Nàng cố gắng bình ổn lại lửa giận, dùng một loại ánh mắt nhìn khác thường nhìn hắn, cười lạnh đứng lên.
“OK... Tôi đi. “ Lisa giơ hai tay lên, đôi mắt quang mang trở nên quyến rũ mà trào phúng, ôm lấy tập tài liệu trên bàn, nàng dùng tiếng Anh nói với hắn cuối một câu cùng, “Nếu đó là điều anh thích!”
Nói xong hung hăng lườm Tần Mộc Ngữ một cái, giẫm lên đôi giày cao gót đi ra khỏi văn phòng.
Bầu không khí yên tĩnh đến ngạt thở, vây quang hai người.
Tần Mộc Ngữ lại nhìn kỹ lại nội dung trên tập tài liệu, lông mi run lên một cái, đem tập tài liệu đặt lên bàn: “Anh hẹn gặp anh ta, hẹn anh ta ra để đàm phán, chúng ta không phải không có lợi thế để cùng anh ta đàm phán, hoặc là khách hàng tiếp tục giao dịch theo danh sách ban đầu, hoặc là anh ta tự nuốt hết đống hàng hóa trong cái danh sách này, nếu không thì liền trực tiếp chờ giấy triệu tập của toà án.”
Lam Tử Kỳ lặng im không nói.
Đôi mắt thâm thúy của hắn chậm rãi nâng lên, dùng ánh mắt khác thường nhìn chăm chú cô, nói khẽ: “Tới đây.”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, theo bản năng nhìn xung quanh, cửa chớp đã kép lên, trong lòng cô lại có chút loạn.
Lông mi rủ xuống, cô vẫn là đi tới.
Lam Tử Kỳ đứng dậy, nhẹ nhàng kéo cô vào trong vòng tay nhốt chặt lại, khàn giọng hỏi: “Có nhớ tôi hay không?”
Cô run lên, nhẹ hít một hơi nhìn hắn: “Tôi không có quên ghi tội của anh.”
Câu trả lời này...
Lam Tử Kỳ ở trong lòng khẽ cười một cái, cảm thấy thật đúng là tuyệt diệu.
Bàn tay xoa xoa tóc của cô, hắn cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng tôi không muốn em nhớ những thứ như vậy.”
Tần Mộc Ngữ dừng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thanh tịnh như nước: “Không phải anh muốn cái gì là đều có được, thứ tôi muốn cũng rất nhiều, thế nhưng tôi vẫn không có gì.”
Lam Tử Kỳ buông tay, dời xuống tới hai bên eo cô: “Vậy chúng ta ngay lập tức đi, em muốn cái gì tôi sẽ cho em.”
Cô nhìn kỹ hắn, nhất thời nhịn không nổi phì cười.
Tay chống đỡ cái trán, cô nhớ tới chuyện hai ngày trước bị Ngự gia ép buộc đi kết thúc vụ án đó, trong lòng ủy khuất, thật sự rất ủy khuất. Bây giờ cô muốn nói rõ chân tướng, không muốn bị cảnh sát đối xử như vậy, không muốn con của mình phải chịu sự thống khổ cùng uy hiếp lớn như vậy, càng không muốn bị Thượng Quan Hạo hận đến tận cùng như vậy, những thứ này, ai có thể cho cô?
“Lam Tử Kỳ anh đổi phong cách rồi sao? Từ trường phái dã thú trực tiếp đổi thành trường phái nhu tình à?” Tần Mộc Ngữ trong nỗi bi ai to lớn nhịn không được trêu ghẹo hắn, thư giãn tâm tình, “Tôi cảm thấy như vậy không giống anh.”
Lam Tử Kỳ cũng nhìn chăm chú nàng mắt, cười yếu ớt, trong tươi cười có một tia thống khổ: “Có đúng không?”
Hắn cũng cảm thấy mình thay đổi. Trước kia luôn cảm thấy cao cao tại thượng, bởi vì có ơn với cô cho nên làm cái gì cũng không kiêng nể gì cả, bây giờ làm cái gì cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, nói thật, hắn chờ mong cô nói với hắn quyết định của mình, nếu như cô đồng ý, hắn lập tức mang theo cô cao chạy xa bay.