Editor: Miliion Roses
Chuyện gì xảy ra vậy ? Rõ ràng anh biết cô sinh con không phải con của anh, nhưng tại sao mỗi khi nghĩ đến những thứ đó tim anh lại đau như vậy ? Nhìn mấy tập tranh kia, anh giống như tưởng tượng ra tình cảm cô dành cho mình .. Chỉ có yêu thì cô mới kiên trì vẽ anh và Bạn nhỏ Cố trong vòng nửa năm như vậy, tình cảm cô trút vào trong những bức tranh đó, không thể là giả được.
Còn có, rõ ràng cô cũng biết kết quả xét nghiệm ADN đã kết luận con không phải con anh, nhưng sao cô luôn khẳng định mình không ngoại tình .. Nhìn dáng vẻ của cô, không giống như đóng kịch mà hoàn toàn là chân tình.
Chẳng lẽ, có hiểu lầm gì sao ?
Xét nghiệm kia là do Sang Lan Cầm làm, nhưng do bệnh viện trực tiếp xét nghiệm, sao có thể sai được. Rõ ràng như vậy, sao cô cứ khẳng định như vậy ?
Hơn nữa, điều khiến anh nghi ngờ là bác sĩ nói rằng sau khi anh bị tai nạn, bị thương ở đầu cho nên xuất hiện tình trạng mất trí nhớ. Nhưng tại sao, mọi chuyện anh đều nhớ rõ, chỉ có chuyện liên quan đến cô là không nhớ ?
Anh và Cốc Tâm Lôi yêu nhau thế nào ? Anh cũng không nhớ gì cả.
Đột nhiên, trong đầu lại xẹt qua những hình ảnh khiến cho anh vô cùng đau nhức . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
--
Nhìn Cố Phong Thành tuyệt tình lái xe rời đi, cộng thêm chân bị đau khiến cho Cốc Tâm Lôi giận càng thêm giận, lập tức gọi điện thoại cho Sang Lan Cầm :“ Cố Phong Thành thật là quá đáng !” Sau đó, kể lại chuyện ở siêu thị không quên thêm mắm thêm muối vào cho sự việc nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng, cô cực kỳ tức giận :“ Sang năm anh ấy và cháu sẽ kết hôn, anh ấy thái độ như vậy rốt cuộc là có ý gì ? Sao có thể Vì ả đàn bà đó mà đối xử với cháu như vậy ?”
Sang Lan Cầm nhíu mày, đối với Cốc Tâm Lôi bà đã không còn nhịn được nữa. Nếu không phải vì chuyện của Sang Lan Phong thì bà đã tống cổ cái loại óc heo này rời khỏi con trai bà rồi. Nhưng nghe Cốc Tâm Lôi nói vậy, bà cũng thấy hơi lo lắng :“ Tâm Lôi, Phong Thành không phải, bác sẽ trấn chỉnh, cháu đừng giận nữa .”
Cốc Tâm Lôi không khách khí :“ Hứ, trước kia bác sao với cháu là anh ấy đã quên cô ta, sẽ chuyển sang yêu cháu, tốt với cháu .. Kết quả là anh ấy còn ghét cháu hơn xưa .”
“ Phong Thành không cố ý .” Sang Lan Cầm nghe xong thì đầu óc tê dại, hận không thể cúp ngay điện thoại.
“ Đang là mùa đông vậy mà anh ấy vứt cháu ở đường .” Nghĩ đến mấy câu “cút” của Cố Phong Thành, Cốc Tâm Lôi giận không hề ít :“ Anh ấy có ý gì ?”
Sang Lan Cầm biết đối với loại óc heo này điều có thể làm chỉ là an ủi :“ Tâm Lôi, cháu nói vị trí hiện tại của cháu cho bác biết, bác sẽ gọi tiểu Dương đến đón cháu .”
“ Không được !” Cốc Tâm Lôi cực kỳ tức giận :“ Nhất định phải bảo Cố Phong Thành đến đón, sau đó ở trước mặt mọi người nói xin lỗi cháu !”
Ách ! Sang Lan Cầm không thể kiềm chế được nữa :“ Vậy cháu cứ đứng đó mà chờ, chờ đến mai Phong Thành cũng không đến đón đâu .”
Cốc Tâm Lôi giận không hề ít :“ Bác có ý gì ? Hai mẹ con nhà bác coi cháu là ai, tưởng cháu là quả bóng muốn đá đi đâu thì đá sao ? Chẳng lẽ bác đã quên ba cháu là người thế nào ? Nhà bác vẫn còn phải nhờ ba cháu giúp đấy .. Bác và con trai bác thái độ như vậy, không sợ cậu Sang Lan Phong cả đời không về được thủ đô hay sao ?”
Sang Lan Cầm ngán ngẩm :“ Bác đang họp, không tiện nói chuyện điện thoại. Tâm Lôi, cháu tự gọi cho tiểu Dương bảo tiểu Dương đến đón .” Dứt lời, cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Sang Lan Cầm nghĩ đến những lời Cốc Tâm Lôi vừa nói, liền gọi điện một cuộc điện thoại đường dài :“ John, thôi miên xóa đi ký ức về một người, trong tình huống nào sẽ nhớ lại ?”
John là bậc thầy thôi miên nổi tiếng thế giới, cũng là người trước đó đã thôi miên Đại Boss :“ Sẽ không nhớ lại được .” Tất nhiên là phải khẳng định tay nghề của mình rồi.
“ Thật không ?” Sang Lan Cầm ngu ngốc hỏi.
“ Khẳng định !” John nói, thật ra thì những bệnh nhân John từng thôi miên đều không thể nhớ lại được ký ức bị xóa bỏ. Trừ khi người bị thôi miên có ý chí mãnh liệt muốn khôi phục lại tiềm thức của mình. Nhưng tỷ lệ này vô cùng thấp, không đáng kể.
Nghe John khẳng định như vậy, cuối cùng Sang Lan Cầm cũng yên tâm.
Kể từ khi gặp Tống Nhã Như, tâm trạng bà luôn bất an. Sau đó, quỹ tín dụng bên úc xảy ra vấn đề, bà phải vội vàng trở lại, cho nên, chuyện xử lý Tống Khinh Ca đành phải gác lại.
--
Sang Lan Cầm cúp điện thoại khiến cho Cốc Tâm Lôi tức tới mức giậm chân. Cô ở thành phố Z lạ nước lạ cái, chẳng biết đi đâu về đâu, trong lòng lại đang tức giận. Cuối cùng, chẳng biết làm thế nào đành phải gọi điện cho Tiểu Dương đến đón.
Vừa về đến biệt thự, Cốc Tâm Lôi lớn tiếng :“ Cố Phong Thành đâu ?”
Thím Thanh đứng gần đó thấy cô tức giận thì bước đến :“ Cố tổng đang ở trong phòng .”
Cốc Tâm Lôi hậm hực bước lên cầu thang, đi thẳng đến phòng ngủ của Cố Phong Thành, khi xoay tay nắm cửa thì thấy bên trong khóa trái :“ Cố Phong Thành ! Anh ra đây cho em .” Cơn giận chưa biết phát tiết vào đâu, liền hung hăng đá vào cửa mấy cái.
Đại Boss đang ngồi trên thảm sàn phòng ngủ, trên đùi là mấy quyển tranh. Nghe thấy tiếng Cốc Tâm Lôi la hét ở bên ngoài, thì nhíu mày không thèm để ý đến.
Cốc Tâm Lôi giận không hề ít, hung hăng đá cửa nhưng cửa không mở, chân vừa mới bị thương lúc này lại đá vào cửa, đau đến chảy nước mắt. Sau đó đành hậm hực trở về phòng của mình. Về đến phòng, càng nghĩ càng giận liền gọi điện thoại cho mẹ Thư Vân. Chưa mở miệng nói được câu nào đã gào khóc.
“ Sao vậy ?” Hà Thư Vân nghe thấy con gái khóc, vô cùng đau lòng.
Cốc Tâm Lôi lại kể lại chuyện tình một lần nữa cho mẹ nghe.
“ Hai đứa sắp kết hôn vậy mà cậu ta không nhường con một chút sao ?” Hà Thư Vân nhíu mày :“ Tâm Lôi, ngày mai con về thủ đô đi .” Con gái của bà, bà cưng chiều hết mực, sao có thể để Cố Phong Thành khi dễ. Điều này khiến cho bà không hài lòng.
“ Con không về .” Cốc Tâm Lôi mếu máo nói.
“ Cố Phong Thành trừ đẹp trai ra còn có gì ? Lại còn vừa ly hôn, gia đình cũng không cơ bản .” Hà Thư Vân không hiểu nói :“ Sao con lại thích Phong Thành như vậy ? Nghe lời mẹ, về thủ đô đi. Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông khác. Con có nhớ Chương thiếu gia không ? Cậu ta cũng rất đẹp trai ..”
“ Con không thích hắn ta .” Cốc Tâm Lôi khóc thút thít, không biết tại sao cô chỉ thích anh. Anh càng đối với cô như vậy, cô càng muốn có được anh.
“ Rõ ràng là con muốn tự làm khổ mình !” Hà Thư Vân hận sắt không rèn thành thép, mắng :“ Con là con gái của Cốc gia, muốn tìm tuýp đàn ông nào mà không có, tội gì phải ở chung với Cố Phong Thành ?”
“ Đàn ông khác con đều không thích ..” Cốc Tâm Lôi khóc nói.
“ Sao con lại cố chấp như ba con thế nhỉ ?” Hà Thư Vân giận không hề ít :“ Ba con năm đó cũng .. con cứ như vậy sẽ chuốc lấy đau khổ ..”
“ Mẹ .” Cốc Tâm Lôi căm hận nói :“ Mẹ nói với ba, đừng thuyên chuyển Sang Lan Phong về thủ đô ..” Cô phải bắt Cố Phong Thành đến xin lỗi mới được.
“ Tâm Lôi, nghe mẹ nói này .” Hà Thư Vân bắt đầu thấy nhức đầu :“ Chuyện tình cảm không thể cứ hành động theo cảm tính được, nếu như con thật lòng thích Cố Phong Thành, cũng không nên lấy quyền thế dọa nạt cậu ấy, đàn ông kiêng kỵ nhất là chuyện này ..”
“ Vậy làm sao bây giờ ? Chúng con sắp kết hôn rồi mà thái độ của anh ấy đối với con cứ ..” Cốc Tâm Lôi nghe xong, vẫn khóc. Cô cảm thấy, cô chỉ có dựa vào quyền thế để ép buộc anh.
“ Tâm Lôi, mẹ hỏi con một câu, con thật sự muốn gả cho Cố Phong Thành sao ?” Hà Thư Vân hỏi.
“ Trừ anh ấy ra, con không gả cho người đàn ông nào khác .” Cốc Tâm Lôi bốc đồng nói.
“ Chắc chắn chưa ?”
“ Chắc chắn .” Cốc Tâm Lôi kiên định nói :“ Chỉ gả cho anh ấy .”
“ Tâm Lôi, nếu muốn gả cho cậu ấy thì con phải thay đổi .” Hà Thư Vân nhíu mày.
“ Thay đổi cái gì ?”
“ Phải dịu dàng, ôn nhu .” Hà Thư Vân nói tiếp :“ Đàn ông ghét nhất là loại phụ nữ cố tình gây sự. Giống như ba con ấy, quyền cao chức trọng, phụ nữ thích ba con dài cả ngàn cây số. Nhưng con có thấy ba con luôn vững vàng không ? Không hề nghiêng ngả, luôn luôn nghiêm túc .”
“ Mẹ, vậy con phải làm thế nào ?”
“ Trước hết cứ chờ đã .” Hà Thư Vân nói :“ Đợi Mấy ngày nữa rồi lựa lời nói với cậu ấy .”
“ Vạn nhất anh ấy vẫn không để ý con thì sao ?” Cốc Tâm Lôi nói.
“ Cậu ấy không để ý đến con, con không biết chủ động tìm cậu ấy để nói chuyện sao ?” Bà nói tiếp :“ Có câu, đầu giường sảo, cuối giường hợp*. Tâm Lôi, nhất định con phải nắm chắc thời cơ, nếu biết cách cậu ấy sẽ không thể nào cự tuyệt con được .”
* Chỉ vợ chồng, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành.
Cốc Tâm Lôi suy nghĩ, cảm thấy có điểm không đúng :“ Mẹ .. .” Cô ngượng ngùng nói :“ Con và anh ấy .. còn chưa phát sinh “ cái kia“.
Hà Thư Vân nhíu mày, ngạc nhiên hỏi :“ Hai đứa đã nói đến chuyện cưới hỏi, hiện tại lại đang ở nhà cậu ấy .. chẳng lẽ vẫn còn ngủ riêng ?”
Nói đến vấn đề này khiến cho Cốc Tâm Lôi đỏ mặt :“ Vâng .”
“ Vậy trước đó cậu ấy có ra ám hiệu gì với con không ?” Hà Thư Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì sai sai nhưng không trực tiếp hỏi, chỉ lấp lửng :“ Vậy thì nói cậu ấy cho con ngủ cùng phòng, hoặc là làm một vài hành động mập mờ quyến rũ ..”