Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 144: Chương 144: Cô không muốn biết tôi là ai sao ?




Chương 143: Cô không muốn biết tôi là ai sao ?

Editor: Miliion Roses

Tống Khinh Ca vô cùng ngạc nhiên, đi xuống lầu. Bất giác, Cô quay đầu lại nhìn cửa sổ phòng Hứa Uyển. Đèn vẫn còn sáng, sao cứ có cảm giác Hứa Uyển đang giấu giếm điều gì. Hôm nay biểu hiện Hứa Uyển rất khác, Có khi nào Hứa Uyển đang nói dối, bên trong nhà đang có người?

Có khi nào là Lê Hân, Tống Khinh Ca mơ hồ lo lắng, cô trần trừ trở lại xe, gọi điện thoại cho Đại Boss.

“ Cố phu nhân .” Đại Boss đang chuẩn bị tắm.

Giọng nói của anh mang theo từ tính, mười phần dụ hoặc khiến cho Tống Khinh Ca bình tĩnh lại, nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của Hứa Uyển nói: “ Anh đang làm gì đó?”

Đại Boss nói: “ Để anh gọi video cho em là biết ngay.”

Dứt lời, anh cúp điện thoại sau đó gọi video cho cô. Khi điện thoại hiện lên cảnh anh đang cởi áo sơ mi thì sắc mặt Tống Khinh Ca khẽ ửng hồng, thấp giọng làm nũng: “ Anh cởi quần áo làm gì?” Người đàn ông này, quá biến thái, sao lại cởi quần áo vào lúc này?

“ Anh tắm.” Đại Boss không biết thế nào là ngượng, thản nhiên nói.

Mắt thấy anh đã cởi xong áo sơ mi, đang định cởi dây lưng thì Tống Khinh Ca liền cúp máy. Còn chưa đặt điện thoại xuống thì anh đã gọi lại. Mặt cô hơi nóng, không dám nhìn vào màn hình.

“ Sao em lại cúp máy?” Đại Boss hỏi.

“ Anh không biết xấu hổ!” Cô cau mày, da mặt anh càng ngày càng dày, cho nên mới gọi video cho cô rồi cởi quần áo. Hừ, thủ đoạn trêu chọc ngày càng tinh vi.

“ Xấu hổ cái gì? Có chỗ nào mà em chưa nhìn qua.” Đại Boss cười ha ha, cô càng đỏ mặt anh càng thích trêu.

Ách!: “ Anh mặc quần áo vào!” Cô âm thầm nuốt nước miếng.

“ Có ai tắm mà mặc quần áo không?” Đại Boss cười cợt. Chẳng qua, anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi. Nhìn nhìn người nào đó mặt đang ửng hồng, cảm giác rất thú vị. Nhưng đột nhiên nhìn cảnh ở phía sau lưng cô, kinh ngạc hỏi: “ Sao em vẫn đang ở trên xe?” Trước đó, không phải anh đã đưa cô về nhà rồi sao? Đã muộn thế này, cô còn đi đâu nữa?

“ Vali của Tiểu Uyển để ở xe của em, em mang đến cho cậu ấy.” Tống Khinh Ca nói. Cô gọi điện thoại cho anh thật ra là muốn hỏi Lê Hân đã trở về khách sạn hay chưa.

Đại Boss nhíu mày, đã trễ thế này lại còn đi ra ngoài, làm sao anh yên tâm được?: “ Em chờ anh, anh đến đón em.” Anh bắt đầu mặc quần áo vào.

“ Không cần đâu! Em lập tức về ngay.” Tống Khinh Ca ngăn cản.

“ Chờ anh.” Đại Boss không cho cô cơ hội cự tuyệt, nói xong liền cúp điện thoại.

Ách! Cô nhíu mày, cô gọi điện thoại là muốn hỏi Lê Hân chứ đâu nói anh đến đón cô.

Ai..

Tống Khinh Ca đang than thở thì nhìn qua cửa sổ xe, thấy Lê Hân mộtmình từ nhà Hứa Uyển đi ra. Bóng dáng cao gầy, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Quả thật, cô đoán không sai. Anh ta ở trong nhà Hứa Uyển.

Bọn họ không phải đã chia tay rồi sao? Lúc ở khách sạn, không phải thái độ anh ta rất lạnh lùng, làm bộ như không quen Hứa Uyển sao? Sao anh ta còn đến tìm Hứa Uyển?

“ Lê tổng.” Tống Khinh Ca xuống xe, đứng ở ven đường.

Lê Hân mặc áo khoác, đứng dưới đèn đường, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong. Thấy Tống Khinh Ca thì hơi bất ngờ: “ Là em?” Không phải cô đã sớm về rồi sao? Thế nào mà vẫn còn đứng ở dưới lầu?

“ Em muốn nói chuyện với anh một chút.” Sắc mặt Tống Khinh Ca không được tốt.

Lê Hân chỉnh mắt kính, lạnh lùng nói: “ Anh không thích ngoài giờ nói chuyện công việc.”

“ Không phải chuyện công việc.” Tống Khinh Ca nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “ Em muốn nói về Tiểu Uyển.”

Lê Hân biết hai người là bạn thân, vì vậy những lời cô nói không khiến cho anh quá bất ngờ. Thậm chí, Anh có thể đoán được Tống Khinh Ca cố ý đứng ở đây chờ anh: “ Em nói đi!”

“ Anh hãy tránh xa Tiểu Uyển!” Cô nói.

Lê Hân cười lạnh: “ Sao anh phải nghe lời em?”

“ Anh đã kết hôn, đã có vợ rồi.” Tống Khinh Ca hơi lên giọng: “ Tại sao anh còn quấn lấy cậu ấy?”

“ Đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến em.” Dứt lời, Lê Hân xoay người rời đi.

Tống Khinh Ca đuổi theo, ngăn anh lại: “ Anh như vậy đối với Tiểu Uyển là không công bằng!” Nghĩ đến mấy lần gặp mặt, thái độ của anh hờ hững với Hứa Uyển, cô mơ hồ nổi giận: “ Tại sao anh coi cậu ấy thành đồ chơi, thích thì chơi, không thích thì vứt đi? Tại sao anh đặt cậu ấy vào vị trí người thứ 3? Anh không sợ có một ngày sẽ bị phát hiện, cô ấy sẽ bị người người chửi bới, sự nghiệp bị tiêu tan sao?”

Lê Hân khinh miệt nói: “ Cô ấy không để ý, em làm loạn cái gì?”

Tống Khinh Ca bị sặc ngôn, nghĩ đến thái độ gió thoảng mây trôi của Hứa Uyển, cô mím mím môi, lạnh lùng nhìn anh: “ Anh không sợ em nói chuyện này cho chị Lộ sao?”

“ Nói đi.” Lê Hân lạnh giọng: “ Nói ngay bây giờ đi.”

Thấy thái độ của Lê Hân như vậy, Tống Khinh Ca khẽ gắt: “ Anh nghĩ là em không dám?”

“ Em có số điện thoại của Hiểu Hiểu chưa?” Lê Hân rút điện thoại ra: “ Có muốn anh giúp em gọi cho cô ấy không?” Dứt lời, anh mở danh bạ, định quay số.

“ Không muốn!” Tống Khinh Ca vội vàng ngăn lại, vừa rồi cô chỉ hành động theo cảm tình, nên mới nói rằng muốn gọi điện cho Lộ Hiểu Hiểu. Cô biết, nếu làm lớn chuyện, người bị tổn thương sẽ là Hứa Uyển.

Lê Hân cười lạnh: “ Muốn can thiệp vào chuyện người khác, phải xem bản lĩnh của mình đến đâu đã.” Dứt lời, xoay người rời đi. Vừa đi được vài bước, lại quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “ Em yên tâm, anh sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì.”

Nhìn bóng lưng Lê Hân biến mất trong màn đêm, Tống Khinh Ca cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Yên tâm? Làm sao mà cô yên tâm được! Cô ngẩng đầu, nhìn cửa sổ phòng Hứa Uyển vẫn còn sáng. Sao cô có thể trơ mắt nhìn Hứa Uyển lầm đường lạc lối?

Đột nhiên, một cánh tay chạm vào vai cô. Cô giật mình, đưa tay muốn đẩy ra nhưng khi nhìn thấy người đó là Đại Boss thì thở phào nhẹ nhõm.

Mùa xuân, buổi tối ấm hơn nhưng vẫn còn hơi lạnh. Đại Boss cầm tay cô, cảm thấy quá lạnh. Anh nhíu mày, cởi áo khoác, khoác lên vai cô, giọng trách mắng: “ Sao không ở trong xe đợi anh?”

Tống Khinh Ca phục hồi lại tinh thần, không thấy Bentley liền hỏi: “ Anh không lái xe đến sao?”

“ Anh tới làm tài xế riêng cho Cố phu nhân .” Đại Boss xòe tay: “ Chìa khoá xe?”

Cửa xe mở ra, Đại Boss để cô ngồi vào ghế lái phụ. Sau đó, Anh vòng qua đầu xe, ngồi ở ghế lái. Giúp cô thắt dây an toàn sau đó lái xe rời đi.

“ Phong Thành, cảm ơn anh. Đã muộn như vậy còn đến đón em.” Tống Khinh Ca nhìn anh nói.

Đại Boss liếc nhìn cô, khẽ nắm tay cô nói: “ Sao em không bảo Lão Chung mang vali đến, cần gì phải tự mình lái xe đến đấy?” Giọng anh trách mắng: “ Em không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến bạn nhỏ Cố chứ!” Cô thật là đáng đánh, nửa đêm còn đi đưa hành lý.

Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, thấp giọng nói: “ Em biết rồi, từ sau em sẽ chú ý.” Vừa rồi, Cô chỉ nghĩ đến việc đưa vali, quả thật quên mất mình đang mang thai.

Nhìn thái độ biết lỗi của cô, Đại Boss mím môi, không trách nữa, nắm chặt tay cô hơn.

“ Phong Thành.” Trong lòng cô lại nghĩ đến chuyện của Hứa Uyển, cảm thấy bất an liền hỏi: “ Trước khi anh đến, em đã gặp Lê Hân.”

Đại Boss hơi bất ngờ: “ Sao cậu ấy lại đến đấy?” Không đợi cô trả lời, anh đột nhiên nhìn cô: “ Hứa Uyển?”

Tống Khinh Ca nhắm mắt, gật đầu.

Đại Boss nhíu mày: “ Trước đó em hỏi chuyện cậu ấy, là vì Hứa Uyển?”

“ Vâng.” Cô thấp giọng nói: “ Khoảng thời gian trước, Tiểu Uyển nói rằng bọn họ đã chia tay, nhưng tối nay.. Em nhìn thấy Lê Hân bước ra từ nhà Hứa Uyển..”

Đại Boss mím môi, không lên tiếng.

“ Phong Thành.” Cô hỏi: “ Lê Hân đã có vợ, em sợ Tiểu Uyển sẽ bị tổn thương. Tiểu Uyển là diễn viên, nếu như bị phát hiện..” Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu bị đồn đại ra bên ngoài, Hứa Uyển sẽ chịu nhiều tai tiếng.

“ Em suy nghĩ nhiều rồi.” Đại Boss an ủi.

“ Tiểu Uyển là bạn thân nhất cuả em!” Tống Khinh Ca thật sự vì bạn mà lo lắng: “ Em không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương. Em vừa nói chuyện với Lê Hân, nói anh ấy hãy buông tay nhưng anh ấy không chịu! Hiện tại em không biết phải làm gì, Phong Thành, nếu không anh giúp em khuyên nhủ Lê Hân đi?”

“ Thay vì khuyên Lê Hân, em hãy đi khuyên nhủ Hứa Uyển.” Đại Boss nói: “ Chuyện tình cảm, đơn phương chẳng làm nên chuyện.”

Tống Khinh Ca nghĩ đến thái độ vừa rồi của Hứa Uyển, che che giấu giấu, không muốn cô vào phòng, ỉu xìu nói: “ Tiểu Uyển sẽ không nghe em.”

“ Khinh Ca.” Đại Boss thở dài nói: “ Chúng ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, càng không thể thay đổi suy nghĩ của họ. Huống chi, bọn họ đã trưởng thành, biết rõ phải trái.”

Tống Khinh Ca nhìn anh.

“ Em đừng lo chuyện của họ nữa.” Đại Boss nói, sắp đến ngày cử hành hôn lễ rồi, vậy mà cô dâu của anh lại đi lo chuyện của người khác, làm cho anh ít nhiều cảm thấy không thoải mái.

Tống Khinh Ca cảm thấy lời anh nói cũng có lý. Ba người trong cuộc, ai đấy đều thản nhiên, ngay cả Lộ Hiểu Hiểu còn nói rằng tuyệt đối tin tưởng chồng mình, thì cô còn lo lắng gì cho họ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Uyển..

“ Dù là bạn thân, cũng không thể ép họ suy nghĩ giống mình!” Đại Boss nhìn cô chau mày, muốn cô vui liền nói giỡn: “ Em có biết câu “ hoàng đế không vội, thái giám gấp” không? Nếu người trong cuộc không để ý, thì em cần gì phải làm chuyện của thái giám?”

Tống Khinh Ca vừa nghe xong, bắt ngay điểm yếu trong lời anh nói: “ Cố Phong Thành, anh nói ai là thái giám?”

Đại Boss nghe giọng cô, thấy đã khá hơn rất nhiều, tiếp tục nói đùa: “ Ai dám nói em là thái giám, anh đánh người đó!”

“ Chính anh vừa mới nói!”

“ Làm gì có! Khẳng định em nghe nhầm.” Đại Boss nhạo báng cô: “ Toàn thân em, có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua, em có là thái giám hay không, anh còn không biết?”

Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, rút tay về: “ Sắc lang!”

Sắc mặt Đại Boss không thay đổi: “ Anh không làm sắc lang, làm sao có bạn nhỏ Cố?”

Tống Khinh Ca hơi quẫn.

Đại Boss nhìn cô, thấp giọng mập mờ nói: “ Tối nay về nhà chúng ta?” Vừa rồi, bất đắc dĩ anh phải đưa cô về Tống gia, nhưng lúc này, vất vả lắm mới tóm được cô, đời nào chịu cho cô về?

“ Không được.” Cô hơi ảo não: “ Em muốn về nhà mình.”

“ Được, thê xướng phu tuỳ *” Đại Boss nói: “ Cố phu nhân, chúng ta về nhà thôi.”

* Vợ nói chồng nghe.

Khi xe dừng lại ở biệt thự của Đại Boss, Tống Khinh Ca đỏ mặt: “ Em muốn về nhà mình..”

“ Đúng theo yêu cầu của Cố phu nhân mà?” Đại Boss mở cửa lái phụ, kéo cô ra.

Vừa vào đến nhà, Tống Khinh Ca nóng mặt: “ Anh ngủ ở phòng khách!.” Nếu mà ngủ cùng giường, thế nào súng cũng cướp cò cho mà xem. “ Bản lĩnh” của anh, cô đã được nhiều phen thỉnh giáo, chỉ sợ sáng mai không rời khỏi giường được.

“ Không thành vấn đề.” Đại Boss cười nói.

Lúc ngủ, quả thật anh ngủ ở phòng khách. Điều này làm cho Tống Khinh Ca trợn tròn mắt. Gần đây, anh đều đi công tác, cơ hội để hai người ở bên nhau không nhiều lắm.

Khi cô còn đang mơ mơ màng màng thì cảm giác có người leo lên giường, mùi sữa tắm quen thuộc khiến cô không cần đoán cũng biết là người nào.

Anh đến sát bên, thân thể dán chặt vào người cô. Tay ôm lấy hông cô.

Tay Đại Boss không thành thật, bắt đầu làm loạn, giọng khàn khàn: “ Đã qua ba tháng..” Anh vốn định chờ đến đêm tân hôn nhưng thực sự không thể chờ thêm được nữa.

Nhiệt độ cơ thể cô dần tăng cao, hô hấp dồn dập, bị trêu chọc không chịu được, tay không tự chủ ôm lấy vai anh, thấp giọng: “ Nhẹ mộtchút..”

..

Dịu dàng triền miên, Tống Khinh Ca ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đại Boss giúp cô lau người, sau đó đi tắm. Đang ngủ thì có chuông điện thoại. Cô híp mắt, đưa tay lần mò nơi đốm sáng đang nhấp nháy, không suy nghĩ liền bấm nghe.

“ Phong Thành.” Là một giọng dịu dàng của phụ nữ.

Tống Khinh Ca mắt cũng không mở, nói: “ Anh ấy đang tắm.”

“ Cô là ai?” Giọng người phụ nữ vẫn dịu dàng nhưng âm lượng hơi lớn.

Tống Khinh Ca vẫn chưa tỉnh ngủ: “ Tôi là vợ anh ấy.” Ở trên thương trường nửa năm, cô ít nhiều cũng hiểu chuyện hơn trước. Huống chi, người đàn ông như Đại Boss, bên người luôn luôn không thiếu phụ nữ vây quanh. Bây giờ lại là rạng sáng, gọi điện thoại cho một người đàn ông vào lúc này, có ý gì cơ bản là cô đoán được.

Cô nhìn vào phòng tắm, vẫn nghe thấy tiếng nước chảy: “ Anh ấy còn đang tắm, nếu không lát nữa cô gọi lại?”

“ Cô không muốn biết tôi là ai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.