Editor: Giả Bảo Ngọc
Hà Thư Vân đang cầm 2 bộ lễ phục ướm lên người, ngắm nhìn mình trong gương thì Cốc Tâm Lôi đột nhiên đẩy cửa vào.
“ Tâm Lôi, đến đây xem giúp mẹ bộ nào đẹp hơn ?” Hà Thư Vân vui vẻ.
Cốc Tâm Lôi ngồi xuống ghế sa lon, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Hà Thư Vân phát hiện con gái khác thường, liền xoay người hỏi cô :“ Con sao vậy ?”
Cốc Tâm Lôi nhíu mày :“ Cái đó ..” Vừa mới mở miệng, lập tức ngừng lại.
Nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cô, Hà Thư Vân treo hai bộ lễ phục lên giá áo, sau đó đi đến bên cạnh con gái, cười nói đùa :“ Ai dám chọc cho Cốc đại tiểu thư mất hứng vậy ?”
“ Mẹ ..” Cốc Tâm Lôi không vui, nhưng có mấy lời ngượng ngùng chưa tiện nói ra.
Nhìn bộ dạng tức giận của con gái, Hà Thư Vân chỉ nghĩ chắc là tính tiểu thư lại bộc phát. Vì vậy, lay lay vai cô thúc giục :“ Nhanh đi thay quần áo đi, còn 2 tiếng nữa là buổi hòa nhạc bắt đầu rồi .”
Vừa nói đến buổi hòa nhạc, Cốc Tâm Lôi liền nổi giận :“ Con không đi .”
“ Vì sao ?” Hà Thư Vân thấp giọng :“ Trước đó không phải con đã đồng ý đi với mẹ rồi sao ?” Thật ra, bà cũng chẳng có hứng thú gì đi nghe diễn tấu vi ô lông. Chẳng qua, trong đại viện có rất nhiều phu nhân đi xem. Vì muốn mọi người đánh giá bản thân cũng biết thưởng thức nghệ thuật, với lại một phần cũng muốn xuất hiện để mọi người biết đến cho nên mới đi.
“ Có cô ta, con không đi .” Cốc Tâm Lôi tức giận :“ Mẹ muốn đi, thì đi cùng ba .” Vừa rồi ở dưới lầu, cô thấy bà nội xem Ti Vi. Thuận tiện cũng đến ngồi xem cùng. Không ngờ lại nhìn thấy Tống Khinh Ca, mà cô ta còn là khách mời của Adele. Sau đó, nghĩ đến chuyện tối qua liền cảm thấy tức giận.
Vừa nhắc đến Cốc Vĩnh Thuần, Hà Thư Vân mơ hồ cảm thấy không được thoái mái. Bà cũng từng đề nghị với ông đi xem hòa nhạc, nhưng Cốc Vĩnh Thuần lại nói thân phận của ông không thích hợp để xuất hiện ở đó. Cốc Tâm Lôi biết rõ quan hệ ba mẹ không được mặn mà vậy mà còn đế thêm một câu như vậy khiến cho bà nổi giận :“ Chẳng lẽ con không biết Ba con bận việc ?”
“ Mẹ .” Cốc Tâm Lôi ôm lấy tay bà làm nũng :“ Dì Diêu không phải làm ở bộ văn hóa sao ? Mẹ bảo dì ấy nghĩ cách, đừng cho cô ta lên sân khấu trình diễn .. Như vậy con sẽ đi cùng mẹ .”
“ Cô ta ?” Hà Thư Vân bị con gái làm cho hồ đồ :“ Cô ta là ai ?”
“ Tống Khinh Ca .” Cốc Tâm Lôi quẹt miệng, vô cùng không vui nói :“ Là vợ trước của Phong Thành .” Mỗi lần nhắc đến cái tên này, trong lòng Cốc Tâm Lôi tràn ngập đố kỵ, hận đến nghiến răng.
Nhắc đến Cố Phong Thành, Hà Thư Vân liền nhíu mày :“ Cô ta là nhân viên của Adele à ?”
“ Không phải, cô ta là khách mời !” Cốc Tâm Lôi bất mãn nói :“ Mẹ, mẹ không xem tin tức sao ? Vừa rồi trên Ti Vi, ký giả đua nhau phỏng vấn ..” Nghĩ đến Tống Khinh Ca tự tin trả lời ký giả, Cốc Tâm Lôi đột nhiên cảm thấy ghen ghét không thôi.
Ách ! Hà Thư Vân bị sặc ngôn. Bà cơ bản không có hứng thú nghe diễn tấu vi ô lông nên nào có xem tin tức gì. Nhưng nghe giọng Cốc Tâm Lôi ấm ức bà liền trấn an :“ Không phải hai người đó đã ly hôn rồi sao ? Cô ta là gì ? Sao có thể so với con gái của mẹ được ?”
“Mẹ ..” Cốc Tâm Lôi nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng vô cùng không thoải mái :“ Con mặc kệ, con sẽ gọi điện cho dì Diêu ngay ..”
Hà Thư Vân lắc đầu, con gái bà thật không hiểu chuyện. Nhìn thời gian không còn sớm, bà cũng không muốn cùng con gái so đo :“ Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi. Khách mời không thể nói hủy bỏ là hủy bỏ được. Con cho rằng đây là trò đùa à ? Tâm Lôi, sao con cứ tự chuốc lấy bực bội vào người vậy ?”
“ Mẹ .” Cốc Tâm Lôi tức giận :“ Mẹ giúp con đi mà .. Con không muốn thấy vẻ mặt đắc ý của cô ta ..”
Hà Thư Vân nhíu mày :“ Nói trắng ra là con muốn so đo với một đứa không có địa vị gì, con muốn tự hạ thấp thân phận mình phải không ?”
Ách ! Cốc Tâm Lôi bù lu bù loa lên :“ Mẹ không giúp con, con sẽ đi tìm ba. Ba nói một câu khẳng định sẽ ..”
“ Đừng có gây thêm chuyện !” Hà Thư Vân nghe xong, vô cùng tức giận trách mắng.
“ Mẹ là mẹ con, vậy mà không để ý đến con ..” Cốc Tâm Lôi làm om sòm lên :“ Chẳng lẽ mẹ để mặc cho cô ta cướp Phong Thành của con đi sao ?”
Con gái cố tình gây sự khiến cho Hà Thư Vân nhức đầu :“ Người đàn ông của mình mà dễ dàng bị cướp đi như vậy, còn đòi có làm gì ?” Chẳng qua chỉ là một buổi hòa nhạc, liên quan gì đến đàn ông chứ ?
“ Con muốn loại đàn ông nào mà chẳng có ? Sao hết lần này đến lần khác bám lấy Cố Phong Thành vậy ? Bên Sang gia chẳng qua chỉ muốn đưa Sang Lan Phong về thủ đô. Huống chi, Cố Phong Thành đã từng ly hôn .. Tâm Lôi, mẹ không hiểu con gả cho cậu ta thì có gì tốt ?”
“ Đã ly hôn thì sao ?” Cốc Tâm Lôi không hiểu chuyện, gào lên :“ Ba không phải cũng từng ly hôn sao ? Sao mẹ cũng rối rít gả vội cho ba ?”
Bốp !
Cốc Tâm Lôi bị một bạt tai, càng khóc lớn :“ Con nói sai cái gì mà mẹ đánh con ?” Cô ầm ĩ :“ Mẹ đừng tưởng con không biết, ngày đó, mẹ bất chấp muốn gả cho ba ..”
“ Im miệng !” Hà Thư Vân thẹn quá hóa giận.
Cốc Tâm Lôi không vừa :“ Mẹ ngày đó có khác gì con bây giờ ..”
“ Cốc Tâm Lôi, im miệng lại !” Nhìn người con gái mình nuôi nấng từ nhỏ không hề hiểu chuyện, cứ thế bóc toạc vết sẹo của mình, điều này khiến Hà Thư Vân giận đến đỏ bừng mặt, cả người run lên, Cho Cốc Tâm Lôi thêm một bạt tai nữa :“ Sao tôi lại nuôi nấng một đứa con ngu ngốc như vậy. Ăn nói có khác gì mê sảng không ?”
Lại bị đánh, Cốc Tâm Lôi càng khóc lớn hơn.
Hà Thư Vân giận không thể nuốt :“ Mấy ngày tới cấm con đi đâu, ở nhà suy nghĩ cho mẹ ..”
“ Con không có lỗi ..” Cốc Tâm Lôi giải thích.
Hà Thư Vân cố gắng nhẫn nhịn :“ Nếu như vẫn không sửa được cái tội ăn nói lung tung, mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài !”
“ Mẹ dám !” Cốc Tâm Lôi nhìn bà.
“ Con cứ thử xem ?” Hà Thư Vân hừ lạnh một tiếng, đối với con gái cảm thấy vô cùng thất vọng. Rõ ràng là bà sinh ra nhưng sao tính cách lại chẳng giống chút nào, ăn nói không suy nghĩ, nói toàn lời ngu ngốc.
Cốc Tâm Lôi trợn mắt, vô cùng ủy khuất càng khóc lớn :“ Mẹ, con là con gái của mẹ đấy. Sao mẹ lại đối xử với con như vậy ?”
Hà Thư Vân nhức đầu, mắng :“ Ăn nói như vậy mà còn dám nói là con gái mẹ sao ?”
“ Mẹ, con sai rồi .” Cốc Tâm Lôi lay lay tay bà, làm bộ dạng đáng thương :“ Sau này con không dám nữa .”
Ách ! Hà Thư Vân đau đầu. Cái thái độ cãi không được lập tức chuyển về nhận lỗi này khiến bà vô cùng tức giận.
“ Mẹ tha thứ cho con đi !” Cốc Tâm Lôi lau nước mắt, giọng lấy lòng :“ Con cùng mẹ đi xem hòa nhạc .”
Hà Thư Vân nhíu mày, cố gắng kiềm cơn giận :“ Ở nhà cho đến khi tỉnh lại .”
“ Mẹ ..” Cốc Tâm Lôi lại khóc.
Hà Thư Vân nhíu mày, không dạy dỗ nghiêm, e rằng hỏng. Vì vậy, nghiêm khắc nói :“ Về phòng đi. 2 ngày tới cấm không được đi đâu .” Người ngoài nói bà ra sao bà không thèm chấp nhưng con gái bà lại cố tình bóc vết sẹo của bà, đây khác gì đập vào mặt bà ? :“ Nếu như con lén đi ra ngoài, xem mẹ sẽ xử lý con thế nào .”
Cốc Tâm Lôi khóc đến mất hình tượng.
Bà nội Cốc nghe thấy tiếng cãi vỡ liền đi lên lầu.
Cốc Tâm Lôi thấy bà, lập tức lao đến ôm lấy, giọng vô cùng ủy khuất :“ Bà nội ..”
“ Sao vậy ?” Bà nội Cốc nhìn Cốc Tâm Lôi khóc sướt mướt, đau lòng hỏi.
Sợ con gái lại nói ra những lời ngu ngốc, Hà Thư Vân bước đến lôi Cốc Tâm Lôi lại, sau đó đẩy cô về phòng của mình. Cạch một tiếng, đóng cửa phòng lại.
“ Thư Vân .” Bà nội Cốc thở dài :“ Tâm Lôi còn nhỏ, nếu có phạm lỗi gì con nhẹ nhàng dạy dỗ có được không ?”
Hà Thư Vân ôm một bụng tức nhưng ở trước mặt mẹ chồng không dám phát tiết, đành nhẫn nhịn :“ Nó đã 25 tuổi rồi, còn nhỏ ạ ? Lúc con bằng tuổi nó, nó đã được 3 tuổi rồi .. Vậy mà vẫn không hiểu chuyện ..”
“ Con đừng vội .” Bà nội Cốc nghe xong, an ủi nói :“ Nó suy nghĩ đơn giản, đợi sang năm kết hôn sẽ trưởng thành .”
Hà Thư Vân chán nản không muốn nói gì nữa, liền vớ lấy một bộ lễ phục sau đó đi vào phòng thay đồ.
Bà lão thấy vậy, liền xoay người rời đi. Vừa đi vừa lẩm bẩm :“ Kết hôn sẽ trưởng thành .” Sau đó lại lẩm bẩm :“ Kim Sênh .. Kim Sênh nếu còn ở .. con trai sẽ về nhà ...” Nếu như hôm nay không phải vô tình nhìn thấy trên Ti Vi tiểu thư kia, có lẽ bà sẽ không nhớ đến người con dâu xinh đẹp, dịu hiền đó, trong mắt sẽ không rưng rưng lệ như lúc này.