Khế Ước Hào Môn

Chương 269: Chương 269: Tôi cứ nghĩ mình đang nằm mơ




Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, hắn mới đến toà nhà màu trắng này.Nơi này cách vườn hoa rất gần, cách các công trình đang thi công rất xa nên không quá ồn ào, khi hắn lái xe vào có một chiếc xe màu bạc đi thoáng qua, đôi mắt sắc bén nhìn gương chiếu hậu, nhưng không thể nhìn rõ người bên trong.Có phải là nơi này không?Ngự Phong Trì cả người kinh sợ đứng nguyên tại chỗ.Trong một khoảnh khắc đó dường như hắn không thể tin nổi là mình đã tìm được cô, hắn đi qua cúi người xuống cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, thấy được trên gáy cô dưới những sợi tóc màu đen là những dấu hôn dày đặc, hắn dường như xác định được giọng nói trong cuộc điện thoại vừa rồi là của cô! Hắn dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để đuổi theo quyết đấu một trận với tên khốn nạn Thượng Quan Hạo, thế nhưng không ngờ rằng tới đây chỉ tìm thấy mỗi mình cô.“Mộc Ngữ... Mộc Tiểu Ngữ... Em tỉnh lại đi...” Hắn run giọng nói, vỗ nhè nhẹ mặt của cô.Thế nhưng cô giống như ngủ rất say, làm thế nào cũng không tỉnh dậy.Ngự Phong Trì lái xe lại gần, lúc này mới nhìn thấy khoá bên trong rất kỳ lạ, là khoá vân tay.Có trời mới biết làm thế nào để phá được loại khoá này.Hắn chửi thề một tiếng đi xuống, cẩn thận nghiên cứu cái khoá vân tay này, ngón tay để ở đằng sau lưng của hắn nắm lại là biểu hiện của sai lầm. Sai lầm rất lớn, hắn phải đi đâu để lấy được dấu vân tay đúng để mở khoá?!Đôi mắt hẹp dài hơi đỏ, Ngự Phong Trì siết chặt nắm đấm, chán nản đấm vào vách tường.Nhưng đột nhiên, hắn nhìn thấy một tờ giấy trong suốt mỏng như cánh ve trên mặt đất.Đôi mắt hơi nheo lại, hắn ngồi xổm xuống, thấy có dấu vân tay rõ nét in ở trên.Trong lòng đột nhiên chấn động, Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm vào bên trong cửa lớn, tự hỏi rốt cuộc vì sao vật này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ngoại trừ Thượng Quan Hạo, còn có người khác vào nhà? Trong đầu xuất hiện rất nhiều khả năng xảy ra, cuối cùng lại bị sự nôn nóng trong lòng thiêu rụi hoàn toàn, hắn thử làm ấm nhựa mỏng bằng nhiệt độ từ ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt khoá vân tay.Âm thanh của việc quét dấu vân vang lên rất nhỏ, “Ba” một tiếng khoá cửa mở ra. To như vậy phòng ngủ rất yên tĩnh, an tĩnh để cho người ta bỡ ngỡ, ngự phong trễ khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt, thân thể cứng ngắc, đi vào trong phòng ngủ, rốt cục thấy được trên giường một thân ảnh gầy yếu ——Thân thể của cô lọt thỏm giữa chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, làn da trắng ngần làm nổi bật lên sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ga giường hỗn loạn bọc lấy thân thể của cô, cánh tay còn lại của cô lộ ra bên ngoài, từng vòng từng vòng đỏ ửng khiến người ta giật mình.Trong lòng của Ngự Phong Trì chấn động, sự vui mừng khôn xiết càn quét trong lòng, hắn mở cánh cửa điên cuồng lao vào trong!Toàn bộ ngôi nhà có cấu trúc ba tầng, bên ngoài và bên trong phòng khách được trang trí rất trống trải, ở tầng một không tìm thấy cô, đành phải chạy lên tầng hai, nhưng khi lên tầng đã ngửi thấy một mùi hương gay mũi, giống mùi của thứ gì đó bị đốt cháy, hắn không thể tiếp tục chần chừ nhiều nữa, mở cánh cửa ngăn cách căn phòng, cuối cùng cũng thấy sự bày biện bên trong.Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm đều cách nhau một lớp kính.Phòng ngủ lớn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác e sợ, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì hơi tái nhợt, thân thể cứng ngắc, đi vào trong phòng ngủ, cuối cùng cũng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ yếu nằm trên giường —— “Tần Mộc Ngữ... Em mau tỉnh lại! Đừng làm anh sợ!” Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì tái nhợt, phát hiện ra cô ngủ một cách mê man, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Những người mê ngủ chắc hẳn cũng không mê man như vậy!Ngự Phong Trì vô cùng sợ hãi, kiểm tra hơi thở của cô một chút, cực kỳ yếu ớt.Không...Tại sao có thể như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.