Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 185: Chương 185: Em không muốn nhìn thấy anh ấy




Editor: Giả Bảo Ngọc

Thấy video của Adele, Tống Khinh Ca vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên trả lời.

Hoàng Thư Duệ thấy vậy, sợ cô không đồng ý nên nói :“ Tống tiểu thư, buổi biểu diễn của Adale rất ít khách mời, đây là cơ hội vô cùng hiếm có .”

Thấy Tống Khinh Ca suy nghĩ xuất thần, Hứa Uyển ngược lại vô cùng kích động. Cô ở làng giải trí lăn lộn nhiều năm, biết cơ hội này gần như là có một không hai, vì vậy khẽ đụng vào khuỷu tay bạn, sau đó nháy nháy mắt, môi mấp máy :“ Đồng ý, đồng ý .”

“ Tôi dĩ nhiên là đồng ý rồi .” Tống Khinh Ca vội nói. Đây là nghệ sĩ từ lâu cô ngưỡng mộ. Bởi vì có chút ngỡ ngàng, nên chưa kịp phản ứng :“ Nhưng mà .. gần đây tôi không luyện tập thường xuyên .. có thể ..”

“ Không sao, tôi sẽ gửi bản khúc phổ cho cô, buổi diễn tấu sẽ diễn ra vào đêm giáng sinh, hiện tại còn gần một tháng, đủ để cô luyện tập .” Hoàng Thư Duệ nói :“ Bà Adale sẽ đến thủ đô trước buổi diễn tấu chính 2 ngày, lúc đó cô sẽ có cơ hội được hợp luyện cùng với bà ấy .”

Sau đó, Hoàng Thư Duệ lấy ra một bản hiệp nghị :“ Tống tiểu thư, vé máy bay của cô chúng tôi sẽ lo, nhưng .. .” Bà đặc biệt nói rõ :“ Bởi vì cô là khách mời đặc biệt, cho nên biểu diễn sẽ không có cát xê .” Bà đưa bản hiệp nghị cho Tống Khinh Ca :“ Nếu không có vấn đề gì, mời cô ký tên vào đây .”

Tiễn Hoàng Thư Duệ và Jim về, Hứa Uyển cực kỳ kích động, ôm lấy Tống Khinh Ca vui vẻ nói :“ Wow, Khinh Ca, chúc mừng cậu !” Trời ạ, được biểu diễn cùng với nghệ sĩ nổi tiếng toàn thế giới, cơ hội này phải nắm bắt ngay. Sau vụ này, chắc chắn sẽ có nhiều người tranh nhau mời Khinh Ca đi diễn tấu .. Cứ như vậy .. Hứa Uyển không ngừng cười ha haa ..

Tống Khinh Ca có cảm giác bầu trời sau bao ngày bị mây đen che kín, hôm nay lại nhìn thấy được ánh mặt trời. Cô mỉm cười, cảm thấy tâm tình mình khá hơn trước rất nhiều. Đúng vậy, đây là cơ hội tốt.

Nhưng muốn tham gia vào buổi diễn tấu, thì phải có đàn vi ô lông.

Hiện tại, trên người cô không có một đồng nào, chi phí sinh hoạt đều dựa vào Hứa Uyển, căn bản không có tiền đi mua một chiếc đàn mới. Cho nên, vấn đề cấp bách bây giờ là phải về nhà lấy đàn.

Nhưng không biết đàn vi ô lông còn ở nhà hay là bị anh vứt đi rồi.

--

Đại Boss vùi đầu xử lý công việc. Trên bàn, văn kiện chất thành đống. Anh lần lượt xử lý từng văn kiện một. Đến tờ văn kiện cuối cùng, là một phong thư. Nhưng ở phần người gửi không ghi của công ty hay tập đoàn nào, chỉ có chỗ người nhận ghi tên anh. Anh cau mày, chẳng lẽ là thư quảng cáo sao ? Hứa Khiêm tại sao không sàng lọc trước mà đã đưa vào đây ?

Anh đang muốn ném qua một bên thì ánh mắt chợt dừng lại ở tên mình. Chữ “ Cố” kia, nét chữ viết rất đẹp, rất ưa nhìn. Giống hệt với chữ “ Cố “ ở trong tập tranh. Tim anh hơi loạn nhịp, chẳng lẽ là cô gửi đến ?

Anh vội vàng cầm lên, mở phong thư ra.

Bên trong là tấm thẻ ngân hàng mà 2 ngày trước anh bảo Hứa Khiêm đi làm.

Đại Boss nhíu nhíu mi, suy nghĩ có chút xuất thần. Anh tưởng cô đã nhận rồi, không ngờ cô lại gửi trả lại.

Khi anh đang buồn bực không vui thì nhìn thấy bên trong còn có một tờ giấy. Anh vội vàng mở ra, vẫn là nét chữ xinh đẹp ấy. Không có kính thưa, kính gửi, chỉ viết :

[ Đàn vi ô lông của tôi vẫn để ở nhà anh. Tôi đang cần dùng gấp, phiền anh để Ô Tĩnh đến lấy giúp tôi. Cảm ơn !]

Đơn giản một câu, Rất khách khí, rất xa cách.

Đại Boss hơi khó chịu, người phụ nữ này, gửi trả anh thẻ ngân hàng nhưng lại yêu cầu đàn vi ô lông, đã thế không trực tiếp nói với anh mà lại nhờ Ô Tĩnh đến lấy ? Như thế này coi là gì ?

Cô và Ô Tĩnh rất thân sao ? Thân đến mức có thể nhờ cậu ta đến lấy đàn vi ô lông hộ ?

Đại Boss buồn buồn, dựa người ra phía sau. Nhìn mấy dòng chữ kia, lại nhíu nhíu mày. Sau đó, gọi điện thoại cho Ô Tĩnh, không vui nói :“ Cậu nói với cô ấy, cô ấy phải đích thân đến lấy .”

Nói một câu không đầu không đuôi, Ô Tĩnh hiểu được mới lạ :“ Đại Boss, cậu nói gì vậy ?”

Đại Boss cau mày, ấp úng :“ Cô ấy trả lại thẻ ngân hàng cho tôi rồi .”

“ Vậy à ?” Ô Tĩnh lúc này mới lơ mơ hiểu ra, nhưng cũng không mấy bất ngờ, vì anh đã đoán trước được như vậy.

“ Cô ấy nói có đồ đang để ở nhà tôi .” Đại Boss nhíu mày nói :“ Cậu gọi điện cho cô ấy, nói là cô ấy phải tự mình đến lấy .”

Ô Tĩnh cười ha ha, cố ý nhạo báng :“ Muốn tôi làm loa truyền thanh sao? Đại Boss, sao cậu không gọi điện cho cô ấy ?” Đại Boss lúc nào thì trở nên kỳ quặc như vậy ? Ô Tĩnh cũng không muốn nghe bên trái truyền sang bên phải.

“ Tôi không có số điện thoại của cô ấy .” Đại Boss nhíu mày, tức giận nói. Nghĩ đến Ô Tĩnh và cô có vẻ rất thân quen, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị chanh.

“ Vậy để tôi gửi số cho cậu .” Không đợi Đại Boss nói thêm, Ô Tĩnh liền cúp điện thoại. Sau đó, nhắn số điện thoại của Tống Khinh Ca cho Đại Boss.

--

Đại Boss nhìn dẫy số điện thoại đến xuất thần, suy nghĩ thật lâu sau đó gửi một tin nhắn : [ Em muốn lấy đồ gì, thì phải tự mình đến lấy.]

Nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy cô gửi tin nhắn lại, anh mấp máy môi, lại gửi thêm một tin nhắn nữa : [ Bao giờ thì em đến lấy ?]. Gửi tin nhắn xong, Đại Boss nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhưng cô vẫn không gửi tin nhắn lại. Anh có chút mất mác, chẳng lẽ cô không biết đây là số điện thoại của anh sao ? Ách, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa : [ Tôi là Cố Phong Thành.]

Đến khi tan tầm, vẫn chưa thấy cô gửi tin nhắn lại. Anh cau mày, trong lòng bồn chồn không yên.

Buổi tối, Đại Boss cùng Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh đi ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, người nào đó tâm tình không yên, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại di động. Mỗi lần nhìn, lông mày lại nhíu nhiều hơn.

“ Đại Boss, cậu đang đợi điện thoại của ai vậy ?” Tử Thụy phát hiện anh khác thường, rót thêm một ly rượu cho anh hỏi.

Sắc mặt Đại Boss không được tốt, không vui không nói gì, chỉ uống một hớp rượu.

“ Đen mặt cho ai xem đây ?” Cao Tử Thụy nói đùa.

Đại Boss không để ý đến.

“ Ô Tĩnh nhìn Đại Boss, mơ hồ đoán được, thử hỏi :“ Cậu đã gọi điện thoại cho cô ấy chưa ?”

“ Chưa gọi .” Đại Boss nhàn nhạt nói.

Thấy Ô Tĩnh làm vẻ thần bí, Cao Tử Thụy hỏi :“ Gọi điện thoại cho ai ?”

“ Đây là chuyện riêng của Đại Boss.” Ô Tĩnh cố tình làm vẻ thần bí :“ Không liên quan đến 2 chúng ta .”

“ Chuyện riêng gì, nói nghe một chút .” Tử Thụy tò mò hỏi.

Nhìn hai bộ dạng tò mò của hai người bạn, Đại Boss lấy cớ đi rửa tay, sau đó ra ngoài phòng ăn hóng mát một chút. Không ngờ, vừa ra thì nhìn thấy Tống Khinh Ca ở đại sảnh lầu dưới. Cô đang cùng một người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện.

Người đàn ông kia không biết đang nói gì mà cô cười vui vẻ.

Cô cười, bỏng rát mắt anh. Nhìn cô và người đàn ông đó nói cười với nhau, trong lòng Đại Boss không hiểu sao có cảm giác chua xót.

Ô Tĩnh không biết từ lúc nào đã đứng cạnh anh, nhìn thấy Tống Khinh Ca ở gần đó :“ Đó không phải là Khinh Ca sao ?”

Đại Boss nhíu nhíu mi, giả bộ không nhìn thấy. Sau đó, sải bước đi về phòng rửa tay.

Ô Tĩnh nhìn bóng lưng anh, dương dương tự đắc mi. Đi xuống lầu, đến bàn của họ chào hỏi :“ Hi .”

Sau đó, Hai người đàn ông chào hỏi nhau.

“ Chỉ có hai người đi ăn thôi sao ? Tiểu Uyển không đi à ?” Ô Tĩnh hỏi.

“ Cô ấy vừa gọi điện thoại .” Âu Dương Nghiễm nhìn điện thoại di động :“ Nói là bị kẹt xe, lát nữa sẽ đến sau .”

Ô Tĩnh nghe xong, dương dương tự đắc mi :“ Vậy à ?” Sau đó nói :“ Khinh Ca, lát nữa cô ấy đến, em giúp anh hỏi cô ấy, đồ cô ấy mượn của anh bao giờ thì trả lại .”

“ Vâng .” Tống Khinh Ca nhìn anh gật đầu.

Trò chuyện thêm vài câu, Ô Tĩnh rời đi. Tống Khinh Ca thấy vậy vội vàng chạy theo anh nói :“ Ô Tĩnh .”

“ Có chuyện gì sao ?”

Tống Khinh Ca nhìn anh :“ Đàn vi ô lông của em vẫn để ở nhà anh ấy, phiền anh qua đó lấy giúp em .”

“ Gần đây anh bận nhiều việc, không có thời gian .” Ô Tĩnh nghĩ đến dáng vẻ không được tự nhiên của Đại Boss, lập tức từ chối. Thấy dáng vẻ thất vọng của cô, anh lại nói :“ Đại Boss đang ở trên lầu, hay là em lên đó nói với cậu ấy, sau đó về nhà lấy luôn ?”

Ách ! Sắc mặt Tống Khinh Ca ngượng ngùng :“ Quên đi, em không muốn nhìn thấy anh ấy .” Anh ghét cô, đoán chừng cũng chẳng muốn nhìn thấy cô. Thay vì xuất hiện để anh càng ghét thêm, chi bằng tránh mặt là hơn.

Đại Boss vừa lúc đi đến, nghe được câu nói đó thì môi mỏng mím chặt, trong mắt u ám, Sắc mặt lạnh đến dọa người. Không hiểu cơn giận từ đâu kéo đến, liền xoay người đi vào phòng ăn.

Rất nhanh Ô Tĩnh cũng trở lại.

Cao Tử Thụy nhìn hai người, Đại Boss thì đen mặt, còn Ô Tĩnh thì sắc mặt lạnh nhạt, liền trêu :“ Một người mặt đỏ, một người mặt trắng, hai người muốn biểu diễn tiết mục gì vậy ?”

Ô Tĩnh nhìn Đại Boss nói :“ Tử Thụy, cậu đoán xem tôi vừa gặp ai ?”

Tử Thụy không làm không sợ chết :“ Bạn gái trước đi cùng bạn trai mới ?”

“ Đi xuống địa ngục đi !” Ô Tĩnh cười ha ha, nhìn Đại Boss sau đó cố ý nói :“ Là vợ trước của người nào đó đi cùng với thanh mai trúc mã. Đồng học của cậu Âu Dương Nghiễm đó .”

Vợ trước ? Tử Thụy giật mình. Nhìn sắc mặt Đại Boss không tốt, sợ lửa còn chưa lớn, liền đổ thêm mấy lít dầu :“ Cậu nói Âu Dương sao, bọn họ đang ở đâu, tôi phải qua chào hỏi chút .”

“ Ở lầu dưới .” Ô Tĩnh nói.

Tử Thụy lập tức lao ra ngoài.

Thanh mai trúc mã ? Đại Boss uống một hớp rượu, khó chịu nói :“ Rượu gì mà dở tệ vậy ?”

Ô Tĩnh nghe xong, nhấp một chút :“ Rượu không có vấn đề gì .” Anh cố ý nói :“ Chỉ có tâm tình người nào đó đang có vấn đề thôi .”

Ách ! Đại Boss nhíu mày, không vui cho Ô Tĩnh một ánh mắt xem thường.

Ô Tĩnh dương dương mi, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.