Editor: Giả Bảo Ngọc
Bạn nhỏ Cố ?
Bạn nhỏ Cố của mẹ ?
Tống Khinh Ca không màng đến vết thương ở bụng, gắng gượng lết xuống giường.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, người y tá đi vào. Nhìn thấy cô thì vô cùng hốt hoảng :“ Ai bảo cô xuống giường, mau nằm xuống !” Người y tá vội vàng đặt khay thuốc xuống đỡ cô lên giường :“ Nằm xuống .”
Sau đó, nhìn đến chai nước biển, thì thấy máu đang chảy ngược lên. Y tá điều chỉnh lại tốc độ truyền nước, rồi dặn dò :“ Cô xem, máu chảy ngược lên rồi, lần sau xuống giường nhớ phải thấp tay xuống .”
“ Con của tôi đâu rồi ?” Môi Tống Khinh Ca run rẩy, mắt nhìn chằm chằm người y tá.
Y tá không trả lời, chỉ đưa một chiếc nhiệt kế cho cô :“ Cặp nhiệt độ .”
Y tá không nói, khiến cho Tống Khinh Ca càng khẩn trương :“ Con tôi đâu ? Con tôi ở chỗ nào ?”
Người y tá đang ghi chép gì đó, giương mắt nhìn cô tựa như có chút không đành lòng, chỉ nói :“ Cô mới từ phòng cấp cứu ra, thân thể vẫn chưa ổn định ..”
Nhìn người y tá muốn nói rồi lại thôi, nỗi sợ hãi trong lòng Tống Khinh Ca dần lan tỏa, cô nhớ lúc chưa ngất đi, bạn nhỏ Cố hình như không đạp nữa. Cô mím môi, run rẩy van xin :“ Nói cho tôi biết, con tôi đâu ? Con tôi thế nào rồi ?”
Người y tá nhíu mày, đang muốn nói thì cửa phòng bệnh mở ra. Thím Cẩm bước vào, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Khinh Ca :“ Đại tiểu thư, cô tỉnh lại rồi ?”
Người y tá đưa nhiệt kế cho Thím Cẩm :“ Nhớ đo nhiệt độ cho cô ấy, lát nữa tôi sẽ đến kiểm tra .” Dứt lời liền đi ra ngoài.
“ Thím Cẩm, con tôi đâu ?” Tống Khinh Ca mơ hồ có cảm giác không tốt, vội vàng hỏi.
Thím Cẩm nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khác thường, đặt hộp giữ nhiệt lên tủ :“ Đại tiểu thư, cô muốn uống nước không ?”
Thấy thái độ 2 người đều như vậy, Tống Khinh Ca có dự cảm xấu, vết thương bụng đang truyền đến từng cơn đau rát, hiển nhiên là sinh mổ, cô đang nghĩ sinh thiếu tháng chắc là bạn nhỏ Cố được ở trong lồng kính :“ Thím Cẩm, thím nói cho tôi biết, con tôi đang ở đâu ?”
Thím Cẩm bị làm khó, không đành lòng :“ Đứa bé .. đứa bé bị thiếu dưỡng khí .. không giữ được .”
Trong nháy mắt, đầu óc Tống Khinh Ca trống rỗng, thấp giọng lẩm bẩm :“ Không, không ..” Hai tay cô sờ xuống bụng :“ Trước đó bạn nhỏ Cố của tôi còn đang đùa nghịch ..” Cô cực kỳ thống khổ, không tin vào những gì vừa nghe :“ Thím Cẩm, thím đang lừa tôi, có phải không ?”
“ Đại tiểu thư, cô còn trẻ, sau này sẽ lại có con .” Thím Cẩm khuyên :“ Cô vừa làm phẫu thuật xong, thân thể là quan trọng, cô bây giờ còn đang trong cữ, ngàn vạn lần không được khóc, khóc sẽ làm mắt mờ đi .”
Nỗi thống khổ tập kích toàn thân Tống Khinh Ca .. Bạn nhỏ Cố đã ở trong bụng cô 8 tháng .. Mỗi ngày cô đều vuốt ve bụng, nói chuyện với bạn nhỏ Cố, bạn nhỏ Cố rất hay đùa nghịch, tay đấm chân đạp rất mạnh mẽ, đi siêu âm bác sĩ cũng nói rằng thai phát triển rất tốt, ngày hôm qua còn khỏe mạnh, sao hiện tại ..
Cô ngất đi.
--
Khi Tống Khinh Ca tỉnh lại lần nữa thì đã gần hoàng hôn, ánh mắt cô trống rỗng nhìn lên trần nhà.
“ Đại tiểu thư, uống chút canh đi .” Thím Cẩm múc một bát canh cho cô.
Cô ngơ ngác, không nhúc nhích.
“ Đại tiểu thư ?” Thím Cẩm gọi cô :“ Cô cứ như vậy, sẽ rất dễ bị hậu sản, phải bồi bổ nhiều thì mới nhanh khỏe lại được .”
“ Con tôi là bé trai hay bé gái ?” Tống Khinh Ca đột nhiên hỏi.
Thím Cẩm ngẩn người ra, chỉ đành thấp giọng nói :“ Bé gái .”
Trong mắt Tống Khinh Ca tất cả đều là lệ, bé gái, bạn nhỏ Cố là bé gái. Lúc ở trong bụng không ngừng đùa nghịch, tay đấm chân đạp, nếu như sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành nữ hán tử.
“ Thím Cẩm, tôi muốn nhìn con tôi một chút .” Cô khóc nói.
Thím Cẩm không biết phải làm sao, chỉ đành an ủi cô :“ để tôi đi hỏi bác sĩ .”
Sau đó, y tá nói :“ Đã được người nhà ký tên xử lý .”
“ Xử lý ?” Tống Khinh Ca trong đầu một mảng trống rỗng, tay siết chặt giường :“ Xử lý thế nào ?”
“ Người nhà quyết định hỏa thiêu ..” Y tá nói.
Nghe xong, Tống Khinh Ca òa khóc :“ Ai là người ký tên ? Ai là người đồng ý ? “ Cô điên cuồng kêu gào :“ Tôi là mẹ, tôi không đồng ý, ai có thể đối xử với bạn nhỏ Cố như thế ?”
“ Các người trả bạn nhỏ Cố cho tôi !” Tâm tình cô gần như mất khống chế, lao ra bên ngoài cửa :“ Các người trả bạn nhỏ Cố cho tôi ..”
Mấy người y tá vội vàng kéo cô lại, đưa cô trở lại giường. Cô vẫn không ngừng kêu gào :“ Các người trả bạn nhỏ Cố lại cho tôi !” Cô gào khóc. Cuối cùng, bác sĩ đành phải đưa cho cô xem tờ cam kết, phía dưới ký tên “ Sang Lan Cầm “.
Nhìn 3 chữ kia, cô ngất xỉu.
Trong mộng, cô ôm một đứa bé, đứa bé không ngừng khóc thút thít. Phía sau lưng là một cơn lũ lớn, cô ôm chặt đứa bé, liều mạng chạy .. Cuối cùng, khi đã mệt cô dừng lại, nhìn thấy đứa bé mặt đã tím đen, hô hấp đã sớm ngừng. Cô khóc lớn, sau lưng cơn lũ ập đến trong nháy mắt cuốn cả người cô đi.
--
Khi Tống Khinh Ca tỉnh lại một lần nữa thì hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cả người đã mệt lả. Tay của cô để ở trên bụng, hồi tưởng lại lúc bạn nhỏ Cố còn ở bên trong.
Mộng kia quá tàn nhẫn, nhắc nhở cô, bạn nhỏ Cố đã rời xa cô rồi, mà cô phải là người chịu trách nhiệm.
Trước một đêm, cô đã cảm thấy bạn nhỏ Cố cử động khác thường, khiến cho cô khó ngủ. Nếu như cô không đến tập đoàn ZK tìm anh, mà trực tiếp đi bệnh viện thì Bạn nhỏ Cố sẽ không ..
Đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô, cô không nên cố ý đi một mình, không nên tức giận, không nên .. Là cô đã hại chết con mình.
Thậm chí, cô còn chưa được nhìn thấy Bạn nhỏ Cố, thậm chí chưa được bế Bạn nhỏ Cố, hôn Bạn nhỏ Cố. Cô thật không xứng đáng làm mẹ.
Cô là kẻ giết người !
--
Ban đêm, lạnh như nước, Thím Cẩm đã ngủ thiếp đi.
Tống Khinh Ca cầm dao gọt trái cây, thẫn thờ xẹt một đường qua cổ tay trái, cô đã chết lặng, không cảm nhận được được đau đớn. Nhìn cổ tay máu không ngừng chảy xuống, cô đột nhiên cảm thấy được giải thoát.
Dao từ trên tay rơi xuống đất.
Cô nhìn trần nhà, loáng thoáng nhìn thấy một đứa bé mũm mĩm, trên môi cô mỉm cười, nói nhỏ :“ Bé cưng, mẹ đến với con đây .”
Trong mơ màng, cô như trở lại về lúc tai nạn, anh che chở cho cô, trên mặt anh toàn là máu, cô ôm anh khóc, sau đó 3 người ở cùng một chỗ.
Rồi sau đó, trong mơ màng cô loáng thoáng nghe thấy tiếng thét chói tai của Thím Cẩm, tiếp đó phòng bệnh có rất nhiều người, rồi sau đó cô dần mất đi tri giác.
--
“ Đại tiểu thư .” Thím Cẩm nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm :“ Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại .” Bà lau lau khóe lệ :“ Cô làm tôi sợ muốn chết .”
Tống Khinh Ca mở mắt ra, cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, nhìn trần nhà màu trắng, trong mắt một mảng mờ mịt.
“ Đại tiểu thư, cô còn trẻ ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn .” Thím Cẩm ngồi bên cạnh cô, tiếp tục lau khóe lệ.
“ Lỗi ở tôi .” Sắc mặt Tống Khinh Ca tái nhợt, môi run run :“ Là tôi đã hại chết con của mình .”
“ Không thể trách cô .” Thím Cẩm nói :“ Vì tai nạn xảy ra quá đột ngột .. cô bị kẹt trong đó mấy tiếng .”
Tống Khinh Ca cười khổ, nhìn cổ tay trái của mình đang quấn đầy băng gạc, màu trắng kia đặc biệt chói mắt. Cô liều mạng đập đập xuống mép giường, tâm tình mất khống chế :“ Tại sao lại cứu tôi ? Tại sao không để tôi chết đi ?”
“ Đại tiểu thư !” Thím Cẩm đè tay trái của cô lại, trên băng gạc lấm tấm máu.
Cô gào khóc, hiện tại tâm tình cô rối loạn, sống không bằng chết.
Nhìn bộ dạng của cô, Thím Cẩm cũng khóc theo:“ Đại tiểu thư, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương đến mình ! Đứa bé không còn, chỉ có thể nói rằng nó đối với cô không còn duyên phận, có muốn giữ cũng không giữ được .”
“ Là lỗi của tôi .” Cô lẩm bẩm, trong mắt toàn là lệ :“ Thím Cẩm, đều là lỗi của tôi ..”
“ Tôi biết, đứa bé không còn cô rất đau khổ .” Thím Cẩm trong mắt cũng toàn là lệ :“ Nhưng dù sao cô cũng nên bình tĩnh lại, cô còn trẻ tuổi, sẽ lại có con, nếu cô không nghĩ đến mình, thì cũng nên vì Cố Tiên sinh mà suy nghĩ một chút .”
Tống Khinh Ca đột nhiên nhớ đến, Phong Thành, Phong Thành .. Cô chỉ nghĩ đến bạn nhỏ Cố, quên mất anh :“ Thím Cẩm, Phong Thành thế nào rồi ?”
“ Nghe nói Cố tiên sinh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu .” Thím Cẩm nói.
Tống Khinh Ca thở hắt ra, ở trong phòng cấp cứu nhất định là anh ấy còn sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tống Nhã Như bước đến, sắc mặt vô cùng tức giận. Đến trước giường bệnh không nói lời nào liền cho Tống Khinh Ca mấy bạt tai.
Thím Cẩm bị dọa không hề nhẹ, căn bản không dám ngăn cản.
Tống Khinh Ca bị đánh, hai bên mặt đau rát.
“ Không phải cô muốn chết sao ?” Tống Nhã Như nóng nảy, cực kỳ tức giận chỉ vào cửa sổ phòng bệnh :“ Nhảy đi, nhảy xuống đi. Tôi cũng bớt phải lo .”
Tống Khinh Ca ngồi trên giường bệnh, bị đánh còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Thấy cô không phản ứng gì, Tống Nhã Như nhìn cô, hận sắt không rèn thành thép :“ Tống thị hiện tại đang đứng trong nguy cơ phá sản. Cô không nghĩ cách giúp thì thôi, lại còn cắt cổ tay tự sát ? Cô làm trò để cho ai nhìn ? Tôi sao ? Xin lỗi, Tôi không rảnh .” Bà đang bề bộn, bế tắc với công việc. Vừa nghe Thím Cẩm nói Tống Khinh Ca tự sát, máu liền xộc lên não, đây không phải là muốn tăng thêm phiền phức cho bà hay sao ?
Tống Khinh Ca cúi đầu, tinh thần chán nản.
Tống Nhã Như nhìn cô trầm mặc, trong lòng vừa thương vừa giận :“ Đứa bé đã không còn, cô tìm đến cái chết thì nó sống lại được sao ?”
“ Bạn nhỏ Cố là máu thịt của con .” Nói đến Bạn nhỏ Cố, Tống Khinh Ca không nhịn được lại khóc. 8 tháng mẹ con bên nhau, làm sao nói quên là quên được.
“ Vậy thì sao ?” Tống Nhã Như thấy cô khóc, cười lạnh :“ Tống Khinh Ca, cô còn định sống trong mộng đến bao giờ ? Thay vì ở đó khóc cho đứa bé không còn, chi bằng cô đến cửa phòng cấp cứu mà khóc cho chồng cô đi !”