Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn màn hình, nhìn thật chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Vào đi.”
Người đi vào là giám đốc phụ trách tiến độ của dự án này, thần kinh căng thẳng, chiều ngày hôm qua đã chuẩn bị thật tốt để đón nhận sự chất vấn của Thượng Quan Hạo thậm chí cũng đã chuẩn bị từ chức, nhưng lại không ngờ rằng sau khi Thượng Quan Hạo rời khỏi hiện trường thi công lại không có quay về công ty.
Người quản lý dự án nhìn chằm chằm vào thân ảnh của anh, da đầu tê cứng: “Tổng giám đốc, tôi đã đến.”
Thật ngoài ý muốn, một thân ảnh tinh tế lại đi vào cùng với anh ta, là Giang Dĩnh. Cô ta khẽ liếc nhìn Thượng Quan Hạo, nhìn biểu hiện nhíu mày của anh là biết ngay cảm xúc của anh rất tệ, tự giác đặt ngón tay lên môi, lắc đầu, ra hiệu rằng mình sẽ không lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới ghế sofa ở bên cạnh rồi ngồi xuống, yên lặng chờ anh xử lý xong mọi chuyện.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo lạnh như băng, anh không còn sức lực mà để ý tới Giang Dĩnh, nên mặc kệ cô ta.
“Mail này là do anh viết?” Anh trầm giọng hỏi người đàn ông ở trước mặt.
Người quản lý dự án cúi xuống, gian nan mở miệng: “Vâng, là do tôi viết, nhưng tôi đã kiểm tra cẩn thận, sẽ không có chút sai sót nào. Nhưng... nhưng kết quả cũng không phải như vậy...”
“Thế nào?” Thượng Quan Hạo lạnh lùng hỏi anh ta.
Người quản lý dự án cả người đầy mồ hôi, tiếp tục nói: “Chuyện này kinh động đến cuộc đấu thầu của chính phủ, cũng là vào chiều ngày hôm qua, team của chúng ta gần như đã vào vòng đấu thầu cuối cùng, thế nhưng sự việc thi công đã lan rộng rất nhanh, cho nên đã ảnh hưởng đến quyết sách cuối cùng của chính phủ, chúng tôi... Chúng tôi đã không lường trước được trường hợp này.”
Mí mắt của Thượng Quan Hạo, giật lên thật mạnh.
Hoá ra chỉ vẻn vẹn có vài tiếng trong ngày hôm qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Anh lạnh lùng đứng dậy, thân ảnh cao lớn mang theo khí phách áp bách khiến người khác hít thở không thông, đôi mắt Hắc Diệu Thạch nâng lên, thản nhiên nói: “Nói cách khác, Lam Tử Kỳ vẫn còn canh cánh trong lòng về vòng đấu thầu đầu tiên, cho nên cậu ta đã không ngần ngại tạo ra sự cố cho Tín Viễn, để cuối cùng Tín Viễn cũng mất vó mà xuống ngựa, lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả) cũng không quan trọng, là ý này sao?”
Người quản lý dự án cũng không biết giữa bọn có sự oán hận sâu đậm đến thế nào, chính là đầu càng ngày càng cúi thấp, ngập ngừng nói: “Có lẽ... Có lẽ là như vậy.”
Một tập tài liệu bay qua bàn làm việc như một tia sét, “Bốp!” Một tiếng, ném vào mặt anh ta! Người quản lý dự án sợ tới mức phát run, lùi vài bước, vội vàng dùng tay bắt lấy, đó là 《đề án chịu trách nhiệm tai nạn》.
Ngọn lửa giận dữ bị dồn vào trong ngực, Thượng Quan Hạo khàn giọng ra lệnh: “Để cho vật liệu đã bị động tay động chân tiến vào công trình của Tín Viễn,tôi có giết anh cũng không đền bù nổi tổn thất, cho nên hãy xem thật kỹ bản đề án chịu trách nhiệm cho tôi, bố trí mọi người xử lý cho tốt, những thứ khác không cần xen vào nữa.”