Tống Khinh Ca tỉnh lại.
Cô có cảm giác như mình đã ngủ được một giấc dài.
Ý thức có chút hỗn loạn, cô lật người lại. Khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh, lập tức hít thở không thông.
Hoảng!
Chuyện gì xảy ra?
Cô và anh ta sao lại ngủ cùng giường thế này?
Cô ngước nhìn xung quanh, cảnh vật hoàn toàn xa lạ, cô kinh hồn bạt vía kéo chăn lên, trên người trừ mồ hôi ướt nhẹp còn lại quần áo vẫn chỉnh tề, không có tổn thất gì, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, bắt đầu hồi tưởng lại, từng đoạn phim đứt quãng hiện lên: anh ta kéo mạnh tay cô, hôn cô .. Anh ta cởi quần áo cô ra để đo nhiệt độ .. Anh ta cho cô uống thuốc ..
Cô đỏ mặt.
Nhưng trong lòng, cảm giác mềm mại.
Tống Khinh Ca nhìn anh, hai tay anh bắt ra sau gáy, gối đầu ngủ, tư thế như vậy có phải hay không rất không thoải mái?
Cô không phủ nhận, dáng dấp anh rất đẹp mắt, khuôn mặt thì khỏi phải nói, sống mũi cao, môi mỏng .. Anh mặc dù đối với cô luôn lạnh nhạt nhưng nhìn bộ dạng đang ngủ kia, khuôn mặt bớt lạnh đi rất nhiều, nhìn rất an tĩnh, để cho cô ngây ngốc ngắm nhìn, cảm giác trong lòng ấm áp.
Cô ngẩn người nhìn anh, cắn cắn ngón trỏ. Trong đầu, mơ hồ nhớ lại, bàn tay anh dịu dàng vuốt nhẹ hai gò má cô, an ủi cô để cô ngủ. Còn có, hôm ở bệnh viện lấy xương cá, anh cũng ôn nhu nói: “ Đừng sợ.”
Đại Boss tỉnh lại, ánh mắt đột nhiên đụng phải đôi mắt to tròn đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen tuyền, trong trẻo đến mê người.
Anh có chút kích động, liền hôn cô.
Chỉ đơn giản một nụ hôn phớt, vì không muốn làm cho cô sợ.
Cô còn chưa định thần lại thì anh đã buông cô ra, nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói cố gắng bình tĩnh, che dấu những rung động vừa rồi: “ Hạ sốt rồi.”
Tống Khinh Ca chân tay luống cuống, ngồi dậy, giả bộ vuốt vuốt lại tóc, vén ra sau tai để che dấu cảm giác ngượng ngùng.
“ Đi tắm đi.” Đại Boss nói.
Ách! Cô hơi hoảng, lập tức nghĩ đến những hình ảnh hạn chế người xem.
Khụ! Cố tiên sinh cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn giải thích: “ Trên web có nói, sau khi hạ sốt đi tắm, có lợi cho cơ thể, sẽ mau hồi phục.” Tình cảm trong anh đang nhen nhóm, anh phải cẩn thận che chắn: “ trong ngăn kéo phòng tắm có sữa rửa mặt mới, cô có thể lấy dùng ..” sau đó anh xỏ vội dép lê, đi ra ngoài.
Cô sờ sờ lên mặt, rõ ràng đã hạ sốt nhưng sao vẫn cảm thấy nóng nóng. Hạ sốt, cơ thể ra rất nhiều mồ hôi, người cô ướt uớt, rất không thoải mái, quả thật cần đi tắm.
Két một tiếng, cô khoá trái cửa phòng tắm.
Anh dùng đồ rửa mặt toàn là đồ ngoại, mùi không quá thơm , chỉ nhè nhẹ mùi trà xanh, cảm giác rất mát mẻ. Gột đi hết mồ hôi trên người, cả người cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong ngăn kéo phòng tắm chỉ có một cái áo choàng tắm.
Cô mặc lên, vừa dài vừa rộng, cô buộc chặt cổ áo lại, đai áo cũng buộc thật khít vào người, ống tay cũng cố gắng xoắn lại vài vòng. Thế nhưng, chiều dài của áo choàng tắm thì không biết phải làm sao, cô cẩn thận bước đi, chỉ sợ ngã.
Cô mở cửa, đi xuống lầu.
Trong phòng khách không có ai.
Cô ngó xung quanh, không ngờ thấy anh từ phòng tắm lầu một đi ra, hai tròng mắt anh đen nhánh, quyến rũ, tóc vẫn chưa khô, từng giọt nước giỏ xuống, suợt qua gương mặt xuống đến yết hầu, từng giọt rơi xuống ngực theo những đường cơ bắp khúc khuỷu. Bên hông anh, chỉ quấn một cái khăn tắm. Tim cô đập thình thịch, dời mắt đi âm thầm nuốt nước miếng.
“ Tắm xong rồi à?” Đại Boss đến gần cô.
“ Cái này ..” Tống Khinh Ca nói lắp: “ Tôi muốn .. muợn dùng một chút .. anh .. bàn là quần áo ..” Hỏng bét, cô lại phạm tội mê trai rồi, cho nên muốn … nhào vào anh.
Cô mặc áo choàng tắm của anh, giống như là đứa trẻ mặc quần áo của người lớn vậy, vô cùng không thích hợp. Anh lại cảm thấy thú vị, nhìn cô ngượng ngùng, cúi đầu, anh bỗng muốn trêu chọc cô: “ không có bàn là quần áo.”
“ Sao lại không có?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc hai mắt giao nhau, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, giọng nói cũng vì thế mà nhỏ lại.
“ Thật không có.”
Ngất! Cô hơi nhíu mi, làm sao bây giờ, cô đã làm ướt đồ lót lúc tắm rồi, nếu như không có bàn là là cho khô .. cô có thể rời khỏi nơi đây sao, cô không tự chủ được nắm chặt cổ áo, ngàn vạn lần cầu nguyện anh không nhìn thấy gì.
Nhìn bộ dạng thất vọng của cô, anh cũng không đành lòng đùa nữa: “ Tôi đã bảo người mang y phục đến cho cô rồi.”
Ách!
Cô cảm thấy cực kỳ quẫn bách, nghĩ đến hôm ở khách sạn Ôn Tuyền, anh cũng chuẩn bị quần áo cho cô, bao gồm cả đồ lót.
“ Cởi ra.” Đại Boss chỉ chỉ vào áo choàng tắm trên người cô.
Tống Khinh Ca giật mình, lập tức đưa hai tay lên túm chặt cổ áo, biểu cảm hốt hoảng: “ Anh muốn làm gì?”
Đại Boss thấy buồn cười: “ Cô đang mặc áo choàng tắm của tôi.”
Mặt cô đỏ còn hơn cua luộc, anh muốn mặc, cô thì sao? “ Anh tìm áo khác mặc.”
“ Tôi chỉ có một cái này.”
Tống Khinh Ca nhớ lại, đúng là trong ngăn kéo phòng tắm chỉ có một cái. Ngất! Biệt thự lớn như thế này, mà anh chỉ có một cái áo choàng tắm, có cần phải tiết kiệm thế không? “ Vậy .. anh giúp tôi tìm một bộ đồ nữ ..”
“ Không có.”
“ Sao lại không?” Cô nhướng mày, trong lời nói ẩn chứa nỗi ghen tuông: “ Anh không chuẩn bị cho bạn gái anh sao?”
Đại Boss mím mím môi, nhìn cô, sau đó chậm chậm nói: “ Tôi không có bạn gái, chuẩn bị để làm gì?”