Editor: Miliion Roses
Nghĩ đến hòa nhạc tối nay có sự xuất hiện của Tống Khinh Ca, cô hận đến nghiến răng. Lập tức gọi điện thoại :“ Dì Diêu ..” Cô tức giận, nói ý định của mình với dì.
Đối phương nghe xong, không trực tiếp cự tuyệt mà chỉ nói :“ Tâm Lôi, chuyện này dì không làm chủ được !” Sau đó nói cho có :“ Nếu không, cháu bảo với ba đi ?”
Làm sao mà Cốc Tâm Lôi dám gọi điện cho Cốc Vĩnh Thuần, chỉ đành lặng lẽ gọi điện thoại cho Giang Thần, giọng nghiêm trang :“ Chú Giang ..” Sau đó, lại lặp lại những gì vừa nói với dì Diêu :“ Chuyện này, chú nhất định phải giúp cháu !”
Giang Thần nhíu nhíu mày, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cốc Vĩnh Thuần đang ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng nói :“ Cháu nói gì ? Ở đây tín hiệu không tốt, chú nghe không rõ lắm .”
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tu .. tu … Cốc Tâm Lôi giận khó nuốt. Lão Giang Thần đáng ghét, dám cúp máy trước sao ? Cô phẫn nộ ném điện thoại.
Không được !
Không thể để cho Tống Khinh Ca có cơ hội trình diễn !
Cốc Tâm Lôi rời khỏi giường, đi ra ban công, nhìn thấy người giúp việc ở sân liền quát :“ Mở cửa cho tôi mau !”
--
Cách buổi biểu diễn 30 phút, nhà hát Ngân Hà đã chật ních người xem. Trên màn hình lớn của sân khấu, đang phát hình ảnh tuyên truyền của Adele.
Phía sau sân khấu, vô cùng nhộn nhịp. Người ra người vào, tiếng cười nói rôm rả.
Adele yên lặng đứng ở phía xa xa, nhắm mắt dưỡng thần, không ai dám đến quấy rầy bà.
Khi buổi biểu diễn bắt đầu, dưới hàng ghế đã không còn một chỗ trống. Adele trang trọng bước ra sân khấu, mỉm cười nói lời chào. Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay hưởng ứng.
Khi giai điệu vui vẻ của đàn vi ô lông vang lên thì buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Bên trong phòng hóa trang, nhân viên làm xong việc thì thu xếp tản ra làm những việc khác. Chỉ còn lại Tống Khinh Ca ngồi ở đó.
Cô ngồi ở một góc của phòng hóa trang, hai tay đặt lên đầu gối. Tập trung nghe tiếng đàn của Adele truyền đến. Giờ phút này, tim cô đập cực nhanh, vô cùng hồi hộp. Cả buổi biểu diễn chỉ có 2 tiếng, 1tiếng nữa mới đến tiết mục của cô.
Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vay cô. Cô kinh ngạc, quay người lại.
“ Hồi hộp sao ?” Hoàng Thư Duệ nhìn cô.
“ Một chút ạ .” Tống Khinh Ca gật đầu, trả lời. Còn 1 tiếng nữa cô sẽ ra sân khấu, nhưng mồ hôi đã ướt lòng bàn tay.
Hoàng Thư Duệ vỗ vỗ vai cô, cười nói :“ Đừng hồi hộp quá, Manter nói cô đàn nghe rất hay .”
Biết Hoàng Thư Duệ đang khích lệ mình, Tống Khinh Ca mím môi :“ Cảm ơn bà .” Cô không phủ nhận, bài biểu diễn sắp tới cô đã luyện tập vô cùng thuần thục, nhưng khi luyện tập và lúc lên trình diễn là khác nhau. Phía dưới, có quá nhiều khán giả, nếu như vì quá áp lực mà sai sót, như vậy ..
“ Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi qua bên kia xem một chút. Khi nào chuẩn bị ra sân khấu sẽ có nhân viên đến nhắc cô .” Dứt lời, Hoàng Thư Duệ rời đi.
Tống Khinh Ca hít sâu, muốn bản thân bình tĩnh lại. Nhưng nhịp tim vẫn cứ tăng nhanh, cảm thấy không khí vô cùng loãng.
Cô phát hiện, không chỉ trong tay mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ngàn vạn lần không thể mồ hôi lem vào lớp hóa trang. Vì vậy, cô đứng lên soi mình vào gương, dùng khăn lau sau đó dùng phấn trang điểm thêm.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc ngừng sau đó bên ngoài vang lên một tràng vỗ tay tán thưởng. Đã xong một bản rồi sao ? Còn 2 bản nhạc nữa, là cô sẽ ra sân khấu.
Cô chống tay lên bàn trang điểm, cô cúi đầu, nhắm mắt lại cố gắng lấy lại tinh thần vững vàng để chuẩn bị lên sân khấu.
Đột nhiên, cô cảm thấy có người đứng ở sau lưng mình. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên từ trong gương của bàn trang điểm nhìn thấy người đàn ông tối qua xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Cô giật mình, lại là ảo giác sao ? Cô ngây ngốc nhìn anh trong gương. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, thì anh khẽ mím môi, cười như không cười nhìn cô.
Tống Khinh Ca đột nhiên xoay người lại, thì thấy anh đã đi đến trước mặt, tay cô chống ở bàn trang điểm, vẫn tiếp tục ngây ngốc nhìn.
Đại Boss nhìn cô, trong mắt ngập tràn yêu thương. Cô trang điểm vào xinh đến mức khiến anh không thể dời mắt, mái tóc dài của cô buộc cao kiểu đôi ngựa, trên người đang mặc bộ lễ phục mà anh tặng. Cả người cao gầy, kiêu sa mà xinh đẹp.
Bị cô nhìn như vậy, trong mắt Đại Boss sáng quắc, bất đắc dĩ than nhỏ một tiếng. Tay trái ôm lấy hông cô, tay phải nâng cằm cô lên. Thấy cô không có ý phản kháng liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô quá khẩn trương, hoàn toàn không có chút sức lực nào phản kháng lại ..
Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng. Tay của anh, ôm lấy hông cô, đem thân thể của cô dán chặt lên ngực anh, đem tất cả yêu thương, say đắm đặt vào nụ hôn này.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Nhìn mắt cô long lanh, môi hồng diễm diễm, còn có bộ dạng vẫn ngây ngốc nhìn anh, Đại Boss cười, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng dịu dàng nói :“ Ngốc này, em định không thở sao ?”
Cô nghe xong, vội vàng hít sâu một hơi. Cảm thấy quẫn không thể tả, nhíu nhíu mi đẩy anh ra.
Đại Boss đưa tay, vuốt lên chỗ mi đang nhíu của người nào đó, thấp giọng nhạo báng :“ Cau mày thật khó coi .”
Tống Khinh Ca phục hồi lại tinh thần, đẩy tay anh ra sau đó Liếc xéo anh. Trong lòng âm thầm mắng anh là đồ lưu manh. Cũng may là không có ai nhìn thấy.
Đại Boss vặn nắp một chai nước sau đó đưa cho cô.
Cô không cự tuyệt, nhận lấy liền uống ngay. Nước mát làm dịu cổ họng, cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn khóe môi cô mang theo ý cười, Đại Boss không nhịn được, cúi đầu lại muốn hôn.
Phát hiện hành động bất chính của người nào đó, cô đưa tay ngăn cản môi anh, thấp giọng nói :“ Tôi .. sắp phải ra biểu diễn rồi .”
Đại Boss dương dương mi, đành phải thôi chứ biết làm sao.
Tống Khinh Ca quay người lại, soi mình trong gương. Phát hiện môi son đã nhạt đi rất nhiều. Vì vậy, liền vội vàng tô son lại.
“ Cái đó .. cảm ơn anh vì bộ lễ phục .”
“ Chỉ có lễ phục thôi ?” Đại Boss dương dương mi, không thể phủ nhận hôm nay cô đẹp đến chói mắt. Nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ có rất nhiều người đàn ông nhìn cô đến mê mẩn, anh lại cảm thấy không thoải mái.
Bị anh nhìn, Tống Khinh Ca có chút khẩn trương :“ Còn có .. quả táo .” Trời ạ, cao ngạo như anh vậy mà cũng có hứng thú mặc đồ ông già Noel sao ?
“ Em nhận ra anh sao ?” Anh nhìn cô, thấp giọng cười.
“ Không có .” Cô nói thật.
“ Vậy sao em biết đó là anh ?”
“ Tôi đoán vậy .” Cô nói.
Ách ! Đại Boss có chút thất vọng, lúc anh đi mượn đồ ông già Noel, bị cả dãy phố nhìn.
“ Còn có, cảm ơn anh vì bữa tối .” Cô nói.
“ Nhưng em lại không ăn .” Đại Boss nhíu nhíu mày, lúc người phục vụ vào dọn bàn, anh có hỏi thì người đó nói rằng cô cơ bản không ăn gì ngoài uống rượu.
Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, sao anh biết ?
“ Sau này nhớ uống ít rượu !” Nghĩ đến tối hôm qua cô say rượu, Đại Boss trách yêu :“ Tối hôm qua trời lạnh như vậy, em lại ra ban công đứng, không sợ bị cảm sao ?”
Ách ! Tống Khinh Ca nhướn mày không hiểu :“ Sao anh biết ..”
Đại Boss nhíu nhíu mày, người phụ nữ này, cứ uống rượu vào là quên sạch mọi chuyện trước đó.
“ Tống tiểu thư, chuẩn bị ra sân khấu .” Nhân viên nhà hát đẩy cửa ra, thấy hai người đang đứng sát cạnh nhau liền lập tức đóng cửa lại.
Tống Khinh Ca mỉm cười :“ Tôi .. phải ra sân khấu rồi .”
Khi cô bước ra đến cửa thì nghe thấy tiếng anh gọi :“ Khinh Ca .”
Cô ngừng bước, quay đầu lại.
Đại Boss đi đến gần cô, giúp cô sửa lại vai áo sau đó khẽ nắm bàn tay cô, giọng trầm thấp mang đầy từ tính :“ Quên chưa nói với em .. Tối nay em rất đẹp .”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Giây phút này, quá ngọt ngào khiến cho tim cô lỗi nhịp.
“ Cố lên !” Anh nhìn cô, vui vẻ nói.
--
Tống Khinh Ca đi lên sân khấu, Ở dưới khán giả đang xì xào, không ngớt lời khen ngợi cô xinh đẹp.
Cô bước đến đứng ở bên cạnh Adele, mỉm cười nhìn xuống.
--
Chu thủ trưởng đối với đàn vi ô lông không hề có hứng thú, vì vậy liền kêu Khang Cảnh Dật ra ngoài hút thuốc lá. Trong phòng Vip của lầu 2 chỉ còn lại Cốc Nhược Thu và Chu Hi.
Khi thấy trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh Tống Khinh Ca, Cốc Nhược Thu đang trò chuyện cùng Chu Hi khi nhìn lên thì giật mình, khẽ hô nhỏ :“ Kim Sênh ?” Sau đó, đột nhiên đứng dậy.
“ Mẹ ?” Chu Hi cũng kinh ngạc.
Nghe Chu Hi gọi, Cốc Nhược Thu phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác ngồi xuống ghế, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng kinh ngạc.
“ Mẹ sao vậy ?” Chu Hi hỏi, cô chưa từng thấy biểu cảm của Cốc Nhược Thu như thế bao giờ.
Cốc Nhược Thu lại nhìn lên màn hình lớn, giờ phút này Tống Khinh Ca đã ngồi xuống, chuẩn bị chơi đàn.
“ Quá giống !”
“ Mẹ, mẹ nói cái gì quá giống ạ ?” Chu Hi hỏi.
“ Cô gái kia .” Ánh mắt Cốc Nhược Thu không rời khỏi màn hình :“ Rất giống một người .”
“ Mẹ đang nói đến Khinh Ca sao ?” Chu Hi hỏi.
“ Con biết cô ấy sao ?” Cốc Nhược Thu hỏi.
“ Mẹ nói cô ấy giống ai ?” Chu Hi ngạc nhiên hỏi.
25 năm qua, dù đã rất lâu rồi nhưng trong trí nhớ Cốc Nhược Thu vẫn nhớ như in hình dáng người đó, bà trầm mặc sau đó nói :“ Là một người em gái, từ nhỏ lớn lên cùng mẹ .”
Chu Hi có chút kinh ngạc :“ Mẹ, mẹ có em gái sao ? Sao con chưa từng nghe mẹ nhắc đến ?”
Cốc Nhược Thu nhàn nhạt nói :“ Nếu tính tuổi thì người đó kém mẹ một tuổi, coi như là em gái của mẹ. Nhưng nếu nói theo vai vế, thì người đó lại là .. chị dâu .”