chứ?” Cô chậm rãi nói xong, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy.

Trong mắt nhóm cảnh sát đều là sự khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, tiêu hóa thật lâu mới chậm rãi tin đây là sự thật.

“Cô... Thế mà lâu như vậy rồi mới tình nguyện nói ra, có biết việc nguỵ tạo bằng chứng là phạm vào tội gì không?” Người cảnh sát trẻ sắc mặt đỏ lên, không nhịn được nữa hét lớn về phía cô, ném tập hồ sơ ở trong tay lên bàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt suy yếu thanh tịnh, cũng không để ý tới lời chất vấn của hắn.

“Cho nên sự việc chính là như vậy... Tất cả nguyên nhân của vụ án chỉ có liên quan đến tôi và chị gái, không có người thứ ba tham gia...” Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhẹ giọng nói, “Các anh có thể kết thúc vụ án, không cần phải điều tra nữa.”

Cô giữ đúng lời hứa, đem tất cả sự bẩn thỉu cùng tội nghiệt đều ôm vào mình, giấu thật kỹ cái tên đó.

Như vậy đã đủ chưa?

Đám cảnh sát sắc mặt đều rất khó coi, dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, đưa hồ sơ ra để cô ký tên, cũng đem chiếc máy ghi âm câu trả lời của cô cất đi. Vụ án này cứ hoàn toàn kết thúc như vậy, trong đó không có người nào là người tốt, cô gái trước mắt này mặc dù cũng là bị người bị người ta mưu tính giết hại, nhưng cũng là bị trừng phạt đúng tội.

Đầu ngón tay cầm bút, dừng ở trên tập hồ sơ.

Sắc mặt cô mỏi mệt, ngước mắt hỏi: “Tôi ký tên, tất cả mọi đều sẽ kết thúc, các anh cũng sẽ không tiếp tục tra xét, có đúng không?”

Cảnh sát lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, “Đúng. Cô cũng thừa nhận là lỡ tay giết người, ai còn điều tra nữa?”

Tần Mộc Ngữ gật gật đầu, chịu đựng sự thê lương trong lòng, cười một tiếng, ký tên của mình.

Hết thảy tựa hồ cứ như vậy kết thúc.

Đêm lạnh như nước.

Cô đứng dậy, muốn từ sở cảnh sát đi ra ngoài.

Nhưng ngước mắt nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở trước cửa, quang cảnh bên ngoài che mặt mũi của anh, chỉ cảm thấy hắn thân ảnh thon dài hơi cô đơn, đón ánh trăng nhàn nhạt, anh đã nghe được tất cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, không để ý đến anh, trực tiếp đi ra ngoài.

Thượng Quan Hạo bắt lấy cánh tay cô, sắc mặt lạnh lẽo như băng. Khí lực của anh có chút lớn, bàn tay run nhè nhẹ, giống như là muốn mạnh mẽ giam cầm cô, lại sợ nếu cứ như vậy sẽ bóp nát cô.

“Cô vừa mới nói... Đều là thật?” Giọng nói của anh sắc lẹm, nhẫn nhịn hận ý khàn giọng nói.

Tần Mộc Ngữ ánh mắt thanh tịnh như nước: “... Anh không phải đã nghe thấy hết tất cả rồi sao?”

Anh dùng lực lớn kéo cô lôi đến trước người, đè thân thể gầy yếu mềm mại của trên cửa, đôi mắt thâm thuý như đầm băng gắt gao nhìn cô, hơi thở nóng hổi cùng cô giao hoà, giọng nói khàn khàn: “Cô cho rằng cô lừa được ai? Tần Mộc Ngữ... Lúc đầu tôi có mạnh mẹ ép buộc cô thì cô cũng không chịu thừa nhận chuyện này, lại cố tình thừa nhận chuyện này vào ngày hôm nay... Cô nói cho tôi biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cô phải tự mình chạy tới sở cảnh sát thừa nhận chuyện này?!”

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn anh, tái nhợt mà lạnh lùng: “Anh cảm thấy lạ sao? Có gì lạ đâu? Thượng Quan Hạo, nếu như bốn năm trước tôi thừa nhận là tôi giết Tần Cẩn Lan, anh sẽ chỉ đơn giản là đá vào con của tôi như vậy sao? Anh sẽ trực tiếp cầm dao giết tôi... Cho nên tôi lựa chọn bảo vệ cho mình, tôi có làm gì sai sao?”

Trong mắt Thượng Quan Hạo là cơn gió lớn ngưng tụ lại, cuồn cuộn, tin tức này giống như là sấm sét giữa trời quang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.