Editor: Miliion Roses
Cốc Nhược Thu rũ mi, sắc mặt không được tốt. Bà nhìn chồng, sau đó bất đắc dĩ nói :“ Nhuận Trạch, em rất hay nghĩ đến Kim Sênh ..” Trong mắt bà ẩm ướt, lẩm bẩm :“ Em rất hi vọng chị ấy còn sống .”
Chu thủ trưởng dương mi :“ Đừng nói lung tung, hay anh bảo Trương Phàm đưa em về nhà nghỉ nhé ?” Xem ra, vợ ông khá mệt mỏi, cho nên mới nói những lời như vậy.
“ Không cần làm phiền Trương Phàm .” Cốc Nhược Thu nói :“ Em lái xe đến .”
Nhìn vợ mình như vậy đương nhiên Chu thủ trưởng không yên tâm để vợ lái xe về :“ Vậy thì em đừng đi nữa, ở lại đây nghỉ ngơi. Chờ anh xong việc sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra .” Bên trong phòng làm việc của ông, có phòng nghỉ ông thường dùng để nghỉ trưa.
Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà Cốc Nhược Thu nhanh chóng ngủ, trong mơ màng giống như quay trở về đại viện.
Lúc đó, ngoài cửa tiếng ve đã ngừng kêu, Cốc Nhược Thu tỉnh ngủ đi xuống lầu tìm Kim Sênh.
Chỉ thấy Kim Sênh đang ngồi trên ghế dựa, một tay phe phẩy quạt, mắt nhắm lại.
“ Chúng ta đi bơi đi .” Cốc Nhược Thu nói, trời nóng như vậy không đi bơi thì làm sao bớt nóng được. Nhưng căn bản Cốc Nhược Thu bơi khá là kém nên không dám một mình xuống nước. Cốc Nhược Thu và Kim Sênh đều được anh ba dậy bơi nhưng Kim Sênh lại bơi cực kỳ giỏi.
Kim Sênh mở mắt ra, sắc mặt có chút tái nhợt :“ Chị không muốn đi đâu .”
Nhìn bộ dạng lười biếng của chị dâu, Cốc Nhược Thu hỏi :“ Kim Sênh, chị bị mệt sao ?”
“ Đâu có .”
“ Vậy sao nhìn sắc mặt kém vậy ?” Cốc Nhược Thu nhìn Kim Sênh, một Kim Sênh luôn vui vẻ vậy mà hôm nay âu sầu như là bị bệnh vậy.
Sắc mặt Kim Sênh đang từ tái nhợt chuyển qua đỏ ửng, một tay cầm quạt, một tay vuốt xuống bụng, xấu hổ nói :“ Nhược Thu, em sắp làm cô rồi .”
Cốc Nhược Thu mừng rỡ không thôi :“ Chị nói thật không đó ?”
“ Ừ .” Kim Sênh khẽ cười nói.
Nhưng đột nhiên, Kim Sênh không hiểu sao đang ngồi trên ghế dựa lại biến mất khiến cho Cốc Nhược Thu kinh hãi :“ Kim Sênh .. Chị Kim Sênh ..” Cốc Nhược Thu kêu lên, lần tìm khắp đại viện nhưng không thấy bóng dáng chị dâu đâu.
“ Nhược Thu, Tỉnh lại đi Nhược Thu ?” Chu thủ trưởng vừa đi họp về, trở lại phòng đang ngồi xem văn kiện thì nghe thấy tiếng vợ mình truyền từ trong phòng nghỉ ra. Ông ngạc nhiên, lập tức đi vào. Phát hiện vợ mình đang trằn trọc, giống như là đang nằm mộng, miệng không ngừng kêu Kim Sênh. Vì vậy, ông đi đến bên đánh thức vợ dậy.
Cốc Nhược Thu bị chồng gọi tỉnh dậy. Nghĩ đến mộng vừa rồi, ánh mắt bối rối nhìn chồng :“ Nhuận Trạch, em lại mơ thấy chị ấy rồi .. Em lại mơ thấy chị ấy rồi .”
Chu thủ trưởng nhíu mày, ôm vợ vào trong ngực.
“ Không thấy Kim Sênh đâu ..” Cốc Nhược Thu nói nhỏ, khóe mắt đã ẩm ướt.
Nhìn bộ dạng của vợ, Chu thủ trưởng nhíu mày, vỗ nhẹ vào lưng trấn an :“ Đừng nói nữa, anh sẽ giúp em tìm chị ấy .” Nếu vợ ông đã kiên trì như vậy thì sao ông lại không giúp vợ mình tìm thử một lần, dù chết hay là sống thì cũng cần có một kết luận rõ ràng, tránh cho vợ ông suốt ngày suy nghĩ đến chuyện này.
--
Sau buổi diễn tấu vi ô lông, tên tuổi của Tống Khinh Ca cũng được chú ý đến. Thông qua Hoàng Thu Duệ, cô đã 2 lần trình diễn. Thậm chí, có công ty đĩa nhạc tìm đến muốn cùng cô ký hợp đồng. Phía Jim cũng nhiều lần gọi điện thoại đến hỏi xem ý cô thế nào.
Trong lúc nhất thời, cô có chút đắn đo, vì vậy liền gọi điện thoại cho Hứa Uyển, Hứa Uyển nói :“ Dĩ nhiên là đi Paris rồi, đi theo Adele sẽ có nhiều cơ hội hơn .” Sau đó, mừng rỡ nói :“ Nói không chừng cậu sẽ mau chóng trở thành nghệ sĩ vi ô lông nối tiếng, sẽ có cơ hội đi đóng phim, trở thành minh tinh điện ảnh ..”
Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen :“ Nhưng mình .. không muốn nổi tiếng !” Tống Khinh Ca đang vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, cô hi vọng nhờ vào việc chơi đàn vi ô lông kiếm được chút tiền. Nhưng mặt khác, cô lại không muốn sống dưới ánh hào quang của sân khấu.
“ Cậu có ngốc không đó, không nổi danh thì cậu chơi đàn có ích lợi gì .” Hứa Uyển mắng :“ Cậu chơi nhạc mỗi bài cùng lắm được 3000, cậu có biết Adele bước lên sân khấu thù lao là bao nhiêu không ?”
Hứa Uyển nói vậy khiến Tống Khinh Ca cũng phải suy nghĩ, mặc dù tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì vạn điều đều không thể. Cho nên, khi Jim một lần nữa gọi điện thoại thì cô đồng ý.
Jim rất vui :“ Tôi gửi bản hợp đồng cho cô, nếu cô thấy không có vấn đề gì thì ký tên vào rồi gửi cho tôi nhé. Sau này, nếu có vấn đề gì chúng ta sẽ gặp mặt rồi nói. Tống tiểu thư, hãy mau chóng đi làm vi sa nhé .”
--
Đại Boss bề bộn nhiều việc, bởi vì gần đây tập đoàn ZK đang có ý định thu mua một xí nghiệp nổi danh trong nước. Cũng bởi vì dính đến rất nhiều điều khoản về luật pháp nên gần đây toàn bộ cuộc họp Ô Tĩnh đều tham dự.
Sau buổi họp, trên đường về phòng nghỉ ngơi Đại Boss gọi điện thoại cho Tống Khinh Ca nhưng phát hiện điện thoại của cô luôn luôn bận. Đại Boss hơi khó chịu, cô nói chuyện với ai mà lâu như vậy ? Anh buồn bực rút ra một điếu thuốc. Gần đây công việc bề bộn, hai ngày trước đó đi khảo sát tình hình, hai ngày vừa qua đều họp, mỗi lần xong cũng gần rạng sáng. Kể lể dài dòng như vậy cũng chỉ muốn nhấn mạnh rằng từ hôm ở thủ đô về, hai người đã bốn ngày không gặp nhau. Đại Boss rất nhớ cô, rất muốn mau chóng kết thúc công việc để cùng cô đón năm mới.
Đại Boss vô tình nhìn thấy Ô Tĩnh, cậu ta đang đứng ở bên ngoài phòng họp nghe điện thoại, nhìn qua hình như đã nói chuyện rất lâu rồi. Người này, nói chuyện với ai mà có thể nói được lâu như vậy ?
Anh hút thuốc xong liền đi vào phòng họp, ngồi vào vị trí rồi gọi điện thoại cho Tống Khinh Ca, nhưng đường dây vẫn bận. Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ cô lại cho số điện thoại của anh vào danh sách đen rồi sao ? Vừa nghĩ đến khả năng này, thật là muốn nổi giận.
Ô Tĩnh nghe điện thoại xong thì đi vào, Đại Boss thấy liền gọi :“ Cậu cho tôi mượn điện thoại một chút .” Cầm điện thoại Ô Tĩnh, Đại Boss mở khóa, thì đã thấy màn hình hiện lên nhật ký cuộc gọi. Anh đang định quay số thì thấy một cuộc trò chuyện gần đây của Ô Tĩnh là Tống Khinh Ca, anh nhíu mày, mở ra nhìn, cuộc trò chuyện kéo dài tới 23 phút ?
Ánh mắt Đại Boss nhìn sang bên tay trái, nơi Ô Tĩnh đang ngồi trong lòng vô cùng khó chịu. Bọn họ cứ như vậy mà nói chuyện với nhau sao ? Mỗi lần anh gọi điện thoại cho cô, chỉ được vài ba câu là cô liền cúp điện thoại, nếu như anh nhớ không nhầm, hai người trò chuyện với nhau lâu lắm thì cũng chỉ được 53 giây.
Ô Tĩnh nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của Đại Boss thì cảm thấy khó hiểu. Đang muốn hỏi thì hội nghị đã bắt đầu. Nhưng vừa mới mở văn kiện ra, Ô Tĩnh lại cảm thấy hơi khác thường bởi vì ánh mắt của Đại Boss cứ luôn rơi vào trên người anh.
Sau khi họp xong, thì đã là rạng sáng.
Đại Boss bước ra phòng họp, Ô Tĩnh rất nhanh liền theo kịp :“ Đại Boss .”
Đại Boss liếc nhìn bạn.
“ Đưa điện thoại cho tôi .” Ô Tĩnh nói, Đại Boss hôm nay rất lạ, cầm điện thoại của anh suốt cả hội nghị.
Đại Boss cầm điện thoại ném trả anh.
Ô Tĩnh vội vàng bắt lấy, nói giỡn :“ Đại Boss, rơi vỡ là phải bồi thường đấy .”
Đại Boss không thèm để ý đến.
“ Nếu thích điện thoại của tôi, tôi cho cậu ?” Ô Tĩnh cười nói giỡn, anh để ý thấy Đại Boss cầm điện thoại của mình, cứ một lát lại mở khóa, một lát lại đóng khóa.
Đại Boss nhíu nhíu mày, cuối cùng không nhịn được, giọng ghen tuông chất vấn :“ Cô ấy gọi điện thoại cho cậu có việc gì ?”
“ Ai gọi ?” Ô Tĩnh không hiểu hỏi.
“ Khinh Ca !” Đại Boss lườm bạn nói.
Ô Tĩnh giật mình, có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức buông lời nói giỡn :“ Wow, Đại Boss, bây giờ đến việc gọi điện thoại với ai tôi cũng cần báo cáo nội dung với cậu sao ?”
“ Ô Tĩnh !” Đại Boss vốn không vui vẻ khi thấy Tống Khinh Ca nói chuyện lâu với Ô Tĩnh, vừa rồi lại còn phát hiện cô là người chủ động gọi đến. Mà từ ngày ở thủ đô về, cô chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh.
“ Muốn biết à ?” Ô Tĩnh cười :“ Cậu đi hỏi cô ấy là biết ngay !”
Đại Boss nhíu nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.
Nhìn Đại Boss đen mặt, Ô Tĩnh cười không đùa nữa :“ Cô ấy có một bản hợp đồng, muốn tôi xem qua hộ .”
“ Hợp đồng gì ?” Đại Boss hỏi.
“ Hình như là về lĩnh vực biểu diễn đàn vi ô lông .” Ô Tĩnh nói :“ Trong điện thoại cô ấy nói không rõ lắm, tôi đã hẹn ngày mai cô ấy đến lấy hợp đồng .”
Đại Boss suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
“ Tôi đã xem cô ấy trình diễn rồi, không những biểu diễn tốt mà thần thái vô cùng xinh đẹp .” Ô Tĩnh cười :“ Đại Boss, vợ trước của cậu xem ra sẽ rất nhanh trở thành một viên ngọc quý trong giới nghệ thuật .”
Đại Boss nhướn mày, không lên tiếng. Cô đâu chỉ là một viên ngọc quý mà còn là yêu tinh đánh cắp trái tim anh.
“ Khinh Ca không dễ tha thứ đâu .” Ô Tĩnh chăm chú nhìn anh :“ Đại Boss, lần này cậu phải nắm thật chắc, đừng có phụ cô ấy nữa .”
“ Nói nhảm !” Đại Boss cho Ô Tĩnh một ánh mắt xem thường.
Thời gian không còn sớm, Ô Tĩnh nói :“ Ngày mai còn phải họp, tôi về trước đây .”
Đại Boss nhìn thời gian, đã gần đến rạng sáng rồi, anh muốn gặp cô nhưng bây giờ đã muộn, cô cũng đã ngủ rồi. Vì vậy, anh do dự sau đó trở về phòng nghỉ ngơi của tập đoàn tắm rửa xong rồi đi ngủ.
Có lẽ vì suy nghĩ đến người nào đó nhiều quá khiến cho anh khó ngủ. Chưa đến 6 giờ sáng, anh đã tỉnh dậy nghĩ đến cả ngày hôm nay phải đi họp lại không được nhìn thấy cô, vì vậy liền nhanh chóng rời khỏi giường.
Đại Boss lái xe trong khi ngoài trời còn chưa sáng, trực tiếp một đường lái đến tiểu khu Tống Khinh Ca ở. Anh dừng xe, cởi giây an toàn ra, sau đó ngồi ở ghế đợi.