Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 56: Chương 56: Chương 55 Khách không mời mà đến




Editor: Giả Bảo Ngọc

“ Còn có .” Nếu đã đề cập đến vấn đề này, dĩ nhiên là phải liệt kê hết tất cả tình địch ra hỏi một lần cho rõ. Anh không muốn làm lốp xe dự phòng nữa, suốt ngày lo được lo mất : “ Âu Dương Nhiễm là gì? Tả Mạc là sao? Nói tôi nghe những người đó là thế nào ?”

Đại Boss phát hiện, từ khi quen biết người phụ nữ này, anh thay đổi không hề ít. Trước kia, anh làm việc gì cũng quả quyết, mạnh mẽ không như hiện tại, đối mặt với cô luôn do dự không dứt. Mỗi khi cô chọc giận anh, anh quyết định không để ý đến cô nữa. Nhưng chỉ cần cô thoáng chút hướng về anh, thì mọi quyết tâm, mọi phòng tuyến của anh đều sụp đổ.

“ Anh muốn nghe ?” Nhìn bộ dạng anh chất vấn, trong giọng nói còn chứa đựng ghen tuông, Tống Khinh Ca nhấp môi suy nghĩ. Đúng là nên nói chuyện nghiêm túc một lần. Dĩ nhiên, cô đã thẳng thắn thì anh cũng chớ mà lòng vòng.

Cô do dự chưa nói khiến cho Đại Boss trong lòng không được tốt : “ Thế nào, em không muốn nói ?” anh sợ thái độ trầm mặc của cô, giống như lúc ở ngoài ban công đêm tiệc ấy. Nhưng đây là nhà anh, anh sẵn sàng chặn cô lại, đến khi nào cô chịu nói thì thôi.

“ Ăn xong rồi nói nhé ?” Cháo đã nấu xong rồi nhưng những lời mà Hứa Uyển nói với cô vẫn khiến cho tâm tình của cô chưa phục hồi lại, cô cần phải hồi phục tại tâm tình rồi mới có thể nói được.

“ Nói xong rồi ăn .” Đối mặt với một đám tình địch, anh cơ bản là khó kiên nhẫn.

“ Em sợ anh đói bụng .”

“ Không nói không ăn .” Đại Boss nói.

Được rồi, được rồi, cô nháy mắt một cái : “ Anh muốn nghe người nào trước ?”

“ Tùy em .” Dù sao cả ba người đấy đều phải nói rõ.

“ Âu Dương nha .” Tống Khinh Ca nói : “ Là người bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên .”

Đại Boss nhíu mày, à là thanh mai trúc mã. Anh còn nhớ, cô và Âu Dương hai mắt nhìn nhau, rất là mập mờ nha, ghen tuông nồng nặc nói : “ Thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư ?”

“ Có thể nói như vậy .” Mấy năm gần đây quan hệ giữa cô và Âu Dương đúng là không tệ.

Đại Boss xanh mặt hỏi : “ Em thích hắn ?”

“ Dĩ nhiên .” Tống Khinh Ca gật đầu một cái, sau đó phát hiện sắc mặt anh vô cùng không tốt, liền vội vàng giải thích : “ Không phải như anh nghĩ ___ em và anh ấy không phải là quan hệ đó .”

Đại Boss rất là không cao hứng : “ Thật không ?” Anh không vui, mở điện thoại di động của mình, tìm trong phần wechat mấy bức ảnh họ ngồi trong quán cơm tây cho cô xem : “ Đây là cái gì ?”

Ách! Tống Khinh Ca cau mày : “ Anh chụp từ bao giờ, sao em không biết ?”

“ Nói chủ đề chính đi .” Đại Boss hơi mất kiên nhẫn.

“ Em cùng anh ấy ..” Cô lặng lẽ nhìn anh : “ Quen biết nhiều năm, giống như là anh em vậy .”

“ Nhìn trong hình, tuyệt đối không có giống anh em .” Đại Boss trong lòng ê ẩm, bởi vì hình này mà anh mấy ngày ngủ không ngon.

“ Dù thế nào thì em và anh ấy cũng chỉ là anh em .” Tống Khinh Ca : “ Anh tin hay không thì tùy anh .”

“ Em thế này là thái độ gì hử ?” Anh nhíu mi, căng thẳng.

Lại thay đổi thái độ rồi! Hừ, Tống Khinh Ca thoáng dịu dàng một chút : “ Được rồi, được rồi, em cùng anh ấy, thật không có gì. Anh ấy coi em là em gái, em coi anh ấy là anh trai, không hơn.”

“ Không có quan hệ máu mủ, giữa nam với nữ, lại có tình thân thuần túy sao ?” Đại Boss nhíu mi nói : “ Sau này, không cho phép em cùng hắn ta qua lại .”

Người đàn ông này, thật quá bá đạo! : “ Tại sao anh lại can thiệp vào chuyện kết giao bạn bè của em ?” Cô cùng Âu Dương, không thể cắt bỏ được thân tình.

“ Vì tôi ____ “ Đại Boss đột nhiên cứng họng.

“ Tình cảm của em và anh ấy, người ngoài không thể so được .” Tống Khinh Ca rất bất mãn, cô ở cô nhi viện đến năm 10 tuổi, Âu Dương thường cùng cha mẹ anh đến đó làm từ thiện, anh đối với cô rất tốt. Sau này, khi Tống Nhã Như tìm được cô, cô lại cùng đi học cùng trường với Âu Dương, cứ thế tình thân càng ngày càng được tích lũy, không thể bỏ được.

“ Tôi cũng không thể so sao ?” Đại Boss không vui.

Tống Khinh Ca có chút giật mình, cúi đầu lẩm bẩm : “ Anh và anh ấy, không thể so sánh với nhau được .” Một là tình thân, một là tình yêu, so kiểu gì đây?

Sắc mặt Đại Boss biến thành lạnh : “ Ý của em là hắn ta so với tôi quan trọng hơn ?”

Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, người đàn ông này, hay ghen quá đi! Cô giải thích : “ Vì trong lòng em, anh ấy chỉ là anh trai .”

“ Thế còn tôi ?” Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô : “ Em coi tôi là gì ?”

Cô nhất thời cứng họng, coi anh là gì ư? : “ Anh nghĩ là gì ?”

Đại Boss bị chọc, hao mòn hết kiên nhẫn : “ Tống Khinh Ca, là tôi hỏi, em trả lời .”

Cô hơi cụp mi xuống : “ Vậy .. anh muốn em coi anh là gì ?”

“ Tôi muốn em coi là gì, em còn không biết ?” Đại Boss xù lông, lườm cô : “ Tống Khinh Ca, tôi nghĩ tôi đã thể hiện rất rõ ràng, tôi muốn làm .. “

Chuông cửa chợt vang lên!

Đại Boss vừa nói ra hai chữ “ Bạn trai” thì ánh mắt Tống Khinh Ca đã hướng về phía cửa lớn, không nghe thấy lời anh nói, càng không chú ý đến khẩu hình miệng của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng chuông cửa kéo dài.

Cô quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm, đang nhìn cô, không hiểu sao trong lòng cô có chút hoảng hốt : “ Ai đến vậy ?”

Nhìn bộ dạng cô chuẩn bị trốn, Đại Boss không vui, liền dắt tay cô đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, gió lạnh bên ngoài mang theo một mùi nước hoa thổi vào, Tống Khinh Ca rùng mình một cái.

Ngay sau đó, một bóng dáng bốc lửa lao vào trong ngực Đại Boss, ôm chặt lấy anh, giọng nói không che dấu được vui sướng : “ Oh, Phong Thành, em đến rồi .”

Đại Boss bị bất ngờ, chưa kịp đẩy cô ta ra thì đã bị hôn lên má, nhiệt tình không dừng lại được sau đó hôn cả lên môi anh.

“ Hải Luân!” Đại Boss khẽ gắt một tiếng.

Nhưng Hải Luân không có hiểu là gắt, ôm cánh tay của anh : “ Phong Thành, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không ?”

Nhìn một màn lãng mạn, Tống Khinh Ca kinh hãi, lòng cô hơi nhoi nhói. Hít thở không thông. Đáy lòng xông lên một cảm xúc khó nói lên lời, cô yên lặng xoay người.

Khi Đại Boss vất vả đẩy được Hải Luân ra thì mới phát hiện bên người đã không còn bóng dáng Tống Khinh Ca.

Cô đâu rồi?

Đại Boss cau mày, quay lại nhìn thấy cô đang đi về hướng phòng khách, hình như đang lấy túi xách. Dáng dấp kia, có thể là muốn rời đi. Anh đi về phía cô thì Hải Luân đi theo anh, ôm lấy cánh tay anh, dính lấy anh như kẹo da trâu : “ Phong Thành, rốt cuộc anh có nhớ em không ?” Sau đó, quay sang nhìn thấy Tống Khinh Ca thì có chút khiếp sợ : “ Anh, cô là ____?”

Tống Khinh Ca lặng im, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

“ Oh, em biết .” Hải Luân sắc thái xinh đẹp diễm lệ nói : “ Cô là người giúp việc của Phong Thành .” Cô tươi cười như hoa, đi tới trước mặt Tống Khinh Ca, khách sáo nói .” Chào cô, tôi là Hải Luân, từ giờ sẽ ở đây, mong cô giúp đỡ nhiều hơn .”

“ Hải Luân .” Đại Boss nhìn sắc mặt Tống Khinh Ca không vui, đi tới: “ Giới thiệu với em, cô ấy là ..”

“ Tôi là người giúp việc của anh ấy .” Tống Khinh Ca cắt đứt lời anh, muốn cười nhưng xem ra cười còn khó coi hơn khóc : “ Cháo tôi nấu xong rồi, ở trong bếp .” Cô cầm túi của mình lên : “ không quấy rầy hai vị, gặp lại .”

Đại Boss kéo cánh tay cô lại.

Tống Khinh Ca ánh mắt lạnh, đẩy anh ra sau đó xoay người bước đi.

“ Tống Khinh Ca! .” Đại Boss cau mày gọi cô.

Cô không để ý đến anh, đi ra đến vườn hoa thì chạy như bay.

Đại Boss định đuổi theo thì lại bị Hải Luân kéo lại : “ Phong Thành, em đói ..”

Khi anh đẩy được Hải Luân ra, chạy ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Tống Khinh Ca đâu.

Đại Boss nóng nảy, gọi điện thoại cho cô. Cô không nhận. Sau đó, cô tắt máy. Anh vô cùng ảo não, bực tức.

“ Phong Thành .” Hải Luân đứng ở cửa, nhìn anh, bộ dạng giống như đứa bé làm điều gì sai : “ Em .. có phải đã làm sai chuyện gì không ?”

Đại Boss trong lòng mơ hồ tức giận.

“ Đừng nóng giận có được không ?” Hải Luân bộ dạng đáng thương : “ Em đã làm sai gì, anh cứ mắng em đi .”

Đại Boss cau mày, không vui.

--

Sau đó, Đại Boss gọi điện thoại cho Sang Lan Cầm, vừa có người nhấc máy đã nói : “ Làm sao Helen lại biết nhà của con mà tới ?”

“ Helen đang học chụp ảnh .” Sang Lan Cầm đang đi Spa, nhắm mắt, hưởng thụ nói : “ Nó muốn về nước để chụp. Trừ con ra, nó có quen ai đâu, thế nên ..”

“ Tại sao mẹ lại đồng ý cho cô ấy ở nhà con ?” Đại Boss nhức đầu, Hải Luân tắm xong, đi loanh quay trên lầu sau đó nhất quyết đòi chiếm phòng ngủ của anh. Khi anh không đồng ý thì nằm dài giường, cười mị hoặc nói : “ Phong Thành, em không ngại cùng anh ngủ .”

“ Nó là con gái, lại về nước không quen biết ai, sao có thể đơn độc ở khách sạn, sao mà an toàn đươc ?” Sang Lan Cầm nói : “ Mà biệt thự của con lớn như vậy, phòng trống rất nhiều mà, để cho nó ở đấy, mẹ và hai bác bên đó cũng yên tâm hơn .” Bà tính toán rồi, tác hợp cho con trai và Helen, để cho con trai bà kết thúc cuộc sống độc thân, bà cũng sẽ sớm cho cháu.

“ Con không biết mẹ đã hứa gì với cô ấy .” Đại Boss nói : “ Cô ấy nhất định phải chuyển đi chỗ khác .”

“ Phong Thành, con sao thế ?” Sang Lan Cầm nói : “ Chẳng lẽ con quên, khi chúng ta mới tới Úc, bố mẹ của Helen đã giúp chúng ta rất nhiều ?”

“ Mẹ .” Đại Boss không vui : “ Con là đàn ông độc thân, cô là phụ nữ. Ở cùng một chỗ, chẳng ra thể thống gì .”

Sang Lan Cầm cười, giọng nói có mấy phần nhạo báng : “ Phong Thành, con đang lo lắng gì vậy, Helen là con gái mà còn không sợ, con là đàn ông sợ cái gì? Sợ bị nó “ ăn” à? A, vậy cũng được. Mẹ cũng bớt lo lắng về giới tính của con .”

Cuối cùng, Đại Boss phản kháng không có hiệu quả, Sang Lan Cầm nói : “ Nếu muốn nhìn thấy mẹ khỏe mạnh, thì chăm sóc cho Helen thật tốt, đừng làm nó bị tổn thương .”

Chú thích một chút: Hải Luân tên tiếng anh là Helen. Khi ở Úc thì mình edit là Helen, còn khi cô ấy về nước thì mình edit là Hải Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.