Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư

Chương 18: Chương 18: Sói ‘ca’ đến tìm (2)




‘Bà dì’ của cô đúng lúc đến, nhưng không vì điều này mà Phong Dật Trình tha cho cô, cả đêm anh đều quấn lấy cô 一 khiến người nào đó không thể bỏ trốn được!

Mạch Tiểu Như không thể né tránh ánh mắt đó của anh, cô giả vờ đã ngủ, nhưng không lâu sau đó lại mở mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Dật Trình, không ngờ, vẻ lén lút đó của cô lại bị anh bắt gặp.

Phong đại thúc cười nửa miệng, phóng đãng dùng tay nhéo yêu chóp mũi cô, lại cao ngạo, nói:

- Em bắt đầu thích tôi rồi phải không?

Mùi rượu vẫn còn thoang thoảng trên người anh, cô biết chắc đây là loại rất mạnh, cũng may giữa hai bọn họ không hề xảy ra vấn đề gì!

Nếu không, cô chết chắc!

Phong Dật Trình là loại đàn ông gì, cô hơn ai hết hiểu rất rõ, đã là sói thì phải ăn sạch con mồi mới chịu buông.

Mạch Tiểu Như vẫn còn chút sợ hãi, cô cụp hai mắt xuống.

Cái ôm này quá chặt, tuy nhiên, cô không dám mở miệng đề nghị anh nới ra.

Phong Dật Trình nhìn thấy bộ dạng muốn thoát khỏi mình của Tiểu Như, anh cau mày:

- Không thích sao? Tôi ôm em, em cảm thấy thiệt thòi?

Giọng nói đầy chua chát, giống như anh uống phải một hủ dấm chua vậy!

Mạch Tiểu Như vì nghĩ cho đại cuộc, cô sợ mình làm phật lòng Phong Dật Trình, miễn cưỡng, nói:

- Không có, không thiệt thòi một chút nào!

Phong Dật Trình nghe thấy nhếch môi lên:

- Trẻ con nói dối không tốt, nhưng tôi thích lời nói dối này của em!

- Ưm...

Dứt lời, môi anh đã phủ lấy môi cô.

***

Sáng hôm sau 一 Hạ gia!

- Chị Tiểu Khê hình như cả đêm qua vì chuyện của mình mà mất ngủ, coi ra, hôm nay mình phải để cho chị ấy nghỉ học rồi!

Diên Hạ bước đến giường, nhóc tì vừa nói vừa đưa tay kéo chăn đắp lên cho Tiểu Khê. Dù sao hôm nay cũng chỉ mới thứ ba, nó cứ để cô bỏ học một ngày vậy. Mà nhắc đến mới nhớ, nó vẫn phải gọi điện thông báo cho Phong Dật Trình biết một tiếng mới được, nếu không, anh sẽ tống giam nó cho xem!

Diên Hạ rời khỏi phòng Tiểu Khê, nhóc tì lao một mạch xuống dưới nhà.

***

Mạch Tiểu Như thoát khỏi Phong Dật Trình, cô mừng muốn mở tiệc.

Nhưng mà nụ hôn đầu của cô, nụ hôn đầu của cô...

Nghĩ đến cảnh tượng bị Phong Dật Trình liên tục cưỡng hôn trong mấy ngày, đầu Mạch Tiểu Như muốn nổ tung, lúc cô dự định gọi mách với Thiệu Dương thì đại thúc cũng từ bên ngoài đẩy cửa vào.

Anh nhìn cô cười hiền, trên tay còn mang theo một xấp giấy, nếu cô không suy nghĩ linh tinh thì đó là...

- Đừng quá khẩn trương, chỉ là một số kiến thức cơ bản của Toán cần em tiếp thu thôi!

Quả nhiên không có chuyện tốt lành mà, cô thù...

Người nào đó lườm anh một cái, sau đó bước đến giật lấy xấp giấy trên tay Phong Dật Trình.

- Hết chuyện của anh rồi, ra ngoài đi, tôi còn phải ôn bài!

Cô dứt khoát xua đuổi, trán Phong Dật Trình xuất hiện vài vạch đen. Thái độ tệ như vậy, xem ra là vì mấy hôm nay anh liên tục làm càn với cô rồi. Mà ai bảo nha đầu này lại quyến rũ như vậy chứ, làm anh căn bản không thể kiểm soát mình.

Lần này, anh quyết định bám riết cô.

Phong Dật Trình mặt dày:

- Tôi là giáo sư của em, ở lại hướng dẫn một chút cho học trò của mình là sai à? Tiểu Như, thái độ em tệ thật!

Anh nhéo yêu chóp mũi cô, lập tức, tay anh bị hất ra.

- Phong giáo sư, xin thầy tôn trọng tôi!

Tôn trọng?

Đúng là trẻ con mà!

Lửa lòng Phong Dật Trình thiêu đốt, anh hận lúc này không thể ngược chết cô, Mạch Tiểu Như, Mạch Tiểu Như.

Người nào đó vô sỉ:

- Được, vậy em cũng nên nhớ tôi là giáo sư của em, em cũng nên biết lớn nhỏ một chút. Mau lên, ngồi xuống ghế cho tôi!

- Anh...

- Tôi nói em không nghe rõ sao? Ngồi xuống!

Cô ức chế cắn chặt răng, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao xử lý Phong Dật Trình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.