Khế Ước Quân Hôn

Chương 227: Q.2 - Chương 227: Anh rất nhớ em! 2




Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Thông vội vàng gật đầu đồng ý, trải qua lần kinh sợ này, anh cũng phải cố hồi tâm sống qua ngày.

Anh đã cưới cô gái tên Tần Ngọc Phương đó làm vợ, hai ngày nay vừa vặn vợ về nhà mẹ đẻ, nếu không biết chuyện này còn không biết sẽ đối xử với anh như thế nào.

Lâm Á Linh đã gặp mặt ba người bạn trai, hỏng cả ba lần. Cô ỷ vào mình xinh đẹp, gia cảnh lại giàu có, ánh mắt như diều gặp gió.

Chỉ có điều cô luôn không gặp được đối tượng hài lòng vừa ý, tâm tình khó tránh khỏi nôn nóng. Lúc này nghe cảnh ngộ Lâm Thông gặp phải, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lương Tuấn Đào là em rể của anh, lại có địa vị hiển hách như thế, dọn dẹp việc nhỏ như vậy có là gì chứ? Cậu ta lại dùng cách như vậy giẫm anh sao? Đạp mắt kính của anh để cho anh mò mẫm cả đêm về nhà, thua thiệt anh làm được! Lâm Tuyết đâu? Cứ trơ mắt nhìn anh bị chồng cô ta bắt nạt không nói không rằng nói giúp anh hai câu?”

Lời này rõ ràng có ý tứ khích bác ly gián, Hứa Tĩnh Dao nghe được mà lòng buồn bực, đang định phản bác mấy câu, lại nhận ra thân phận của mình. Sợ cãi vã với Lâm Á Linh sẽ khiến cho Lâm Văn Bác mất hứng, lại giống như thường ngày, lựa chọn im hơi lặng tiếng.

Lâm Văn Bác luôn thỏa sức cưng chiều cô con gái này, hơn nữa vẫn có chút bất mãn với việc Lâm Tuyết không trả lại công ty Lâm thị, nên tùy ý con gái phá hủy Lâm Tuyết, cũng không ngăn cản.

Người nhà họ Lâm xưa nay đều lấy oán báo ân, vô lý khuấy đảo ba phần. Thật ra thì khi Lương Tuấn Đào quyết định trợ giúp Lâm Thông vốn không trông cậy vào bọn họ sẽ cảm kích, chỉ có điều bởi vì bọn họ trên danh nghĩa là người nhà mẹ đẻ của Lâm Tuyết, bỏ mặc thì mặt mũi khó coi mà thôi. Lâm Tuyết cũng hết sức thất vọng đối với người một nhà này, một chút cũng không trông cậy vào Lâm Thông sẽ cảm kích, thậm chí cô đã yêu cầu Lương Tuấn Đào đừng đi quản chuyện gì của anh ta, có thể thấy được cô rõ ràng lòng lang dạ sói của người một nhà này đến cỡ nào.

Ai cũng không ngờ, Lâm Thông thế mà lại mở miệng khiển trách Lâm Á Linh nói năng lỗ mãng: “Một chút việc nhỏ như thế này? Hừ, thua thiệt em còn nói ra khỏi miệng được! Anh thiếu hoàng cung dưới lòng đất mấy chục triệu tiền đánh bạc, em có bản lĩnh thay anh giải quyết chuyện nhỏ này! Cho dù ném mười mắt kính anh cũng vô cùng cảm kích vậy!”

Lời này khiến Lâm Á Linh bị nghẹn họng, trong lúc nhất thời cô nói không ra lời, trợn mắt nhìn thẳng.

“Lâm Tuyết là phúc tinh của anh, không có con bé, nhà họ Lâm chúng ta đã sớm lưu lạc đầu đường ngủ thùng rác! Nợ đánh bạc lần này nếu như không có em rể giúp một tay, anh khẳng định chết không toàn thây, bây giờ còn có thể hoàn hảo không hao tổn gì trở lại sao? Cậu ta tức giận cũng có lý do, chỉ giẫm vỡ một mắt kính của anh, anh vốn tưởng rằng cậu ta sẽ hung hăng đánh anh một trận!” di3n~d@n`l3q21y”d0n

Cảm xúc của Lâm Thông hơi kích động, anh lần đầu tiên nói chuyện vì Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, có thể thấy được cực kỳ triệt để nhìn ra. Anh mới vừa từ quỷ môn quan đi dạo một vòng trở ra. Nếu không có Lương Tuấn Đào, anh biết theo quy củ của sòng bạc, nợ tiền đánh bạc mười mấy triệu, cho dù không làm cho tan cửa nát nhà, anh cũng sẽ bị tháo cánh tay chém đứt chân.

Lần này may mắn chạy thoát, hoàn toàn là ân tình của Lương Tuấn Đào, cho dù anh bị đánh, anh cũng cảm động đến rơi nước mắt.

“Được, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào đều là người rất tốt! Em đây một em gái vô dụng, không tìm được người đàn ông có thể chịu đựng như vậy! Anh cũng không có em đây một đứa em gái vô dụng!” Lâm Á Linh về thể diện không nhịn được, trách móc Lâm Thông mấy câu, đứng dậy, quay đầu phẫn nộ thẳng bước đi!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lâm Tuyết lại bị cảm, đầu nặng nghẹt mũi, cả người bủn rủn vô lực, uể oải phát sốt.

Người trong nhà không biết cô nửa đêm gặp “Quỷ”, bị giật mình quá mức, đòi để cho Lương Tuấn Đào đưa cô đi bệnh viện. Lâm Tuyết như thế nào cũng không chịu đi, nói cô chỉ bị cảm bình thường, chỉ cần uống thuốc là được.

Không lay chuyển được cô, Lương Tuấn Đào gọi điện thoại cho Lương Bội Văn, để cho bác ấy điều một bác sĩ từ trong bệnh viện quân khu tới đây kiểm tra một chút cho Lâm Tuyết.

Bởi vì ngày hôm qua Lương Tuấn Đào đã xin phép nghỉ, hôm nay trong quân đội còn mấy cặp quân vụ chờ anh đi xử lý, bây giờ không có thời gian ở trong nhà với cô. Chờ bác sỹ tới nhà truyền nước cho Lâm Tuyết, anh dặn dò cô mấy câu, mới vội vã chạy ô tô tới đơn vị.

Trừ Lương Tuấn Đào, gần như không có ai biết sự kiện “Kinh hồn” tối hôm qua, Lâm Tuyết cũng không muốn nói, chỉ một mình nằm đó, nhắm mắt lại giống như có thể nghe được giọng nói chứa bi thương của Mạc Sở Hàn vang lên bên tai cô.

Tại sao lại như vậy chứ? Nhìn bầu trời quang đãng sáng sủa ngoài cửa sổ sát đất, bình ổn lại hồi hộp trong lòng, cô bắt đầu cảm thấy chuyện tối ngày hôm qua hoang đường ly kỳ cỡ nào.

Trên đời không thể nào có quỷ! Trừ phi Mạc Sở Hàn vốn chưa chết!

Lâm Tuyết cố gắng chống người dậy, mới vừa vung tay lên, đã nghe được tiếng vú Trần: “Thiếu phu nhân mau nằm xuống, có chuyện gì sai bảo tôi là được rồi!”

Không ngờ vú Trần vẫn một mực ở bên cạnh nhìn cô! Lâm Tuyết nghe lời nằm lại chỗ cũ, nói: “Cầm điện thoại tới đây giúp tôi!”

Vú Trần lấy điện thoại di động giúp cô, cô kiểm tra nhật ký cuộc gọi tối hôm qua, một lần nữa xác định không lầm, tối hôm qua cô và Mạc Sở Hàn trò chuyện gần ba phút! dieendaanleequuydonn

Gọi lại số này, bên trong chỉ truyền ra giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách gọi không nằm trong khu vực phục vụ!”

Điện thoại di động không nằm trong khu vực phục vụ, trừ điện thoại di động ở khu vực không có tín hiệu, còn có một nguyên nhân khác – trực tiếp tháo pin điện thoại, cũng sẽ có kết quả này!

Chẳng lẽ Mạc Sở Hàn thật sự không chết sao? Anh ta cố ý giả thần giả quỷ hù dọa cô?

Sợ run thật lâu, Lâm Tuyết kiên quyết lắc đầu! Không phải! Kiên quyết không phải!

Máu kia không phải là giả, người anh ta cứng ngắc càng không phải là giả! Cô biết tình trạng thân thể của anh ta đã đạt tới chịu đựng cực hạn, chẳng lẽ vì ngày sau giả quỷ hù dọa cô, anh ta mới có thể liều lĩnh mạo hiểm như vậy hộc máu giả chết trước mặt cô?

Không thể nào! Mạc Sở Hàn không phải người như vậy! Cô biết rõ anh ta!

Khi đang mất hồn, điện thoại di động lại rung lên. Cô hoảng hốt theo bản năng, đảo mắt nhìn lại mới chậm rãi tỉnh táo lại, thì ra Vân Đóa gọi tới.

“Lâm Tuyết, bây giờ chị có thể ra ngoài một chuyến không?” Giọng Vân Đóa giống như gặp phải chuyện gì khó khăn, cần thương lượng với Lâm Tuyết.

“Chị không thoải mái ở nhà truyền nước!” Lâm Tuyết không còn hơi sức.

“Ừmh, chị không được thoải mái!” Vân Đóa lập tức quên chuyện của mình đi, vội vàng ân cần nói, “Trước nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ chị tốt lên rồi lại nói!”

“Không cần, dù sao bây giờ chị nhàn rỗi không có chuyện gì, em cứ ở trong điện thoại nói cho chị nghe!”

Vân Đóa trầm mặc một hồi, ngập ngừng nói: “Em… Đồng ý làm bạn gái của Lương đại thiếu!”

Ngây ngốc, Lâm Tuyết không dám tin: “Thật, có thật không?”

“Ừm!” Vân Đóa khẳng định nói, “Tối ngày hôm qua em hỏi anh trai em, anh ấy chính miệng đồng ý!”

Rất lâu không nghe được tin tức của Vân Thư Hoa, Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, “Anh trai em bây giờ đang làm gì? Anh ta vẫn còn ở nước Đức?”

“Đúng vậy! Anh ấy đang ở nước Đức làm ăn!” Vân Đóa dừng một chút, lại nói, “Anh ấy vẫn chưa có bạn gái, em biết rõ… Anh ấy vẫn còn không quên được chị!”

Không thể ngờ được Vân Đóa sẽ nói ra như vậy, Lâm Tuyết trầm mặc. Cô phải nói hành vi bỉ ổi mà Vân Thư Hoa làm cho Vân Đóa như thế nào đây! Thôi, vẫn cái gì cũng không cần nói!

Vân Thư Hoa không về nước thì tốt hơn, tránh cho gặp mặt nhau lại lúng túng.

Cô đổi chủ đề thích hợp, Vân Đóa quả nhiên không nói tới chuyện của Vân Thư Hoa nữa, nhắc tới thổ lộ “Kinh hãi thế tục” tối ngày hôm qua của Lương Thiên Dật. die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Lâm Tuyết, hôm nay em thật sự không dám lên lớp! Trời ạ, bây giờ em đã biến thành danh nhân ở đại học T, thật sự muốn tìm một cái kén để chui vào, chờ mọi người quên đi chuyện tối ngày hôm qua rồi lại chui ra…” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Vân Đóa tìm Lâm Tuyết nói chuyện phiếm, cô sắp quẫn muốn chết!

Theo lời tự thuật của Vân Đóa, Lâm Tuyết biết được chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, không khỏi che miệng bật cười. Không nhìn ra Lương Thiên Dật còn rất điên cuồng, khuya khoắt vậy chạy xe thể thao vào dưới ký túc xá đại học thổ lộ tình yêu… Xem ra hai anh em nhà họ Lương đúng là cha truyền con nối, chuyện gì làm cho người ta mở rộng tầm mắt đều có thể làm ra được.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lương Tuấn Đào đến đơn vị liền phái người đi điều tra cặn kẽ tình huống bây giờ của Lý Ngạn Thành! Nếu Mạc Sở Hàn còn chưa chết, anh ta nhất định có liên hệ với Lý Ngạn Thành.

Dựa vào binh lực trinh sát tinh nhuệ của quân đội, tin tưởng rất nhanh sẽ nhận được tin tức chính xác.

Người giả thần giả quỷ đe dọa Lâm Tuyết này, cho dù là ai, chờ bị anh bắt tới, anh nhất định khiến kẻ đó thành quỷ chân chính!

Vững vàng tinh thần, anh đang chuẩn bị vùi đầu vào công việc quân vụ lộn xộn, cảnh vụ viên tiểu Cao đi tới báo cáo: “Thủ trưởng, đoàn trưởng Triệu tới tìm anh!”

Sau khi Triệu Bắc Thành được điều về kinh đô, gần như cách một ngày lại tới tìm Lương Tuấn Đào, hỏi thăm lúc này thì có thể để cho nhà họ Hoắc thả Đỗ Hâm Lôi ra. Lương Tuấn Đào nào tìm được đáp án cho vấn đề này, Hoắc Vân Phi không thả người, có ai có cách nào.

“Lão đại, làm sao bây giờ? Anh phải cho câu trả lời chính xác!” Khuôn mặt Triệu Bắc Thành tiều tụy, cả mắt đều là nóng nảy, “Hâm Lôi rơi vào trong tay nhà họ Hoắc đã hơn mấy tháng rồi… Tôi thật sự lo lắng…”

Lương Tuấn Đào day giữa hai chân mày, cố hết sức kiên nhẫn trấn an cậu ta: “Ngày hôm trước Lâm Tuyết lại gọi điện thoại cho Hoắc Gia Tường…”

“Như thế nào?” Triệu Bắc Thành gần như nín thở! Anh thật sự không thể tưởng tượng được nhiệm vụ ở tam giác vàng lại hại anh mất đi người phụ nữ yêu mến! Nếu sớm biết có hậu quả như vậy, anh tình nguyện giải ngũ cũng không muốn liên lụy đến Hâm Lôi anh yêu mến nhất!

Hoắc Vân Phi mang Đỗ Hâm Lôi đi Myanmar, ngay cả Hoắc Gia Tường cũng ngoài tầm tay với! Chỉ có điều những lời này phải nói như thế nào với Triệu Bắc Thành? Nhưng luôn lừa gạt như vậy, sẽ tạo thành hiểu lầm cho Triệu Bắc Thành, cho rằng anh cố ý kéo dài không chịu giải quyết.

Giấu giếm cũng giấu giếm không xong, Lương Tuấn Đào không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói chuyện Hoắc Vân Phi cố chấp giữ Đỗ Hâm Lôi không chịu thả người cho Triệu Bắc Thành.

“Cái gì?” Triệu Bắc Thành trợn to hai mắt, cảm giác trời sập đất sụp. Chuyện khiến anh bận tâm nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Hâm Lôi lại bị tên cầm thú Hoắc Vân Phi kia chiếm đoạt! Anh đột nhiên đứng dậy, nắm quả đấm lại, khàn giọng quát, “Tôi muốn trở lại tam giác vàng, tự mình mang không quân oanh tạc hang ổ nhà họ Hoắc!”

“Tỉnh táo chút, cậu vừa mới được điều về, lại muốn cầu xin điều đi… Cho rằng lãnh đạo quân đội dễ dàng nói chuyện như vậy sao?” Lương Tuấn Đào cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, trầm ngâm một lát, nói, “Như vậy đi, cho tôi thêm thời gian mấy ngày, tôi nghĩ cách khác giải quyết!”

“Anh định dùng thế lực hắc đạo?” Triệu Bắc Thành hiểu ý tứ của anh, nhưng vẫn không ôm hy vọng gì, “Nhà họ Hoắc chính là đứng đầu hắc đạo hùng bá Đông Nam Á, bọn họ ngay cả quân đội chính phủ và máy bay còn không sợ, còn có thể sợ cái gì?”

“Lăng Lang!” Lương Tuấn Đào chậm rãi phun ra một cái tên, đây là cái tên khiến cho người ở trong giới súng ống đạn dược ở Đông Nam Á nghe được cũng sợ mất mật, “Anh ta là một người bạn học khi tôi đi du học ở nước Anh, có giao tình rất vững chắc với tôi! Đồng thời anh ta cũng là quen biết cũ với Hoắc Vân Phi, nếu anh ta chịu ra mặt làm hòa giải trung gian, cố hết sức thỏa mãn yêu cầu Hoắc Vân Phi đề ra, có thể có khả năng giải cứu Đỗ Hâm Lôi ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.