Editor: Million Roses
Khoảng khắc này, khiến cho cô có một loại ảo giác. Nếu dáng vẻ cao lớn kia bớt đi một chút lạnh lùng thì rất giống người chồng đang đợi vợ đi làm về.
Chồng?
Danh từ này khiến cho Tống Khinh Ca giật mình. Hóa ra, cô không tự chủ được đã đem gán anh với danh từ đó.
Ừm, danh từ này không tệ! Rất tốt là đằng khác! Nghĩ vậy, tim cô đập nhanh hơn, mặt hơi ửng hồng.
Đại Boss hướng về phía cô, ngoắc ngoắc tay sau đó vỗ vỗ vào ghế salon bên cạnh : “ Em qua đây .”
Tống Khinh Ca đi tới, ngồi cạnh anh. Đại Boss ôm lấy cô, mơn chớn làn môi : “ Em uống rượu ?”
“ Vâng .” Cô nói. Xã giao, không thể tránh khỏi việc uống rượu. Tống Khinh Ca nghiêng người nhìn anh, dơ ngón trỏ ra : “ Uống có chút xíu thôi ..”
Đại Boss nhướn mày, làm bộ không tin : “ Thật không ?”
“ Em lừa anh làm gì ?”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu trước mặt, khiến cho Đại Boss tâm viên ý mã * : “ Nhìn em xem, mắt say lờ đờ rồi. Không được, anh phải kiểm tra, xem em có nói thật không .” Dứt lời, hôn lên môi cô.
*đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác.
Đại Boss vốn chỉ định hôn phớt nhưng lại không nghĩ đến khi vừa buông cô ra thì Tống Khinh Ca lại biến bị động thành chủ động, hướng về phía anh, đè anh ngã xuống ghế salon.
“ Nóng vội vậy sao ?” Đại Boss nhìn cô gái nhỏ, cưng chiều nhéo yêu chóp mũi : “ Em thế này, còn dám nói là uống một chút xíu ..”
Tống Khinh Ca mím môi, khẽ cười. Tròng mắt hơi dao động, cúi người xuống đùa giỡn : “ Không phải Cố tổng muốn kiểm tra sao ?” Cô liếm liếm môi,làm nũng : “ Mau mau kiểm tra đi ..”
Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen. Như thế này gọi là gì, trò lại muốn giỏi hơn thầy sao?
“ Em muốn làm gì ?” Đại Boss giả ngốc.
“ Rèn luyện a !” Tống Khinh Ca kéo áo choàng tắm của anh ra, ngón tay vuốt ve ngực anh : “ Không phải anh nói miễn phí cho em rèn luyện sao ?”
Thấy toàn thân anh căng thẳng, Tống Khinh Ca khẽ cười : “ Nếu Cố tổng muốn thu lệ phí cũng được .” Cô cười xấu xa : “ Nhưng tôi chỉ có một đồng tiền thôi .”
Này .. Đại Boss căn bản không nhịn được, ranh mãnh nói : “ Một đồng cũng là tiền. Ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh. Kiếm được khách hàng quen lại càng tốt .” Dứt lời, đổi khách làm chủ, cho cô biết thế nào là “rèn luyện”.
Này, này, này? Rõ ràng là cô chủ động, sao lại biết thành bị động thế này?
Sau khi tắm xong, Đại Boss ngồi trên ghế salon, Tống Khinh Ca nằm gối đầu lên đùi anh, cùng anh xem tin tức.
Trên màn hình, là cảnh lửa cháy ngút trời. Nghe người phóng viên đưa tin , đây là một kho lớn chứa máy điều hòa của một xí nghiệp bị bốc cháy. Có vài xe cứu hỏa đang phun nước dập lửa, nhưng ngọn lửa quá lớn. Về sau, mặc dù dập tắt được nhưng thiệt hại nghiêm trọng.
“ Cất vào kho như vậy đúng là qua loa đại khái .” Tống Khinh Ca lắc đầu nói.
Đại Boss vuốt ve tóc cô, hơi nhíu mày : “ Kho hàng này đã hai lần bốc cháy. Mùa hè năm ngoái cũng gặp tình trạng này. Do hệ thống điện lỗi thời nên tự gây cháy .”
“ Em nghe nói năm ngoái, hãng điều hòa này bán chạy đứng thứ 2 trong thị trường máy điều hòa. Hệ thống điện lỗi thời đúng là một tai họa ngầm. Thay thế hệ thống điện cũng không mất nhiều tiền lắm .” Tống Khinh Ca không hiểu : “ Thật không hiểu một xí nghiệp lớn như vậy, sao lại để cho sự cố xảy ra đến hai lần ?”
“ Nhãn hiệu này được sản xuất bởi một xí nghiệp lâu đời. Mặc dù trên thị trường chiếm được thị phần không nhỏ nhưng loại xí nghiệp kiểu gia đình này có rất nhiều vấn đề, ảnh hưởng trực tiếp đến thị phần .” Đại Boss nói.
“ Nhưng đây chỉ là kho hàng bị bốc cháy .” Tống Khinh Ca không hiểu : “ Liên quan gì đến thị phần ?”
“ Em suy nghĩ một chút, xí nghiệp này 2 lần bị cháy kho hàng, có thể sẽ khiến cho khách hàng e ngại sản phẩm mà họ bán ra cũng có thể bị bốc cháy .” Đại Boss nói thẳng vào chủ điểm : “ Hơn nữa, hiện nay thị trường máy điều hòa đang cạnh tranh rất khốc liệt. Mà sản phẩm của họ kết cấu đơn giản. Quản lý theo kiểu gia đình khiến cho xí nghiệp không phát triển mạnh được. Trước mùa tiêu thụ lại gặp phải chuyện này. Nếu như xí nghiệp này không tái cơ cấu lại, sớm hay muộn cũng sẽ phá sản .”
Đại Boss phân tích khiến cho Tống Khinh Ca hiểu ra. Đồng thời, cũng nhìn anh với ánh mắt khác xưa. Vì vậy, mượn cơ hội này hỏi anh : “ Lần trước em đại diện cho tập đoàn đi gặp đối tác, nhưng đối tác đó luôn lừa dối em. Ăn uống chiêu đãi chán chê, nhưng rốt cuộc vấn đề chính không nói, toàn nói những chuyện vớ vẩn, như vậy là thế nào?”
“ Đối phương muốn mài dũa sự kiên nhẫn của em, đây là thủ đoạn hay gặp trên thương trường .” Đại Boss vuốt ve tóc cô, nghĩ đến trước đó cô vì tìm nhà đầu tư mà ngày nào cũng uống rượu, anh có chút xót xa.
“ Anh cũng thường dùng chiêu này ?” Tống Khinh Ca hỏi.
Đại Boss lắc đầu nói : “ Anh không thích lãng phí thời gian .” Lại hỏi cô : “ Em vừa nói đến đối tác, sau đó thế nào ?”
Tống Khinh Ca lắc đầu nói : “ Họ ép giá em, lợi nhuận tính ra chỉ đủ trả chi phí, nói chung là làm cũng vô ích .”
“ Em liền từ chối ?” Đại Boss nhướn mày hỏi.
“ Vâng .” Không có lời lãi, ai dư thời gian mà làm.
“ Trên thương trường, lợi nhuận là hàng đầu cho nên đối phương tính toán ép giá là chuyện đương nhiên .” Đại Boss nói : “ Hiện tại, có rất nhiều sản phẩm dựa vào phương thức khác để kiếm lời. Cho nên, dù chưa nhìn thấy lời lãi trước mắt vẫn có thể ký hợp đồng, sau đó vận dụng khả năng maketing kết hợp với truyền thông quảng bá sản phẩm ..”
Nghe anh giảng bài, Tống Khinh Ca thông suốt rất nhiều vấn đề : “ Cố tổng, lần sau nếu cần tôi có thể thỉnh giáo ngài, giúp tôi một tay ?” Nếu như sớm biết anh giỏi như vậy, cô đã xin ý kiến anh, không đến nỗi bị động.
Đại Boss giương mi lên : “ Em gọi anh là gì ?”
“ Cố tổng !” Cô nháy mắt một cái.
Đại Boss nhún vai : “ Gọi như vậy, anh giúp em mới lạ .”
“ Đại Boss !” Cô cười, Hứa Khiêm, Cao Tử Thụy đều gọi anh như vậy.
Đại Boss giương mi, lắc đầu một cái.
“ À !” Tống Khinh Ca ngồi vào lòng anh, ôm cổ làm nũng.
“ Tên anh không phải là ‘À’.” Nhìn cô làm nũng, Đại Boss rất hài lòng, nhưng vẫn lắc đầu một cái. Anh cúi xuống nhìn cô, giọng dụ hoặc : “ Gọi tên anh .”
Tống Khinh Ca hơi ngẩn ra, nhưng vẫn kịp phản ứng, kêu lên : “ Cố Phong Thành !”
“ Xóa chữ thứ nhất .” Đại Boss hướng dẫn.
“ Cố ..” Làm sao đây, mặt cô đang nóng lên, ngượng ngùng không kêu được ra miệng.
Đại Boss hôn lên trán cô, giọng trầm thấp, mười phần dụ hoặc : “ Gọi .”
Điện thoại di động vang lên.
Tống Khinh Ca đang nằm trong ngực anh, ngồi dậy lấy
điện thoại. Là Tống Nhã Như gọi tới. Cô cầm di động, chạy tới sát cửa sổ sát đất : “ Dì ạ ?”
Đại Boss nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, giống như là muốn giữ kín, cảm giác không được thoải mái.
“ Khinh Ca, kế hoạch sáng mai thế nào ?” Tống Nhã Như hỏi.
Khinh Ca hơi ngạc nhiên. Bởi vì, trước khi đi dì đã dặn dò và chuẩn bị quà để cô đi thăm giáo sư Điền và chị Văn Hi. Tại sao lại gọi điện thoại hỏi lại ? : “ Ngày mai con đến nhà chị Văn Hi .”
“ Vậy à ?” Tống Nhã Như nghe xong, thở phào nhẹ nhõm : “ Vậy thì con phải cùng với cô ấy chuyện trò nhiều nhiều một chút, thuận tiện mời cả nhà họ đến thành phố Z chơi. Chồng cô ấy là thương nhân, năm sau tập đoàn chúng ta có hạng mục ..”
Ách ! Tống Khinh Ca cau mày, kể từ lần dì bị ngã bệnh tính tình bỗng thay đổi, giống như là hám lợi vậy. Mặc dù là người làm ăn, chuyện này không hề sai nhưng mà .. Trong khoảng thời gian ngắn, cô vẫn chưa quen với kiểu dùng quan hệ để cân nhắc đến lợi ích hợp tác. Điều làm cô lo lắng hơn là, nếu dì biết Đại Boss và cô đang yêu nhau ..
Vừa cúp điện thoại, cô lại nhân được cuộc gọi từ Hứa Uyển.
“ Khinh Ca, chừng nào thì cậu trở về ?” Hứa Uyển đang trồng cây chuối trên ghế salon.
“ Chủ nhật mình mới về .” Tống Khinh Ca nhìn Đại Boss, sau đó nói với Hứa Uyển : “ Thế nào, nhớ mình rồi hả ?”
“ Mình ở một mình rất nhàm chán !” Hứa Uyển ấp úng : “ Không có vai diễn chẳng có quảng cáo .. Muốn đi dạo phố mà cũng không tìm được người nào đi cùng .”
Tống Khinh Ca suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói : “ Tiểu Uyển , hôm nay mình gặp chị ấy .”
“ Gặp ai ?”
“ Là .. của Lê tổng .” Tống Khinh Ca nói.
Hứa Uyển run sợ vài giây, ngượng ngùng nói : “ Dáng dấp xinh đẹp, quý phái, đài các kiêu sa .” Cô cười : “ Mình nhìn thấy ảnh chị ấy trên điện thoại di động của Lê Hân rồi .”
Tống Khinh Ca nhất thời cứng họng : “ Tiểu Uyển ..” Sau một hồi ấp úng, Tống Khinh Ca quyết định nói thẳng : “ Vợ chồng họ tình cảm không tệ, anh ấy rất yêu chiều vợ .”
“ Mình biết .” Hứa Uyển thấp giọng : “ Anh ấy cũng nói với mình như vậy .”
“ Vậy mà cậu vẫn còn ..”
“ Mình vì tiền .” Hứa Uyển nói rất dễ dàng : “ Khinh Ca, mình đối với anh ấy thực sự không có cảm giác .”
“ Tiểu Uyển !” Tống Khinh Ca biết, Hứa Uyển nói ra dễ dàng như vậy, thì càng khó từ bỏ.
“ Mình đói bụng, không nói với cậu nữa, đi nấu mì đây .” Hứa Uyển cười trêu đùa : “ Trở vể nhớ đến tìm mình .” Rồi lại bổ sung thêm : “ Cậu ngàn vạn lần đừng có sắc mà quên bạn nha, bye .”
Tống Khinh Ca thở dài.
“ Sao thế ?” Đại Boss đi tới : “ Nhìn em kìa, lông mày nhíu lại, không sợ sẽ thành nếp nhăn sao ?”
“ Em muốn hỏi anh chuyện này ?” Khinh Ca suy nghĩ một chút. Hay là hỏi anh đi, suy nghĩ của anh chín chắn hơn cô rất nhiều.
Đại Boss nhướn mày, nhìn cô sau đó lại dụ dỗ : “ Trước hết gọi tên anh, xóa chữ thứ nhất ?”
Ách! Tống Khinh Ca ngượng ngùng, xoay người bước đi.
“ Em không hỏi ?” Đại Boss kéo tay cô lại.
Tống Khinh Ca quay đầu nhìn anh : “ Đàn ông các anh, sau khi kết hôn dưới tình huống nào thì sẽ đi ngoại tình ?”
Đại Boss đầu đầy vạch đen, ám ảnh trong lòng đạt diện tích 100% : “ Chúng ta thảo luận cái này, có phải hơi sớm không ?”
“ Anh có ý gì ?” Cô không hiểu.
“ Không muốn anh làm secret lover nữa à ? Em muốn gả cho anh ?” Ánh mắt Đại Boss thâm trầm nhìn cô.