Cô đã từng là Tống Khinh ca, kiêu ngạo không ai bì kịp. Cho dù là đính hôn với La Thế Sâm, đối mặt với hắn, với những hành động của hắn cô luôn nói: “ Những điều tốt đẹp nhất hãy đợi đến đêm tân hôn.”, điều này khiến cho hắn dù muốn cũng phải dừng lại. Tối nay, cô đã định quăng đi tất cả nhưng suy nghĩ về một tình yêu đích thực, để tình nguyện nhảy vào lòng hắn thì hắn lại ôm một người đàn bà khác.
Sớm biết hắn là một công tử đào hoa, sớm nghe nói hắn bên ngoài không thiếu gì phụ nữ. Thế nhưng hắn lại từng thề rằng chỉ yêu mình cô. Nếu như gả cho hắn, như vậy phải tin tưởng hắn, cho nên, những “nghe nói” kia, cô vẫn cố lơ đi. Thế nhưng cô lại không nghĩ rằng, hôn nhân dựa trên lợi ích, một bên gặp phải khó khăn thì lập tức tan đàn xẻ nghé. Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, quá yếu đuối sẽ không thể chịu nổi.
Nữ giúp việc đứng ở cầu thang nghe thấy mọi chuyện, trong mắt tràn lên toàn là sự khinh miệt: “ Tống tiểu thư, đã bảo cô đừng vào, cô lại không nghe. Cô xem đi. Cô quấy rầy chuyện tốt của Sâm thiếu, lại còn rước lấy nhục.”
Ha ha, Tống Khinh Ca cười lạnh. Đúng thật là không tệ, cô đúng là tự rước lấy nhục.
“ Còn không mau cút đi.” Giúp việc cũng chẳng che dấu nữa, trắng trợn mắng nhiếc. Túm lấy Tống Khinh Ca vừa kéo vừa đẩy.
Bịch một tiếng, cửa lớn của biệt thự đóng lại.
Bên trong ấm áp như mùa xuân
Bên ngoài lạnh như băng tuyết.
Cô đã từng không để ý đến danh xưng Tống đại tiểu thư, ngoài việc chơi đàn và vẽ tranh thời gian còn lại cô ở trong cô nhi viện. Mặc dù từ nhỏ, cô đã không có cha mẹ, cô được dì Tống Nhã Như cưng chiều, ra cửa được vị hôn thê che chở. Lúc ấy, phiền não lớn nhất của cô chỉ là kéo một bản nhạc bằng đàn vi ô lông không được tốt, vẽ tranh không gặp được cảnh đẹp. Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra cuộc sống lúc đó đơn giản mà lại hạnh phúc.
Một năm trước, Tổng giám đốc tập đoàn Tống thị Tống Nhã Như đi sang châu phi ký một hợp đồng khai thác mỏ quặng. Tập trung tất cả tiền bạc vào rồi còn vay thêm tiền của mấy ngân hàng. Lúc mới đầu, mọi chuyện vô cùng tốt. Nhiều ngày sau đó, cổ phiếu của Tống thị còn tăng cao.
Nhưng chỉ trong một đêm, mấy đối tác bên châu phi biến mất không thấy tăm hơi, Tống Nhã Như sau khi phục hồi tinh thần liền báo cảnh sát. Nhưng về sau điều tra ra, những tên đó chỉ là bọn lừa đảo, tên của chúng cũng là tên giả, giấy chứng nhận cũng đều là giả. Tất nhiên, mỏ cũng là mỏ ảo.
Nói cách khác, Tống thị đầu tư vào đó là ném tiền qua cửa sổ. Sau khi biết được sự việc, Tống Nhã Như như trúng gió, phải vào nằm ở phòng hồi sức cấp cứu. Về sau, không biết là người nào đem chuyện này tiết lộ cho truyền thông, khi báo chí ở thành phố Z công bố toàn bộ chân tướng mọi việc, trên web đồn đại tập đoàn Tống thị sắp phá sản. Tiếp đó là cổ phiếu rớt giá thê thảm. Cuối cùng bị buộc dừng giao dịch.
Tống Khinh Ca là người thừa kế duy nhất của Tống thị nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy. Được tôn lên làm tổng giám đốc, nhưng cô đang phải đối mặt với một cục diện vô cùng hỗn loạn. Cô không có một chút kinh nghiệm nào. Bản thân vô cùng hốt hoảng, tay chân luống cuống không biết hình dung mọi chuyện bắt đầu thế nào. Dần dần, dưới sự giúp đỡ của những cổ đông lâu năm và những người thân cận, công việc hàng ngày cũng quen. Nhưng hiện tại đến hạn thanh toán những khoản nợ của ngân hàng,cô liền gặp khó khăn.
Thông qua tài vụ, cô mới biết vì chuyện mỏ quặng, Tống Nhã Như đã vay tiền từ ba ngân hàng mượn một số tiền rất lớn. Đừng nói là tiền vốn, ngay cả lãi cũng đã khất nợ ba tháng rồi. Cô bị người ta quay lưng, lảng tránh. Ngay đến vị hôn phu La Thế Sâm cũng bắt đầu không nhận điện thoại cô gọi, tránh mặt cô.
Ngày mai là đến kỳ thanh toán tiền cho ngân hàng rồi. Cô đã tìm đến ngân hàng xin kéo dài thời hạn. Nhưng ngân hàng lập tức từ chối. Đã thế, còn nói nếu ngày mai không thanh toán, sẽ lập tức đến tòa án kiện Tống thị. Cô đã hỏi cố vấn luật sư, cho dù có đấu giá tài sản của Tống thị, cũng không thể trả hết cho ngân hàng tiền vốn. Thế nên chỉ có thể nghĩ cách trả số lãi cho ngân hàng, sau đó kéo dài thêm thời gian. Ít nhất, còn cứu vãn được một thời gian. Nếu không thì Tống thị sẽ lập tức bị niêm phong.
Cho nên, tối nay cô mới tỉ mỉ ăn mặc như vậy. Không nghĩ gì nhiều, mặt dày tìm La Thế Sâm mượn tiền. Vốn nghĩ trong lòng còn được một tia hi vọng. Thế nhưng hi vọng đó đã bị hắn vô tình đập nát.
Cô thật sự là cùng đường rồi.
Dì Tống Nhã Như là người thân duy nhất của cô ở trên đời này. Là người rất yêu quý cô, so với mẫu thân ruột thịt còn có phần hơn. Dì ấy hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức, Tống thị một tay là do dì ấy tạo ra, là tâm huyết của dì. Nếu dì biết Tống thị bị đóng cửa ..... Tống Khinh Ca thật không dám tưởng tượng gì thêm nữa.
Bóng đêm vây kín, mưa phùn mơ màng. Cô không biết làm sao để rời khỏi La gia, đường núi vòng quanh, không có đèn đường. Tất cả đều là một mảng đen nhánh.
Thực ra là, cô rất sợ.
Sợ tối,
Sợ lạnh,
Sợ cô đơn.
Mưa phùn ở trước mắt, đèn xe từ xa tới gần, giống như là lạc đường tìm được cứu tinh.
Cô vẫy xe, xe dừng trước mặt cô.
Lái xe là người đàn ông, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Nhưng cô không có lựa chọn khác, run rẩy: “Tôi có thể đi nhờ xe của anh xuống núi không?”
Đàn ông quan sát cô, giọng nói có chút lạnh, “Lên xe.”
Cô bởi đi trong mưa nên áo khoác ngoài, tóc, mặt đều ướt cả. Hiện tại khi vào trong xe, khí ấm ập ập tới khiến cho môi răng khẽ run, cô co ro lại, mắt rũ xuống, run lẩy bẩy.
Nhìn khuôn mặt dính đầy nước mưa, bộ dạng vì lạnh mà nhìn rất là đáng thương, người đàn ông cởi chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống đưa cho cô: “ Lau khuôn mặt cô đi.”
Khăn quàng cổ bằng lông cừu, mềm nhũn, cô nhận lấy cầm trong bàn tay. Cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông vẫn còn lưu lại trên đó.
“ Sao không lau mặt đi?”
“ Tôi sợ làm bẩn khăn quàng cổ của anh.” Cô hít một hơi, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trong xe không bật đèn, trong bóng tối mơ hồ Tống Khinh Ca vẫn nhìn rõ những đường nét ngũ quan khuôn mặt anh ta. Dáng dấp anh ta cũng không tệ lắm. Không lạnh lùng giống như lúc mới gặp.
Nắm khăn quàng cổ trong tay, cảm thấy ấm áp quá, trong đầu cô thoáng lên một suy nghĩ, tối nay cô muốn có một người ở bên cạnh.
Nếu như ngày mai chắc chắn phải trải qua một trận cuồng phong hủy diệt thì tối nay trước khi đợi trận cuồng phong ập tới, cô phải tìm kiếm lấy một chút ấm áp. “ Chúng ta đi thuê phòng đi.”