“ Tôn tiên sinh .” Tống Khinh Ca thoáng giật mình, cô hơi cúi đầu : “ Xin lỗi anh .”
Tôn Thần có chút bất ngờ : “ Theo như tôi biết, em chưa có bạn trai .”
“ Tôi đã có vị hôn phu .” Cô hơi cúi thấp đầu trả lời. Lần trước Tôn Thần hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng đoán ra ý của anh. Nhưng không nghĩ anh lại trực tiếp nói với cô. Hai người đang hợp tác làm ăn, bây giờ cô lại từ chối anh, có lẽ sẽ khiến cho Tống thị mất đi một cơ hội lớn. Nhưng dù có là như vậy, cô cũng không muốn đem tình cảm ra để đùa bỡn, mập mờ để chiếm lấy hợp tác.
“ Hai người đã đăng báo hủy hôn rồi .” Tôn Thần nói, vì muốn theo đuổi cô, anh đã tìm hiểu một chút thông tin về cô rồi.
“ Đó chỉ là một hiểu lầm thôi .” Cô nghĩ đây có lẽ là lý do hợp lý nhất để từ chối anh theo đuổi : “ Sắp tới chúng tôi sẽ cử hành lễ đính hôn .” Cô nói: “Tôn tiên sinh, nếu như trước đây tôi có hành động gì khiến cho anh hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi .”
“ Là sao ?” Tôn Thần không nói gì thêm, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao trùm. Anh nâng ly rượu lên, cạn hết.
Về sau, khi ra khỏi phòng ăn Tôn Thần nói muốn đưa cô về nhưng cô lễ phép từ chối.
Cô vừa mới bước đi thì Tôn Thần gọi lại, anh tao nhã nhìn cô, giọng nói trước sau đều quá đỗi dịu dàng: “ Khinh Ca, rất vui được quen biết em .” Vừa nói, anh vừa hướng tay về phía cô.
Cô khẽ mỉm cười, bắt tay anh : “ Tôi cũng vậy .”
Thế nhưng, bất chợt tay trái của Tôn Thần ôm lấy vai cô, đem cô ôm vào trong ngực, yêu thương vỗ vai cô, sau đó từ từ buông ra, giúp cô sửa lại áo khoác ngoài. Anh trịnh trọng nói : “ Hẹn gặp lại .”
Tống Khinh Ca nhìn bóng lưng anh, cô thấy trong lòng mình dâng lên cảm giác xúc động. Đây là lần đầu tiên trên thương trường, cô gặp một người đàn ông hào hoa phong nhã như vậy.
Cô khẽ than, sau đó khi xoay người lại liền bắt gặp Đổng Tùng San khoác tay La Thế Sâm bước ra từ phòng ăn, hai kẻ đó đưa lưng về phía cô bước đi một hướng khác. Bọn họ vừa đi, vừa thân mật nói chuyện, Đổng Tùng San làm nũng, cười đến ngọt ngào. Đối với La Thế Sâm, cô ta sài đi sài lại chiêu này, thỉnh thoảng tay La Thế Sâm bóp nhẹ vào mông cô ta.
Bất chợt, Đổng Tùng San quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn về hướng cô.
Giờ phút này, trong lòng Tống Khinh Ca vô cùng bình tĩnh.
Lão Chung gọi điện thoại đến, nói rằng đang bị kẹt xe. Có lẽ chưa thể đến đón cô ngay được.
Đêm đông, trời rất lạnh. Cô đứng bên đường, hai tay đút vào túi áo. Vì cảm chưa khỏi hẳn nên liên tục nháy mũi mấy cái.
Đột nhiên, một chiếc Bentley dừng lại bên cạnh cô.
Là xe của Cố Phong Thành.
Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc, tim đập thình thịch. Mặc dù xe dừng lại bên cạnh cô nhưng cửa xe đóng chặt, sắc trời lại tối cô căn bản không nhìn rõ người đang lái xe.
Đột nhiên, cửa sổ phía bên tay lái phụ chầm chậm hạ kính xuống.
Tống Khinh Ca mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang lái xe, anh đang nhìn về phía trước. Nhìn nghiêng, khuôn mặt anh vẫn tuấn tú như thường khiến cho nhịp tim cô bất ổn thế nhưng sắc mặt anh dường như rất lạnh.
Trong nháy mắt, tay chân cô trở lên luống cuống, anh có ý gì? Muốn để cho cô lên xe sao? Nhưng sắc mặt lạnh nhạt thế kia, còn chẳng thèm đưa mắt nhìn cô lấy một cái. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm gì, lên cũng không được mà giả bộ lờ đi cũng không xong.
May mà xe Lão Chung đến kịp thời, dừng lại sau xe Bentley. Cô đang do dự bật chợt nhìn thấy xe của mình, liền mím môi bước tới ngồi vào trong xe.
“ Chúng ta về nhà chứ tiểu thư ?” Lão Chung hỏi.
“ Đến nhà Hứa Uyển .” Cô nói, Hứa Uyển đã trở về thành phố Z. Lúc chiều hai người vừa nói chuyện điện thoại với nhau.
Xe khởi động, cô nhẫn nhịn không ngẩng đầu nhìn chiếc Bentley.
Bóng đêm mịt mờ, lòng cô còn mịt mờ hơn. Cô tự nhủ cần phải tỉnh táo một chút, còn rất nhiều việc của Tống thị cần cô xử lý. Cô buồn buồn, chống tay lên cửa sổ, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đột nhiên, xe phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát xuống mặt đường vô cùng mãnh liệt. Cả người cô theo quán tính lao về phía ghế của tài xế, trán đụng vào lưng ghế dựa, đau điếng hồn.
Đụng đuôi xe rồi.
Cô sợ hãi không nói lên lời, đầu lại đau, rất khó chịu, một tay cô vịn ở thành ghế, nửa ngày cũng chưa ngóc đầu lên được.
“ Đại tiểu thư, cô có sao không ?” Lão Chung thấy bộ dạng của cô, sợ tới mức lúng túng.
Lúc này, có một người đi tới gõ vào cửa xe của họ.
Lão Chung mở cửa, bước xuống xe.
“ Chú lái xe kiểu gì vậy ?” Giọng nói từ tính trầm thấp quen thuộc, nhưng giờ phút này lại hàm chứa trong đó hàng ngàn tia lạnh như băng.
Giọng nói này khiến cho Tống Khinh Ca có chút chấn động. Dáng người Đại Boss cao lớn, khí chất lại hơn người khiến cho Lão Chung có chút e ngại, nhưng vẫn dựa trên tình hình thực tế nói: “ Tiên sinh, là do ngài lấn làn không xi nhan, còn đột ngột giảm tốc .”
Đại Boss càu mày không vui, bên trong xe mờ tối, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy cô ngồi ở hàng ghế sau : “ Mắt của chú để đi đâu mà không nhìn thấy tôi ra tin hiệu xi nhan?”
“ Ngài rõ ràng không xi nhan .” Lão Chung đột nhiên có chút không chắc chắn nhưng vẫn cố gắng bảo lưu ý của mình.
Tông vào đuôi xe, biết rõ đối phương là anh. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nói lời nào. Đại Boss trong lòng không vui : “ Rõ ràng là chú tông vào đuôi xe, bây giờ lại muốn chối tránh trách nhiệm sao ?”
Lão Chung tự nhiên gặp phải xui xẻo.
“ Nói đi .” Đại Boss rút một điếu thuốc lá : “ Chú Muốn giải quyết theo quy định hay là giải quyết riêng ?”
Lão Chung có chút do dự, sau đó mở cửa sau xe hỏi : “ Đại tiểu thư ?”
Tống Khinh Ca đầu vẫn còn đang đau, cô rất tin Lão Chung. Khi nghe hai người họ nói chuyện, cô phần nào hiểu ra chuyện gì, và cũng đoán được người đàn ông của cô rõ ràng là cố ý tạo ra chuyện Lão Chung đâm vào đuôi xe anh.
Cô cố gượng ngẩng đầu lên, nhưng mi mắt thì không nâng nói với Lão Chung : “ Giải quyết riêng .”
Khi Lão Chung nói ý đó với Đại Boss, Đại Boss nhả một vòng khói : “ Chú là chủ xe sao ?”
Tất nhiên là không phải rồi.
“ Nói chủ xe cùng tôi nói chuyện .” Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào ghế sau xe.
Sau đó, Lão Chung lại mở cửa sau xe ra, hướng về phía Tống Khinh Ca truyền lại ý của anh.
Cô chau mày, biết rõ là anh cố tình gây khó dễ nhưng vẫn nhẫn nhịn bước xuống xe.
Dưới bóng đêm, cô nhìn thấy anh đang đứng tựa người vào chiếc Bentley hút thuốc lá, tư thế rất mê người.
Cô nhất định là bị anh dụ dỗ rồi, thái độ của anh đối với cô ác liệt như vậy mà cô vẫn để cho trái tim mình đập loạn nhịp vì anh.
Tống Khinh Ca bước tới bên cạnh anh, trong lòng thờ dài một tiếng : “ Cố tổng .”
“Bây giờ nhận ra tôi rồi hả ?” Đại Boss hừ lạnh một tiếng. Ở bên ngoài phòng ăn, anh đỗ xe ở bên cạnh cô, còn hạ cửa kính xe xuống, ý tứ rõ ràng là muốn cô lên xe. Ấy vậy mà cô làm như không nhìn thấy.
Tống Khinh Ca cau mày, đối với tính khí thất thường của anh lại cảm thấy có chút tổn thương : “ Anh muốn giải quyết thế nào ?”
“ Em như vậy là có thái độ gì? Em tông vào đuôi xe tôi, em lại còn hỏi tôi muốn như thế nào ?” Đại Boss trong lòng không thoải mái, mấy ngày không gặp nhau anh đã tâm phiền ý loạn, vậy mà khi gặp lại bắt đầu anh gươm tôi kiếm, nói qua nói lại chẳng được lời nào ngọt ngào.
( Đại Boss, anh quên là anh đuổi một cô gái yếu đuối ra khỏi cửa, đứng trong trời lạnh sao? Bây giờ lại muốn nghe lời ngọt ngào?)
Đầu cô đã rất đau rồi, kinh nguyệt lại chưa hết. Gió lạnh cộng với thái độ của anh khiến cô cảm thấy muốn xỉu, không muốn cùng anh đôi co nữa: : “ Anh báo cảnh sát đi .”
Nói xong, cô định bước về xe của mình.
“ Tống Khinh Ca!” Đại Boss tức giận : “ Em như vậy là thái độ gì ?”
Cô không để ý đến anh, ngồi vào ghế sau, bảo Lão Chung gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trong lúc đợi cảnh sát giao thông đến, Tống Khinh Ca ngồi ở hàng ghế sau nhìn Đại Boss đang dựa người vào Bentley, anh không ngừng hút thuốc lá, giống như rất phiền muộn.
Anh cố ý tạo ra chuyện tông xe này, còn dùng thái độ ác liệt đối với cô, anh rốt cuộc là muốn gì? Làm hòa sao? Sao mà chẳng có chút nào giống. Theo cô, anh là cố tình gây chuyện, cố tình để cho cô thêm dày vò, đau đớn.
Cô cúi đầu, ép mình không được nhìn nữa.
Thật ra, chuyện tông vào đuôi xe giải quyết rất là đơn giản, Bentley cũng chỉ bị xây xước một chút ở đuôi thôi. Khi cảnh sát giao thông đến, sau khi nghe thuật lại tình huống liền ra hiệu để cho họ tự giải quyết với nhau.
Cố Phong Thành không có thái độ gì.
Thật ra thì Lão Chung cũng muốn giải quyết riêng, dù sao đưa ra giải quyết theo quy định thủ tục tương đối rườm rà, phiền toái.
Rõ ràng chuyện vô cùng đơn giản, nhưng kết quả làm mất hai tiếng vẫn chưa giải quyết xong. Về sau, không nhịn được nữa, Tống Khinh Ca đành đi xuống, thỏa thuận với anh, đồng ý cùng anh nói chuyện.