“ Ọc ..”
Nôn xong, hai tay Tống Khinh Ca vốc nước, đưa lên súc miệng.
An Ny đưa khăn giấy cho cô, lo lắng nói: “ Tống tổng, hôm nay dừng lại thôi, để tôi gọi Lão Chung đưa cô về nhà.”
Tống Khinh Ca nhận lấy khăn giấy, lau lau, dường như vẫn chưa tỉnh rượu: “ Tôi không sao, còn có thể uống tiếp.”
“ Nhưng .. tôi thấy ánh mắt của Tạ tổng nhìn cô ..” An Ny không khỏi lo lắng nói: “ tôi thấy ông ta, đang có dụng ý khác.”
“ Không sao.” Tống Khinh Ca thoáng trầm mặc, cô nhìn mình trong gương, lấy hộp phấn trang điểm lại khuôn mặt, tô lại chút son môi, an ủi: “ Cô yên tâm, tôi biết chừng mực.” Cô cười cười: “ Không phải có cô ở bên cạnh tôi sao? Tôi mà uống say thật, cô sẽ bảo vệ tôi, có phải không?”
Tối nay cô có buổi xã giao với Tạ tổng. Đối với Tống thị, là công ty chuyên cung cấp thực phẩm cho trẻ em, ông ta nghe qua cũng có chút hứng thú, cô nghĩ chỉ cần gắng thêm một chút nữa, có thể ông ta sẽ đồng ý đầu tư.
Kể từ sau hôm ở Ngân Hà Cửu Thiên, Tống Khinh Ca đã có ý thức đề phòng hơn. Mỗi lần ra ngoài xã giao, cô sẽ đưa An Ny và một trợ lý nam đi theo. Nơi xã giao cố gắng lựa chọn một nơi nghiêm chỉnh hơn một chút, hơn nữa, sẽ sắp xếp Lão Chung ở bên ngoài quán rượu đợi cô.
An Ny đang thở dài.
“ Cô ra ngoài trước đi, mặt mà cứ nhăn như vậy, mau già lắm.” Cô phải lấy lại tinh thần, nếu không lát nữa bị chuốc thêm vài chén, sáng mai nhất định không ngóc đầu dậy được. Cảm giác say rượu thực sự không hề sung sướng gì.
Ai mà thích mỗi ngày tỉnh dậy đều mơ mơ màng màng, đầu óc trôi bồng bềnh chứ?
Khi Tống Khinh Ca cảm thấy mình ổn định, bước ra ngoài thế nhưng thiếu chút nữa đụng phải người, thật may mà người kia kịp thời đỡ cô.
“ Cảm ơn.” Cô cố gắng trấn tĩnh, lễ phép cúi đầu cảm ơn.
“ Là cô à?” Cao Tử Thụy kinh ngạc nói.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu, nụ cười chuẩn nghề nghiệp treo trên mặt: “ Cao tiên sinh, là anh à.” Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Cao Tử Thụy thì nụ cười đông cứng lại: “ Thật là khéo.”
Ánh mắt cô có chút hoảng.
“ Tống tiểu thư, cô uống say à?” Cao Tử Thụy đỡ lấy cô.
“ Tôi không sao.” Cô lắc lắc tay, chào tạm biệt. Bước chân nặng nề, đi qua người Cố Phong Thành, trong phút chốc hô hấp cảm thấy có chút khó khăn.
Trở lại phòng bar.
“ Tống tổng, sao đi lâu vậy?” Tạ tổng bộ dạng rất gầy, nhưng vô cùng khôn khéo. Tống Khinh Ca và hắn đã nói chuyện rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nói đến vấn đề đầu tư, hắn ta rất dễ dàng đổi sang chủ đề khác. Nhưng cuối cùng, sẽ lại là vấn đề nhạy cảm, điều này khiến cô tạm thời chưa nghĩ ra đối sách, nên mới cùng hắn uống nhiều như vậy.
Ngồi vào bàn nói chuyện làm ăn, rượu dĩ nhiên không thể thiếu, một chén rồi lại một chén, Tạ tổng mặc dù gầy nhưng miệng hắn thì như là một cái phễu, rượu vào bụng hắn nhưng chẳng thấy hắn có biểu hiện gì say, chẳng bao lâu, An Ny và nam trợ lý kia cũng bị chuốc cho gục rồi.
Mà Tống Khinh Ca cũng sắp không trụ được rồi, tối nay đi uống rượu, đã phải lên cót quyết tâm cực hạn rồi, cô không dám uống nữa:“ Tạ tổng, nếu như ngài đối với chuyện đầu tư vẫn còn có chút gì đó nghi ngờ, ngài có thể trở về suy nghĩ thêm, lát nữa tôi còn có hẹn người khác.”
Tạ tổng thấp giọng, cười cười: “ Cô hẹn bạn trai sao?”
Tống Khinh Ca mím môi, nhàn nhạt cười, không lên tiếng.
“ Thật ra thì, thị trường thực phẩm dành cho trẻ em có tiềm lực rất lớn, tôi rất có hứng.” Tạ tổng đứng dậy,rót đầy một ly rượu: “ Nếu đầu tư vào Tống thị, cũng không phải là quá khó ..”
Tống Khinh Ca chăm chú nghe.
Tạ tổng đem ly rượu đưa cho cô:“ Cạn chén.”
Tống Khinh Ca cầm ly rượu lên, ngửa đầu cạn sạch, tối nay cô uống quá nhiều rồi, rượu tựa như dâng lên tới cổ họng rồi, nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống.
Cô lấy bản hợp đồng, đưa cho hắn.
Tạ tổng mở hợp đồng ra xem qua một chút, nhưng không có ý định ký tên: “ Tôi có một điều kiện.”
“ Điều kiện gì?” Chỉ cần hắn đồng ý đầu tư, nếu như không quá đáng quá, công ty cô sẽ cố gắng đáp ứng.
Ánh mắt Tạ tổng không che dấu ý đồ, quan sát cô: “ Theo tôi một đêm ..”
Tống Khinh Ca mặc dù say, nhưng tinh thần may sao vẫn chưa vì hơi men mà mất tự chủ, cô không khách khí, giật lại hợp đồng từ tay Tạ tổng: “ Xin lỗi, tôi không chấp nhận loại điều kiện này.”
Tạ tổng cho là cô làm vẻ cành cao, vì vậy kéo tay cô, thấp giọng cười cười: “ Cô còn quá trẻ tuổi, lại không chịu nghe người khác nói, Tống tổng, cô xử sự như vậy không đươc.”
“ Tạ tổng, ngài đi thông thả, tôi không tiễn.” Cô không vui, rút tay về. Thấy hắn ta có ý kéo tay cô, cô lập tức cầm lấy một vỏ chai rượu, nhìn động tác chắc chắn là có thể xuống tay bất cứ lúc nào, sau đó không khách khí nói câu tiễn khách.
“ Không biết điều.” Tạ tổng nổi giận, phẩy tay bỏ đi.
Nhìn xung quanh nền đất đầy vỏ chai rượu, An Ny và nam trợ lý mỗi người một góc nằm gần bàn rượu, trong mắt Tống Khinh Ca dâng lên một chút ướt át, cảnh vật trong phòng hoen hờ theo hai hàng nước mắt.
Cô nỗ lực chấp nhận bước vào thị trường với những quy tắc như thế này, nhiều lần bị người ta sỉ nhục, hôm nay thật là vất vả tưởng có thể đặt bút ký hợp đồng đầu tư, thế nhưng không nghĩ đối phương lại muốn cô phục vụ hắn ở trên giường ..
Chẳng lẽ, Tống thị không có một chút giá trị nào để đầu tư sao?
Cô khó khăn chống đỡ, khó khăn nhưng vẫn kiên trì, thế nhưng tất cả sẽ sụp đổ sao?
Tống thị đối với cô, như là mạng sống vậy, trơ mắt nhìn tập đoàn sụp đổ, trong lòng cô vô cùng đau khổ.
Tiếp đó, thần trí Tống Khinh Ca có chút mơ hồ, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, định gọi cho Lão Chung. Nhưng không ngờ, ngón tay bấm ngược, bấm xuôi, bấm kiểu gì cũng không gọi được đi.
Về sau, cô men theo tường đi ra bên ngoài, định gọi phục vụ. Nhưng vừa mở cửa ra, liền lao vào lồng ngực một người.
Khi cô nhìn rõ người đó, thì tâm tình sụp đổ, nghẹn ngào, khóc.