Editor: Miliion Roses
Trước buổi biểu diễn 3 ngày, Tống Khinh Ca đã lên thủ đô. Hoàng Thư Duệ sắp xếp cho cô ở một khách sạn gần nhà hát. Lúc này, Adele vẫn chưa đến.
Lần biểu diễn này, Tống Khinh Ca là khách mời, phải trình diễn 2 tiết mục, một là độc tấu, hai là cùng với Adele hợp tấu. Để đảm bảo cho chương trình diễn ra tốt đẹp, Adele đã phái giảng viên Manter đến thủ đô trước, cùng với Tống Khinh Ca tiến hành luyện tập.
Bởi trước đó đã tốn không ít thời gian để luyện tập, nên đối với bài trình diễn độc tấu Tống Khinh Ca tương đối thành thục. Nhưng ở trước mặt Manter, có chút khẩn trương. Manter nghe cô kéo xong một bản thì dương dương mi, dành cho cô những lời khen ngợi. Sau đó, giúp cô chỉnh lại thang âm của đàn, điều chỉnh một chút độ cong tay khi cầm đàn, nhắc cô một chút về dáng vẻ khi biểu diễn sao cho hoàn mỹ nhất trước mặt khán giả.
Đến buổi diễn tập cuối cùng trước khi biểu diễn, Tống Khinh Ca mới gặp Adele.
Bởi vì chuyến bay bị trễ, lại thêm việc ở thủ đô bị tắc đường, làm mất nhiều thời gian khiến cho sắc mặt Adele không được tốt. Nên chỉ một sai sót nhỏ cũng bị bà la mắng. Những người trợ lý, nhà tài trợ đứng đó đều không dám lên tiếng.
Hoàng Thư Duệ đang muốn đưa Tống Khinh Ca đến gặp Adele, cách tấm rèm nhìn thấy một màn như vậy liền quay đầu lại thấp giọng nói với Tống Khinh Ca :“ Nghệ sĩ nổi tiếng thế giới nên vô cùng khó tính. Tống tiểu thư, cô hãy chú ý, đừng chọc giận bà ấy .”
“ Vâng .” Tống Khinh Ca gật đầu, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Khi Hoàng Thư Duệ giới thiệu Tống Khinh Ca với Adele thì Adele trầm mặt, ánh mắt sắc bén quét qua người Tống Khinh Ca. Sau đó, quay sang người trợ lý giọng giễu cợt :“ Cậu tìm một người gầy gò như vậy, đến gió còn có thể thổi bay, liệu có vác được đàn vi ô lông không ?”
Adele nói tiếng pháp, Tống Khinh Ca nghe không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ nói chuyện, hình như đang không vừa lòng điều gì đó.
Jim nghe xong, có chút ngượng ngùng :“ Manter đã nghe qua cô ấy trình diễn, nói rằng rất hay .” Ông nói tiếp :“ Cô ấy biết nói tiếng anh, chị có thể nói tiếng anh để giao tiếp với cô ấy .”
Adele nghe xong liền nhướn mày nhìn Tống Khinh Ca, bờ một thoáng một tia cười nhạo, dùng tiếng anh, không khách khí nói :“ 10 phút nữa tôi muốn nghe cô trình diễn một bản nhạc, nếu như không đạt được yêu cầu của tôi thì xin lỗi .” Bà nhún vai, hai tay ra dấu.
Tống Khinh Ca hiểu ý của Adele, cô nhẹ nhàng, từ tốn nói :“ Vậy để tôi đi chuẩn bị .” Cô không giải thích, càng không muốn tranh cãi bởi vì cô biết trước mặt mình là nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, bất cứ lời giải thích nào cũng đều vô dụng. Chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Adele hơi giật mình :“ Này, cô ta như vậy là có ý gì ?”
“ Adele .” Jim dương dương tự đắc mi, nhìn xung quanh một vòng sau đó dùng tiếng pháp khuyên nhủ :“ Trước đó tôi đã nói qua với chị rồi, đối với cô ấy thì thái độ phải ôn hòa một chút, chị quên sao ? Trước đó, trong video chị đã nói những gì ? Chị thích cô ấy, thích phong cách biểu diễn của cô ấy cho nên mới mời cô ấy làm khách mời, chị quên chị đã từng làm giám khảo trong một cuộc thi có cô ấy tham gia rồi à ?”
“ Oh, Quái lạ !” Adele lắc đầu :“ Tôi đối với cô ta một chút ấn tượng cũng không có. Cái video đó, là cậu viết lời cho tôi, tôi chỉ đọc theo .” Bà không nhịn được :“ Tôi không có hứng thú với những người mới vào nghề, càng không có hứng thú làm giáo viên chỉ dẫn .”
“ Dừng lại !” Jim nhíu mày, cũng may hai người đang nói chuyện bằng tiếng pháp, những người bên cạnh nghe không hiểu :“ Chẳng lẽ chị quên tại sao chúng ta đến đây diễn tấu sao ? Chị quên là chỉ cần cô ấy lên sân khấu, chị ..”
“ Đủ rồi !” Sắc mặt Adele không tốt, cắt ngang lời trợ lý, cả giận nói :“ Jim, cậu có biết mình đang nói gì không ? Nếu như cô ta biểu diễn quá kém, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi .” Bà là nghệ sĩ nổi danh toàn thế giới, danh tiếng vô cùng quan trọng, mà bà lại là người cầu toàn luôn muốn mọi chuyện phải hoàn hảo. Đây là lần đầu bà lưu diễn ở Trung Quốc, bà không muốn phạm phải bất cứ lỗi nào. Càng không muốn vì một khách mời mà bị chê trách.
Tống Khinh Ca đi đến bên rèm sân khấu, mở hộp đàn lấy đàn vi ô lông ra. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói của họ, mặc dù không hiểu họ nói gì nhưng cô cũng phần nào đoán được bọn họ đang nói đến mình.
Cô rất ngạc nhiên vì thái độ của Adele, hoàn toàn khác biệt so với video trước đó. Cô ôm đàn vi ô lông, khẽ nhíu mày. Trước đó, cô còn tưởng rằng Adele mời cô làm khách mời vì để ý đến cô. Xem ra không phải như vậy. Nhưng nếu đã đến đây rồi thì cũng phải thể hiện mình là người chuyên nghiệp, không thể chưa đánh đã thua được.
Khi Tống Khinh Ca ôm đàn vi ô lông đi đến, thì Adele và Jim đã ngừng nói chuyện.
“ Cô hãy độc tấu một bản .” Adele khoanh tay trước ngực, thái độ rất khó chịu.
Tống Khinh Ca không lên tiếng, điềm tĩnh ngồi xuống sau đó đặt đàn vi ô lông lên vai trái, cằm khẽ tì lên miếng đỡ trên đàn. Tay phải cầm vĩ đặt lên dây đàn khẽ kéo, tiếng nhạc liền vang lên. Khi tiếng nhạc vang lên, Adele xoay người nhìn cô.
Đây là một bản nhạc nhẹ nhàng của Trung Quốc, Tống Khinh Ca hơi nghiêng đầu, biểu cảm vô cùng tập trung. Tay phải kéo vĩ vô cùng ưu nhã, yên lặng mà thu hút. Bản nhạc này khiến cho Adele đang nhíu mày cũng phải từ từ dãn ra.
Tống Khinh Ca quá tập trung, sau khi hoàn thành một khúc mới phát hiện không biết Adele đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ, tay trái bà đang cầm đàn, tay phải cầm vĩ. Tiếp theo, hai người cùng nhau hợp tấu. Đây là lần đầu tiên hợp tấu nên Tống Khinh Ca có chút khẩn trương, có một số chỗ vẫn còn sai sót. Nhưng Adele không hề khó chịu, ngược lại rất kiên nhẫn giúp cô sửa lại. Hai người tiếp tục hợp tấu rất ăn ý, tấu lên một bản nhạc vô cùng hoàn mỹ.
Hợp tấu xong, Adele không nói gì, thậm chí cũng không nhìn Tống Khinh Ca lấy một cái, liền vội vàng chuyển tập một bản nhạc khác.
Chạng vạng, Tống Khinh Ca ôm đàn vi ô lông rời khỏi nhà hát. Nhà hát cách khách sạn cô ở đi bộ chừng 10 phút. Đây là lúc tan ca, nên người đi lại trên đường rất nhiều. Cô hòa vào dòng người, đi xuyên qua quảng trường lớn sau đó đi về hướng khách sạn.
Tối nay là đêm giáng sinh, ở thủ đô phố lớn ngõ nhỏ, các cửa hàng đều trang hoàng cây thông giáng sinh. Ở rất nhiều cửa hiệu có nhân viên mặc trang phục ông gia Noel đang mời chào khách hàng, vừa nhún nhảy vừa hát bài ca giáng sinh, khắp nơi đều tràn ngập không khí ngày lễ.
Tống Khinh Ca đi vào một tiệm mì, chọn một bàn gần sát cửa sổ. Đặt hộp đàn sang một bên, cô gọi một bát mì thịt bò. Trong lúc chờ, tay cô chống cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, những gian hàng nhỏ bày bán rất nhiều đồ trang trí cho giáng sinh. Lẫn vào trong dòng người đang đi qua đi lại, có rất nhiều người mặc trang phục ông gia Noel, không khí vô cùng vui vẻ. Thỉnh thoảng có những đôi tình nhân đi bên nhau không ngừng nói cười.
Tống Khinh Ca đang nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần thì một ông già Noel đi đến trước bàn, hướng về phía cô vẫy tay.
Cô quay người lại, thấy ông già noel đang cầm một cái hộp nhỏ đưa về phía cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ông già noel này vóc dáng thật là cao, cao hơn hẳn mấy ông già noel đang đứng ngoài cửa.
Ông già Noel đưa món quà về phía cô.
“ Cho tôi sao ?” Cô chỉ vào người mình.
Ông già noel gật đầu.
Tống Khinh Ca lưỡng lự sau đó mới nhận lấy hộp quà. Cô mở hộp ra, bên trong là một quả táo. Đêm giáng sinh nhận được một quả táo là biểu thị cho sự bình an. Cô ngẩng đầu, mỉm cười nói :“ Cảm ơn .” Sau đó lại hỏi :“ Bao nhiêu tiền ?”
Ông già Noel lắc đầu. Ý nói không lấy tiền.
Lúc này, người phục vụ mang đến cho cô một bát mì bò, ông già Noel liền đứng qua một bên. Đến khi người phục vụ đi ra thì Tống Khinh Ca phát hiện ông già Noel đã đi rồi. Cô cũng không nghĩ nhiều, liền cúi đầu ăn mì. Nhưng mì quá cay, cảm giác bụng khó chịu nên ăn được vài miếng liền thôi.
Khi Tống Khinh Ca rời đi, không quên đem quả táo và hộp quà bỏ vào trong túi xách.
Trở lại khách sạn, trời đã tối. Tống Khinh Ca quẹt thẻ mở phòng, vừa mới để hộp đàn xuống thì phát hiện trong phòng khác thường.
Gần cửa sổ sát đất có kê một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn, bày một giá nến, rượu vang đỏ và mấy đĩa thức ăn vô cùng đẹp mắt.
Trên bàn, còn có một hộp quà to.
Ách ! Cô vô cùng kinh ngạc. Trong lòng nảy sinh đề phòng, cô từ từ bước vào, đi khắp các phòng nhưng không thấy ai cả.
Chần chờ một lúc, cô gọi điện cho tiếp tân của khách sạn thì nhận được câu trả lời :“ Là một người bạn đặt bữa tối cho cô .”
Cô giật mình, ngoại trừ Hứa Uyển là người biết cô lên thủ đô dự hòa nhạc, còn lại không ai biết cô ở đây. Khi cô hỏi người đó là ai thì tiếp tân trả lời :“ Người bạn đó không để lại tên .”
Cô hỏi :“ Là nam hay nữ ?”
“ Là một vị tiên sinh .”
Tống Khinh Ca nghe xong, trong lòng hơi xúc động. Nghĩ tới anh nhưng sau đó lập tức xóa đi ý nghĩ đó. Cô cười nhạo, âm thầm mắng mình suy nghĩ quá nhiều. Cô và anh đã cãi nhau như vậy, sao có thể là anh được ?
Chắc là do người tổ chức sắp xếp rồi.
Nói không chừng là Jim. Lúc xế chiều, sau khi cô và Adele hợp tấu xong, Jim có đến nói với cô rằng Adele có ý xin lỗi. Có thể vì áy náy nên họ làm như vậy.
Nếu đã có người có lòng mang đến cho cô một bữa tối, thì cô cũng nên có hảo ý. Với lại, Cô cũng đang đói bụng, tại sao lại không tiếp nhận ?
Cô đi đến bàn ăn, đang định ngồi xuống thì thấy ở dưới ly rượu có 1 tấm thiếp, phía trên có ghi dòng chữ “ TKCMC *!” Không có ký tên, nhưng nhìn nét chữ khiến cho lòng cô chấn động, cô lại nghĩ đến người đó.
*Tống Khinh Ca Merry Christmas
Trong lòng cô rung động.
Nhưng lập tức, có một giọng phản đối vang lên :“ Không thể nào, không thể nào là anh ấy được !”
Sau đó, ánh mắt cô nhìn đến hộp quà lớn đang để trên bàn.
Tìm kiếm với từ khoá:
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn MillionRoses về bài viết trên: Huogmi, Badgirl068
Cần phụ TYPE sách xuất bản! Cần phụ TYPE sách xuất bản!
Hôm qua, 22:23
MillionRoses
Triệu đóa hồng
Ngày tham gia: 10.02.2017, 09:56
Bài viết: 124
Được thanks: 202 lần
Điểm: 10.72 Re: [Hiện đại] Khế ước hôn nhân cưới một tặng một - Du Vịnh Đích Ngư - Điểm: 11
Chương 208 Đêm giáng sinh cùng anh (2)
Editor: Miliion Roses
Cô mở hộp quà ra, bên trong là một bộ dạ phục màu trắng, bên cạnh có một tấm thiếp, là chữ viết tay “ Xin lỗi vì hôm đó làm hỏng dạ phục của em [Mặt cười ]. Bộ đồ này, cũng rất hợp với em .”
Nhìn nét chữ quen thuộc, đúng là anh rồi. Tay Tống Khinh Ca khẽ run, trong lòng thấy nghẹn ngào.
Nhưng xen lẫn cảm giác nghẹn ngào là một nỗi thống khổ.
Hôm đó, anh vô cùng giận, nhìn biểu cảm chỉ muốn bóp chết cô. Sau đó, anh dứt khoát rời đi. Từ đó không còn liên lạc gì. Cô còn cho là hai người đã thật sự chấm dứt. Vậy mà ..
Tống Khinh Ca có chút nhức đầu, anh cứ dây dưa vậy rốt cuộc là có ý gì ?
Cô cảm thấy đói bụng, nhưng nhìn thịt bò bít tết và rượu vang đỏ trên bàn lại không có khẩu vị.
Hay là ăn táo đi !
Cô lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp lấy quả táo ra. Đang định đi tìm dao gọt thì vô tình nhìn thấy trên quả táo dòng chữ “ TKCMC!” Tiếp đó, vẽ một mặt cười.
Cô lại mở hộp quà lớn trên bàn, lấy ra tấm thiếp. Mặt cười trên quả táo và trong danh thiếp đều vẽ bằng tay, hơn nữa .. là một người vẽ.
Tống Khinh Ca nhíu mày, cố gắng nhớ lại ông già Noel ở quán mì. Đột nhiên, cô cảm thấy căng thẳng. Không sai, đúng là anh !
Cô đã cự tuyệt anh như vậy, anh còn làm những điều này để làm gì ?
Nhưng phụ nữ vốn suy nghĩ theo cảm tính. Giờ phút này, trong lòng cô vô cùng cảm động. Nghĩ đến anh đang ở một nơi nào đó ở thủ đô, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhìn thịt bò bít tết, rượu vang trên bàn cảm thấy không còn chán nữa.
Cô với tay, mở hộp lễ phục ra. Bên trong là một bộ dạ phục màu trắng, không có tay. Phía dưới váy hình đuôi cá, rất hợp với dáng người nhỏ gầy của cô. Cô vui vẻ mặc vào sau đó ngồi xuống bàn, vui vẻ ăn món thịt bò bít tết, uống một chút rượu vang.
Rượu ngon như vậy không được lãng phí, cô uống một ly rồi lại một ly. Đến khi sắc mặt ửng hồng, tròng mắt ửng đỏ, cô khẽ nói với mình :“ Tống Khinh Ca Merry Christmas !” Dừng lại một chút, môi khẽ run, thấp giọng nói :“ Phong Thành Merry Christmas!”
Có thể là tâm trạng quá nặng nề, cũng có thể do chưa ăn gì đã uống rượu, nên chưa uống hết chai cô đã say ngất ngư, nằm soài ra bàn nhắm mắt ngủ say. Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên đánh thức cô dậy. Cô mắt cũng không mở, lần mò tìm điện thoại trong túi xách :“ Alô ?”
“ Khinh Ca, giáng sinh vui vẻ !” Là Hứa Uyển gọi đến.
Tống Khinh Ca mơ màng :“ Ừ .”
“ Cậu đang làm gì vậy ?” Hứa Uyển đang chuẩn bị quay phim.
“ Tiểu Uyển, mình nói .. cho cậu … nghe một chuyện .” Tống Khinh Ca đã quá say, lời nói không được rõ ràng.
“ Cậu lại uống say à ?” Hứa Uyển nghe giọng bạn, nhíu mày nói :“ Khinh Ca, cậu đang ở đâu vậy ?”
Tống Khinh Ca vẫn nằm ra bàn, nói không rõ :“ Tiểu Uyển, anh ấy nói ..” Tống Khinh Ca nói lắp :“ Anh ấy muốn .. phục hôn với mình .”
Hứa Uyển nhíu nhíu mày, nghe không rõ :“ Khinh Ca, cậu đang nói gì vậy ?”
“ Anh ấy muốn phục hôn với mình .” Tống Khinh Ca cười khúc khích, giọng lè nhè :“ Cậu nói xem, mình đồng ý với anh ấy, có được không ?”
Bên này Hứa Uyểnđang chuẩn bị cho một cảnh quay có đốt pháo hoa, tiếng pháo hoa truyền đến, khiến cho cô không nghe rõ bạn mình đang nói gì :“ Cậu nói gì ?”
Ách !
Tống Khinh Ca nhíu mày.
“ Khinh Ca, rốt cuộc cậu uống bao nhiêu rượu vậy ?” Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nấc, Hứa Uyển nhíu nhíu mày :“ Tối mai phải trình diễn rồi, vậy mà cậu còn uống rượu ? Mau đi giải rượu đi, rồi ngủ sớm một chút .”
Cúp điện thoại, Tống Khinh Ca chống tay vào bàn ăn đứng lên. Vì uống nhiều, cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, cô lảo đảo đi ra bên ngoài ban công muốn hóng gió một chút.
Cô tựa người vào lan can, ngẩng lên nhìn trời. Bầu trời không có lấy một ngôi sao, khắp nơi đều một màu u tối. Thủ đô trong đêm giáng sinh vô cùng náo nhiệt, đường phố sáng rực đèn, xe qua xe lại, vô cùng nhộn nhịp.
Cô hơi chóng mặt, tựa người vào lan can nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng không hiểu sao bóng hình Đại Boss lại xuất hiện trong suy nghĩ của cô, mặc cho cô có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Cô ảo não mở mắt ra, vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở ban công bên cạnh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bóng dáng đó rồi cười khổ, bật thốt lên :“ Giáng sinh vui vẻ !”
Cô mơ màng thấy bóng dáng ấy nhìn về phía cô, thật lâu sau mới thấp giọng nói :“ Khinh Ca, giáng sinh vui vẻ !”
Tống Khinh Ca say không còn biết trời đất là gì, ảo não vỗ vỗ vào đầu mình. Thị giác của cô chắc chắn có vấn đề rồi, mà thính giác càng tệ hơn. Cô dụi mắt, rồi nhìn lại. Bóng dáng đó không những không biến đi mà còn rõ nét hơn.
Khẳng định là cô bị hoa mắt.
Cô ra sức dụi mắt sau đó nhìn lại.
Đập vào mắt vẫn là gương mặt anh tuấn của Đại Boss, đứng cách cô 2 thước. Ánh mắt anh sáng quắc, đang nhìn về phía cô.
Thời gian như ngưng đọng, Tống Khinh Ca đại não trống rỗng, cô mơ màng lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm :“ Ảo giác, nhất định là ảo giác .” Rốt cuộc cô yêu người đàn ông đó bao nhiêu, nhớ người đàn ông đó nhường nào mà lại xuất hiện hình ảnh chân thực đến như vậy ?
Nhìn bộ dạng say rượu của người nào đó đang không ngừng lắc đầu, Đại Boss đau lòng khẽ cau mày :“ Khinh Ca !”
Tống Khinh Ca giật mình, tay vịn ở lan can, ngẩng đầu nhìn anh.
Đại Boss thấy cô đang mặc bộ lễ phục mà mình tặng, trong lòng cảm thấy vui vẻ :“ Khinh Ca, tối nay em thật đẹp .”
Tống Khinh Ca đỏ mặt, trong đầu có chút loạn. Cô lúng túng đưa tay vén những sợi tóc rối đưa ra sau tai.
Anh đột nhiên hướng về phía cô, đưa tay ra.
Nhìn bàn tay của anh, tay chân cô luống cuống, hai tay đưa ra sau lưng.
Đại Boss cau mày, cười tự giễu, thất vọng đưa tay về. Nhìn bộ dạng say rượu của cô :“ Em Uống ít rượu thôi .”
Ánh mắt của cô nhìn về nơi xa, trong đầu mơ mơ màng màng nghe lời anh nói. Cô cười cười :“ Ai bảo anh mang cho tôi một chai rượu lớn như vậy ..”
Đại Boss dở khóc dở cười :“ Đâu có bảo em phải uống hết .”
“ Nhưng cũng không thể lãng phí được .” Tống Khinh Ca lè nhè.
Anh lẳng lặng nhìn cô, gió lạnh thổi khiến cho cả người cô run rẩy, anh nhíu mi :“ Bên ngoài trời lạnh, em đi vào nhà đi .”
“ Ừ .” Cô thật sự quá say, trong đầu hỗn loạn, nghe anh nói vậy liền lảo đảo đi vào nhà.