Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 201: Chương 201: Anh ấy là chồng trước của em




Editor: Miliion Roses

Tống Khinh Ca dựa nạng gỗ sang một bên, đứng uống nước trong phòng bếp. Cô lẳng lặng quay đầu lại, nhìn qua cánh cửa kính thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sa lon. Người đàn ông đáng ghét này lấy cớ hông bị đau nằm ăn vạ ở nhà cô đã 2 ngày.

Anh vẫn bá đạo như vậy, bá đạo khiến cô sắp không chịu nổi.

Chiếm đoạt phòng của cô, giường của cô, làm hại cô mỗi đêm phải ngủ ở ghế sa lon. Ghế sa lon quá nhỏ, làm hại cô mấy lần thiếu chút nữa thì lăn xuống.

Mặc dù nói người ấy là đáng ghét nhưng cô lại đang nhìn người ấy đến xuất thần. Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Mắt thấy Đại Boss đang đứng dậy từ ghế sa lon, định ra mở cửa, Tống Khinh Ca vội vã chống nạng, đi ra ngoài :“ Để tôi mở .”

Ách ! Cô và Tiểu Uyển không có nhiều bạn bè lắm, người đến gõ cửa không phải là bảo an thì chắc là hàng xóm. Nếu để người ta thấy trong nhà cô có một người đàn ông .. thì khó mà giải thích.

Cửa mở ra, là chị Ngô. Nhìn thấy cô thì nhiệt tình nói :“ Tiểu Tống, chị chuẩn bị đi siêu thị, em có cần chị mua hộ gì không ?”

Tống Khinh Ca còn chưa kịp trả lời thì sau lưng truyền đến tiếng của Đại Boss :“ Khinh Ca, ai đến vậy ?”

Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Tên lưu manh kia chắc chắn là cố ý.

Chị Ngô nghiêng người, nhìn qua vai Tống Khinh Ca thấy Đại Boss đang ngồi ở ghế sa lon, thì cười tươi như hoa :“ Tiểu Tống, bạn trai em đẹp trai quá !”

Ách ! Tống Khinh Ca ngượng ngùng, một mực phủ nhận :“ Anh ấy .. không phải là bạn trai em .”

Chị Ngô cười ha haa, vui vẻ thấp giọng nói :“ Dáng dấp không tệ nha. Tiểu Tống, đàn ông tốt bây giờ không nhiều lắm, phải nắm lấy không cho chạy thoát, biết không ?”

Biết chị Ngô đã hiểu lầm, Tống Khinh Ca dứt khoát nói :“ Anh ấy là chồng trước của em .”

Đại Boss ngồi ở ghế sa lon, nghe thấy 2 từ “chồng trước” thì nhíu nhíu mày. Cái từ “trước” nghe quá chói tai rồi, giống như là một đường ranh giới ngăn cách hai người vậy, loại cảm giác này quá là không tốt.

Ách ! Chị Ngô có chút ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần :“ À, thế à ?” Cảm thấy hơi lúng túng :“ Em không mua đồ gì thì chị đi trước nhé .”

Chị Ngô đi khỏi, Tống Khinh Ca nhíu mày nhìn người đàn ông đáng ghét đang ngồi ở ghế sa lon. Cô vốn phải hận anh, nhưng lại không hận nổi. Đã thế trong đầu lại toàn nghĩ đến anh. Đúng là hết thuốc chữa.

Không thể để anh hoành hành ở nhà cô thêm nữa, khí tràng của anh quá mạnh mẽ, mạnh đến mức cướp đi suy nghĩ của cô, ảnh hưởng đến hô hấp của cô, làm cho cô suy nghĩ lung tung, thường hay mơ thấy anh, lại toàn là giấc mơ kia. Ách. Cô nhíu mày. Anh giống như quả bom hẹn giờ vậy, để cho lòng cô thấp thỏm, chỉ sợ một ngày nào đó, cô mất đi lý trí không biết chừng sẽ tự bò lên giường anh ..

Nhưng hai ngày nay anh rất tuân thủ quy định, không trêu chọc cô, thậm chí cũng không có quá nhiều cử chỉ tiếp xúc. Nhưng cho dù là vây, sự có mặt của anh khiến cho cô mất tự nhiên, tay chân luôn luống cuống.

“ Cái đó ..” Tống Khinh Ca ngồi ở một ghế sa lon khác, lắp bắp nói :“ Tôi .. Tiểu Uyển ngày mai sẽ quay về .”

Đại Boss ánh mắt chăm chú xem ti vi, không quay đầu lại cũng chẳng nói gì.

Cô cúi đầu, nghịch ngón tay :“ .. Anh nếu anh ở đây, sẽ không được tiện .”

Đại Boss không nhúc nhích :“ Sáng sớm mai tôi sẽ đi .”

Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, sớm biết đơn giản như vậy có thể tiễn được khách, hôm qua cô đã nói rồi :“ Cái đó .. Chìa khóa trả lại cho tôi .”

Đại Boss liếc cô một cái :“ Được .”

Cô lại thở phào nhẹ nhõm, may quá anh nghe lời.

--

Mấy ngày không tắm, trên người vô cùng khó chịu. Mặc dù chân phải bó thạch cao không được tiện nhưng cô vẫn kiên quyết đi tắm.

Cô đang ngâm mình trong bồn tắm, chân phải gác lên bồn, cảm giác vô cùng dễ chịu thì cửa đột ngột bị mở ra.

Giây tiếp theo, thấy bóng dáng cao lớn ấy đi vào, hù cho cô hoảng sợ. Hai tay cô che ngực, sắc mặt đỏ bừng, ảo não quát :“ Đi ra ngoài !” Rõ ràng cô đã khóa trái cửa, làm sao anh lại vào được, vì vậy liền chất vấn :“ Ai cho anh vào đây ?”

Nhìn cô trong bồn tắm, xung quanh hơi nước bốc lên, hai tay đang che chắn nhưng mà che cũng không được hết khiến cho cổ họng Đại Boss căng thẳng, nhưng lại quân tử rời mắt đi chỗ khác, một câu cũng không nói liền xoay người đi ra ngoài.

Anh đứng dựa vào cửa, cau mày. Hình ảnh cô nằm trong bồn tắm kia cứ quanh quẩn ở trong đầu anh, đuổi cũng không đi, hù cũng không chạy. Trước đó, khi thấy cô vào phòng tắm lâu mà không thấy ra, gọi cô hai câu cũng không thấy cô trả lời vì vậy anh lo lắng liền đến xem một chút. Phát hiện phòng tắm khóa trái, lại càng lo lắng hơn vì vậy tìm cách mở cửa ra, không ngờ lại thấy cô ..

Tống Khinh Ca cũng chẳng còn hứng thú tắm rửa nữa. Khi cửa phòng tắm khép lại, cô vội vàng lau khô người sau đó mặc quần áo vào rồi đi ra. Ra đến cửa, phát hiện anh vẫn đang ở đó.

Hai mắt nhìn nhau.

“ Em tắm xong rồi ?” Đại Boss ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mặc dù cô đã mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn khiến cho anh căng thẳng.

“ Ừ .” Tống Khinh Ca đỏ mặt, hai tay nắm chặt cổ áo, lúng túng nói bừa :“ Anh cũng muốn tắm sao ?” Ách ! Nói xong cô mới hối hận, sao lại nói ra lời ngu xuẩn như vậy ?

Đại Boss dương dương mi, nghĩ đến mình đúng là đang cần vài gáo nước lạnh để dập tắt lửa ở nơi nào đó trên cơ thể.

Tống Khinh Ca không dám nhìn anh, chống nạng đi thẳng về phòng khách.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Đại Boss mím mím môi, mơ hồ cảm thấy vui vẻ. Ở cùng cô, cho dù bị cô mắng, cô quát, cô đánh nhưng sao anh chẳng thấy chán ghét ngược lại càng không muốn rời xa cô, cảm giác này quá chân thật khiến cho anh nghi ngờ có phải trước đó anh rất yêu cô không ?

Nếu quả thực được cùng cô yêu đương như trước .. anh sẽ rất hạnh phúc.

--

Đại Boss liên tục mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, Sang Lan Cầm cau mày, tìm Hứa Khiêm hỏi thì nhận được đáp án :“ Đại Boss đi công tác .”

Mang theo nghi ngờ, Sang Lan Cầm lại đến hỏi Cao Tử Thụy, cũng nhận được đáp án tương tự, cuối cùng đành gọi điện thoại cho Đại Boss.

“ Con đi công tác ở thành phố A .” Đại Boss đang ở trong phòng tắm.

Ba người cùng trả lời một đáp án khiến cho Sang Lan Cầm nghĩ ngờ thế chứ nghi ngờ nữa cũng đành phải tin, sau đó dặn dò con trai mấy câu rồi cúp máy.

Đợi vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy tin tức gì từ Lão La, dần dần Sang Lan Cầm không còn kiên nhẫn, chú động gọi điện thoại cho ông ta.

Bà còn chưa mở miệng thì Lão La thản nhiên nói :“ Lan Cầm, xin lỗi cô, công trình thủy điện đó sợ rằng tôi không tham gia được rồi .”

Sang Lan Cầm giật mình, Lão La là người khôn khéo trong giới làm ăn, từ trước đến giờ chỉ cần thấy có lời lãi là không ngại lao vào, vậy mà đột nhiên lại nói không tham gia vào được ? Miếng ngon đưa tới gần miệng còn muốn nhổ ra sao :“ Hình như đây không phải là phong cách của anh .”

Lão La nhíu nhíu mày :“ Phong cách gì, chẳng qua tôi đang bận với dự án khác, không thể tham gia cùng cô được .” Đối với dự án này, ông vốn rất muốn lao vào nhưng ..

Thấy ông ta từ chối, Sang Lan Cầm mơ hồ đoán được vài phần :“ Chẳng lẽ có mỗi việc đó mà anh không thể giúp tôi ?”

Lão La nhỏ giọng nói :“ Lan Cầm, nói thật với cô chuyện đó tôi không giúp được .”

“ Là nhà tài trợ chính, chỉ có việc đổi khách mời mà cũng không làm được sao ? Tôi lại nghĩ, chỉ cần anh mở miệng, đối phương nhất định sẽ nghe lời anh .” Sang Lan Cầm nói.

“ Ai ..” Lão La cười :“ Chuyện này, không dễ giải quyết đâu. Cô gái đó là do Adele đích thân gửi thư mời .” Vì chuyện này, ông cũng đã ầm ĩ với nhà sản xuất rồi :“ Không đổi được .”

“ Sao lại không đổi được ?” Sang Lan Cầm hừ lạnh một tiếng nói :“ Anh nói với họ anh không muốn làm nhà tài trợ nữa, xem họ có dám không đáp ứng không ?”

“ Tôi đã nói với họ như vậy rồi .” Lão La bất đắc dĩ nói.

“ Vậy bọn họ nói với anh như thế nào ?” Sang Lan Cầm hỏi.

“ Bọn họ nói tùy ông .” Lão La nhíu nhíu mày, nếu thật sự rút lui, không chỉ phải trả tiền bồi thường mà còn làm danh tiếng của tập đoàn bị ảnh hưởng. Phải biết rằng, buổi diễn tấu này là do bộ ngoại giao và bộ văn hóa hai bên tổ chức, nếu ông rút lui thì sẽ đắc tội với không ít người. Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, ông biết rõ tiền làm ra dễ dàng nhưng nếu đắc tội với những người có chức quyền thì tiền cũng không cứu được.

Sang Lan Cầm nghe xong thì nhíu nhíu mày.

“ Tôi còn có việc, cúp máy trước .” Nói xong, lập tức cúp điện thoại. Sang Lan Cầm người này không hề đơn giản, ông nên ít hợp tác thì tốt hơn.

Sang Lan Cầm cau mày, hai tay khoanh trước ngực, đi qua đi lại trong phòng. Lục Khiết đã phải ngồi tù, mặc dù ở thành phố Z lăn lộn hơn 10 năm nhưng cũng không thể coi là có danh tiếng. Tống thị đã không còn tồn tại, vậy thì còn ai ở sau lưng giúp Tống Khinh Ca nữa ?

Huống chi, bà đã điều tra. Tống Khinh Ca từng tham gia một cuộc thi do Adele làm giám khảo. Ngoại trừ lần đó ra, hai người nhiều năm không gặp, cũng chẳng có gì thân thiết. Sao đột nhiên lại muốn mời cô ta làm khách mời, mà lại còn đích thân gửi thư mời.

Sau đó, bà nhờ thêm mấy người bạn nhưng đều nhận được cùng một câu trả lời. Nghe qua tựa như không thể động đến Tống Khinh Ca được.

Vài người bạn còn nói :“ Lan Cầm, tôi khuyên chị bỏ ý định này đi, cô bé đó có người ở trên giúp .”

Nhưng bà hỏi người đó là ai thì không ai chịu nói.

Sang Lan Cầm khó hiểu “ Phía trên có người “ , tuyệt đối không phải người đơn giản, nhưng người này rốt cuộc là ai ?

Xem ra, con ranh Tống Khinh Ca này thật không thể xem thường.

Sang Lan Cầm cười lạnh, thật ra muốn hủy bỏ tư cách khách mời của cô ta cũng không phải là không còn cách. Ví dụ như, những scandal trước đó của Tống Khinh Ca chẳng hạn. Nếu như để Adele biết những chuyện này, thì sao có thể để cô ta làm khách mời được nữa ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.