Anh dễ dàng tìm đến mẫn cảm của cô, làm cho cả người cô run rẩy, bại trận.
Tương quan lực lượng nhìn là biết, cô làm sao chống cứ được anh?
Thôi!
Cô không phản kháng nữa, mặc kệ anh muốn sao cũng được.
Đại Boss ngẩng đầu lên, hô hấp gấp gáp, cảm giác căng thẳng, muốn hôn lên môi cô nhưng phát hiện cô không có chút biểu cảm nào, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Có khi nào vì anh quá mạnh tay, cho nên cô ..
Cô đang suy nghĩ đến La Thế Sâm sao?
Đại Boss bị đố kỵ che mờ hai mắt, giận: “ Tống Khinh Ca.”
Cô không thèm để ý, cũng chẳng thèm nhúc nhích.
Anh nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh.
Tống Khinh Ca ánh mắt trống rỗng, giọng nói lạnh nhạt, vô hồn: “ Anh làm nhanh nhanh một chút, tôi còn muốn về nhà.”
Dừng hình.
Đại Boss hóa đá tại chỗ, anh nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, những tưởng nhìn thấu nội tâm của cô. Nhưng cô lại ngoan ngoãn không nhúc nhích, căn bản chẳng có biểu cảm nào với anh. Cô thẫn thờ nằm đó, trong mắt có lệ, khuôn mặt vô cảm.
Khó xử.
Cuối cùng Cố Phong Thành thua.
“ Cô đi đi.” Anh phẫn nộ buông cô ra, sắc mặt lạnh như băng.
Tống Khinh Ca chết lặng, sửa sang lại quần áo, từ đầu đến cuối không nhìn anh, bước đi cũng không quay đầu lại.
Đêm đông lạnh, trời còn làm mưa. Lạnh thấm vào tận xương cốt, cô một mình đi trong mưa, hồn xiêu phách lạc, cực giống đêm hôm ấy, từ biệt thự của La gia bước ra.
Thương tâm.
Khổ sở.
Cô khóc.
Cô ghét Cố Phong Thành.
Người đàn ông, tâm tình không ổn định, lúc ăn cơm vẫn còn rất ôn nhu, nhưng đột nhiên lại biến thành sư tử. Chẳng lẽ chỉ vì đêm đó cô quyến rũ anh, anh nghĩ cô là loại phụ nữ đấy sao? Thích đùa cợt lúc nào cũng được sao?
Cô ghét cả chính mình.
Rõ ràng biết anh là sắc lang, vì sao đã một lại còn có hai, rồi ba lần đều tự mình dẫn đến cửa để anh khinh thường?
Mỗi lần bị anh khinh thường, sao cô không tận lực phản kháng chứ? Thậm chí còn lún sâu vào trong đó? Tại sao không hận anh?
Tại sao!
Tại sao!
Cô vừa đi vừa khóc. Đột nhiên, một chiếc xe từ phía sau lái đến, dừng ở bên cạnh cô.
Cửa kính xe lùi xuống, là Cố Phong Thành, giọng nói lạnh nhạt: “ Lên xe.”
Anh tới rồi à? Tống Khinh Ca có chút giật mình, cô nhớ vừa rồi anh còn bạo hành mình, liền không thèm để ý đến anh, sải bước đi về phía trước.
Chiếc Bentley chậm chậm đi theo, giọng nói Đại Boss không được tốt: “ Tống Khinh Ca.”
Anh muốn làm gì hả? Cô vẫn không thèm để ý, bước chân mau hơn, từng cơn gió táp thẳng vào người.
Đại Boss vốn đang phiền não bất an, không thể nhẫn nại thêm, liền đạp chân ga, quẹo một đường cong, thắng gấp chặn lại đường cô đang đi.
Anh thành thục cởi dây an toàn, mở cửa sau đó sải bước về phía cô. Thấy tóc cô ướt, thân thể run rẩy vì lạnh, rất đáng thương, lời nói mang theo tức giận nhưng nghe qua lại có chút dịu dàng: “ Cô tự lên xe? Hay là để tôi ném cô vào xe?”
Cô tin tưởng anh hoàn toàn có thể làm được.
Vì vậy, cô ảm đạm định mở cửa sau xe ngồi vào. Đột nhiên, anh từ phía sau vươn tay ra, đóng cửa xe lại, sau đó mở cửa bên ghế lái phụ.
Không còn lựa chọn nào khác cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào.
Trở vào ghế lái, sắc mặt Đại Boss lạnh nhạt. Đột nhiên, anh cúi đầu xuống hướng về phía cô, Tống Khinh Ca vội vã lùi về phía sau.
Cô nhạy cảm đến thế sao? Anh buồn bực hừ một tiếng: “ Cô chưa thắt dây an toàn.” Cạch một tiếng, anh giúp cô thắt dây an toàn lại.
Sắc mặt Đại Boss như cũ, ưu nhã lái xe. Tống Khinh Ca quay sang bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời, mưa gió mịt mờ.
Bên trong xe, dù đã bật điều hòa nhưng không khí vẫn rất lạnh.
Chợt thấy anh vươn tay, bật nhạc, tiếng nhạc chậm chậm nghe rất êm tai, hóa giải phần nào không khí ngột ngạt. Anh miên man suy nghĩ, nên mở lời xin lỗi cô thế nào ..
“ Cố tổng.”
Cô nhìn cảnh vật mờ mịt qua cửa sổ xe, một lúc lâu sau, mới nói: “ Tôi không phải là một phụ nữ phóng đãng, lang thang, tùy tiện, nếu trước đây tôi có một số hành động khiến ngài hiểu lầm, vậy thì cho tôi xin lỗi ngài.” Cô muốn nói rõ để anh hiểu: “ tôi hi vọng sau này .. chúng ta có thể giữ khoảng cách hữu hảo.”
Bờ môi Đại Boss cười có chút giễu cợt: “ cái gì gọi là khoảng cách hữu hảo?”
Tống Khinh Ca nhắm mắt nói: “ coi nhau như xa lạ, tay chân không cần tiếp xúc.”
“ Chúng ta thành người xa lạ từ bao giờ thế?” Anh không hài lòng nói.
Ách! Cô quên mất anh là người nói ý này lại hiểu sang ý khác. Tại sao còn định nói chuyện có chiều sâu với anh, vì vậy cô trực tiếp nói rõ ràng: “ xin anh, tôi không muốn bị anh khinh thường.”
“Khinh thường?” Anh cười: “ Tống Khinh Ca, có phải cô đang hiểu nhầm điều gì không?”
Người phụ nữ này, đầu làm bằng cọc gỗ sao? Ngốc quá đi. Anh không phải đã nói rồi ư, anh không có bạn gái. Còn cô, cô coi anh là loại người gì? Tùy tiện hôn một người phụ nữ sao?
Ách! Cô đầu đầy hắc tuyến, quả thật, tâm tình của anh ta biến đổi còn hơn cả ma trận, cô nhắm mắt, cố nói đến cùng: “ tôi đã đính hôn, có vị hôn phu rồi.”
Lý do này quá sứt sẹo, Đại Boss : “ không phải đã hủy hôn rồi sao?”
“ Đã từng hủy hôn ước.” Cô nói, giọng bình tĩnh như thường: “ nhưng gần đây chúng tôi quyết định trở về với nhau ..”
Đại Boss không vui.
“ thật đó.” Tống Khinh Ca cúi đầu: “ Anh ấy đang bị thương, chúng tôi mới nhận ra rằng, không thể rời bỏ nhau ..” cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến ngỡ ngàng: “ chúng tôi sẽ đính hôn lại và có lời giải thích, ngày thứ hai sẽ công bố.”