Khế Ước Hào Môn

Chương 424: Chương 424: Hãy cho anh tình yêu của em (một)




Chủ nhân của bữa tiệc có chút không thể hiểu nổi, xung quanh đang xôn xao ồn ào nhưng không biết nên làm gì.

Ngự Phong Trì vuốt ve ly rượu, nhìn chăm chú bóng lưng đang rời đi của hai người, trên đầu lưỡi vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng của rượu, đôi mắt hắn toả sáng một cách lạ thường, cúi đầu, đặt ly rượu xuống bên cạnh.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc nhấc lên vì bi thương như vậy.

Khi cô còn rất nhỏ, hắn đã từng nhìn thấy cô hờn dỗi, tức giận, tinh nghịch... Lúc đến Manchester, hắn đã nhìn thấy cô cười, trong trẻo động lòng người, nhưng chưa bao giờ sâu sắc.

Hắn lại mở một chai rượu khác, ung dung thản nhiên rót đầy ly rượu của mình.

Một người phụ nữ có thể nghẹn ngào khóc lớn trong lòng một người đàn ông, phơi bày vết thương, sự yếu ớt và lúc bất lực nhất cho anh ta nhìn, rốt cuộc đó là loại tình cảm gì?

Cầm ly rượu lên, trong đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của Ngự Phong Trì ánh sáng đang dần vỡ vụn, sáng rực, nở một nụ cười nhẹ, cụng ly với đối tác ở phía đối diện, giọng nói khàn khàn: “Hợp tác vui vẻ.”

Đối tác đang hơi ngơ ngác một chút lúc này mới tỉnh táo lại, sau đó mới nhẹ nhàng cầm ly rượu lên cụng ly với hắn, uống một hơi cạn sạch.

...

Bên trong xe xóc nảy, lông mi thật dài của cô nâng lên, xuyên qua hàng lệ làm mờ tầm mắt, cô nhìn thấy trên chiếc váy của mình lốm đốm vết đỏ, những giọt máu đỏ tươi dính lên quần áo của cô.

Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ sang, nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông ấy.

“...Vết thương của anh...” cô nghẹn ngào nói ra mấy chữ, những tia nắng nhỏ vụn bên ngoài xâu chuỗi thành một tia sáng chiếu vào chiếc xe, cô đã nhìn thấy rõ ràng, ngón tay thon dài của anh đang nắm chặt vô lăng, bị máu nhuộm đỏ!

“Thượng Quan Hạo, vết thương của anh!” Sự đau lòng khiến cô không thể nào thở nổi, nhìn chằm chằm vết thương của anh, không dám làm bừa!

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự yêu thương, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

Vết thương vừa khâu lại, đã nứt ra ngay từ lúc ôm cô thật chặt, Thượng Quan Hạo không phải không có cảm giác, chỉ là cho dù có đau đớn tê liệt cũng không thể chịu đựng được khi nghe thấy tiếng khóc đau đớn và nước mắt của cô, đôi môi mỏng của anh tái nhợt, vừa lái xe vừa vươn bàn tay phải lành lặn ra nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, giọng nói trầm thấp: “Đừng sợ... chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức...::“

Bàn tay ấm áp chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô liều mạng lắc đầu, run giọng nói: “Không phải... Không phải như vậy... Là hôm phẫu thuật, Rolls nhân lúc em không có ở đó hắn ta đã cưỡng ép bệnh viện tiến hành phẫu thuật, chúng ta không được hành động bừa bãi, em không biết rốt cuộc bọn họ đã đặt vật gì vào trong cơ thể của Tiểu Mặc! Em không dám làm gì cả!”

Nước mắt, chảy theo tiếng kêu xé lòng của cô, lại lần nữa chảy đầy khuôn mặt.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo đã tái nhợt, đột nhiên run rẩy, trở nên trắng bệch!

Cánh tay trái đang đau nhức kịch liệt cũng run lên, xe rung lắc mạnh, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu sắc bén, mạnh mẽ kéo lý trí anh trở lại, cuối cùng anh cũng hiểu được ý của cô!

Chính là ngày đó tỉnh lại trong bệnh viện, Mạc Dĩ Thành đã từng báo cáo với anh chuyện đó.

Anh đã ra lệnh cho Mạc Dĩ Thành đến đó bảo vệ Tiểu Mặc thật tốt, nhưng không ngờ rằng khi Mạc Dĩ Thành chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ chạy tới đó, nhưng chỉ nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật đã đóng chặt!

Rolls...

Hắn thật sự dám làm vậy...

Sự đau đớn mãnh liệt càn quét cánh tay trái, sắc mặc Thượng Quan Hạo tái nhợt đến doạ người, nắm chặt vô lăng, ngay lập tức đạp mạnh chân ga!

Giờ phút này, trong trái tim anh sự tức giận ngập trời và sự đau đớn kịch liệt bị ép buộc đi đến giới hạn--

Ánh mắt anh lạnh lẽo đầy sát khí, trên đường cao tốc thẳng tắp, một tay giữ vô lăng, nghiêng cơ thể lại gần ghế lái phụ, bàn tay ấm áp giữ chặt cái gáy mềm mại của cô qua mái tóc dày, giống như là đang giữ lấy tình yêu chân thành đầy đau đớn của cuộc đời, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi đỏ bừng của cô!

“Thắt chặt dây an toàn.” Đôi mắt sáng lấp lánh của anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, nói một câu.

Lại nghiêng người trở lại ghế lái, anh đạp mạnh chân ga đưa tốc độ lên mức tối đa, chạy điên cuồng như bão tố về phía bệnh viện!

Mà ở phía sau hai người, Mạc Dĩ Thành cũng đang điên cuồng đuổi theo.

Thế nhưng chiếc xe phía trước đi quá nhanh, hắn không thể đuổi kịp!

“Chết tiệt...” Mạc Dĩ Thành lôi chiếc điện thoại màu tím nhạt của Tần Mộc Ngữ ra gọi cho Thượng Quan Hạo, hi vọng người phía trước đầu óc không bị choáng váng, trước hết hãy nghe hắn nói vài lời!

Thế nhưng không có cách nào, điện thoại rõ ràng kết nối được, nhưng Thượng Quan Hạo không nghe!

“Shit!” Mặt Mạc Dĩ Thành đỏ lên tuôn ra một câu chửi, ném điện thoại vào trong xe!

Phát điên có đúng không!

Được... tôi điên cùng anh!

Hắn chạm vào chiếc tai nghe nhỏ bé gần như vô hình trên tai, bật lên sau đó trầm giọng nói: “Đến bệnh viện trông chừng trước đi, không được để Rolls lại gần hai người họ, những người còn lại thì đến cầu vượt bên này... Đúng vậy, khả năng là có biến!”

Một người thông minh như Thượng Quan Hạo, làm sao lại có thể không nghĩ ra, chuyện này có khả năng lại là cái bẫy của Rolls!

Lần trước Rolls có thể theo dõi Tần Mộc Ngữ cũng là bởi vì hắn ta nắm rõ hành tung của cô, cho nên cho dù ở trong nhà giam, cũng chưa chắc hắn ta không biết hai người đó cùng nhau tham gia buổi tiệc mừng khai trương công ty đầu tư mới! Lần này...

Ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Thành liếc nhìn kính chiếc hậu, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe đang đuổi theo.

Hắn ngước mắt nhìn về phía trước--

Xe của Thượng Quan Hạo cũng hoàn toàn biến mất!

...

Sau khi quay đầu anh phát hiện ở đằng sau có gì đó không ổn.

Chiếc xe phía sau, đã nhanh chóng đuổi tới.

Cánh tay trái đau nhức khiến khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, môi mỏng hơi nhếch lên, hung hăng đè nén sự tức giận và mất khống chế vừa rồi xuống, anh bình tĩnh lại, vươn tay ra cầm lấy bàn tay mềm mại lạnh buốt ở bên cạnh.

Anh biết, cô vẫn đang nhìn anh.

“Lát nữa, khả năng là sẽ xảy ra chút chuyện...” Giọng nói anh khàn khàn, nghiêng mặt sang nhìn cô, hỏi cô, “Sợ sao?”

Thân ảnh mảnh khảnh của cô tựa sát vào ghế, từ từ trở nên nghẹn thở, trong chiếc xe đang lao nhanh như bão táp.

Thượng Quan Hạo nở một nụ cười nhẹ, vô cùng dịu dàng: “... Đến lúc đó nhớ ôm anh thật chặt.”

Nói xong, bàn tay trái đầy máu của anh mạnh mẽ xoay vô lang--

Xung lực lớn gần như hai người sắp văng ra khỏi xe, sau đó nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe đang chạy với tốc độ kinh người đó không phanh kịp, muốn đánh tay lái lệch ra để không đâm vào nhau, nhưng lại quên mất chỗ đó là lan can bảo vệ cầu vượt, độp nhiên “Bịch!” một tiếng thật lớn, đâm vào lan can! Ngay sau đó, phía trước lại có hai chiếc xe đi ngược chiều đột nhiên lao ra!

Mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, điểu chỉnh lại thân xe vừa mới lệch đi, nhìn đằng trước chằm chằm, hai chiếc xe đó áp sát gần như là va vào nhau, rõ ràng liều mạng áp sát không sợ chết, hoàn toàn chắn ngang con đường!

Sử dụng điện thoại của cô, khiến cô mất kiểm soát, cũng không tốn chút sức nào để chế ngự anh khiến anh cũng mất kiểm soát theo!--

Tuy nhiên trên cầu vượt, cũng đã phục kích giăng bẫy từ sớm chờ anh sập bẫy, chỉ còn con đường chết, có phải không?

Đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, sự lạnh lùng trong mắt Thượng Quan Hạo, đã tới giới hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.