Khế Ước Quân Hôn

Chương 233: Q.2 - Chương 233: Cám ơn em!




Editor: Puck - Diễn đàn

Một tiếng chị dâu nhỏ này của Lâm Tuyết gọi thật hay, Vân Đóa như thế nào cũng không tiện lên tiếng. Trời ơi, cô vẫn luôn là em Lâm Tuyết, bây giờ đột nhiên thăng cấp làm chị dâu của cô ấy rồi, thật sự có phần không thích ứng.

Lương Thiên Dật đau lòng Vân Đóa xấu hổ, một lần nữa kéo cô trở lại bên cạnh anh, cưng chiều cầm tay thon của cô, nhỏ giọng khích lệ nói: “Người nhà của anh đều rất hài lòng với em, cũng đều vô cùng thích em, em phải có lòng tin với bản thân!”

Có thật không? Nghe được Lương Thiên Dật nói như vậy, Vân Đóa khẽ yên tâm. Cô ngẩng đầu lên, hoảng hốt quan sát người nhà của anh. Giống như đúng thật là vậy, bọn họ xem ra đều rất hiền hòa!

Không biết tại sao, cô cảm giác giống như mình đã từng tới đây, cũng trải qua cảnh tượng không khác lắm: Người nhà họ Lương đều ở đây, nhưng bọn họ đều có vẻ xa cách thù địch với cô, còn có một người phụ nữ hung hãn khác, cô ta mắng cô là tiểu hồ ly tinh, túm lấy cô liều mạng…

Cho nên, khi cô đi vào phòng khách mới có thể khẩn trương như vậy!

“Sao thế?” Lương Thiên Dật thấy trong đôi mắt sáng của cô tự dưng dâng lên sợ hãi, rất khó hiểu. Người nhà rõ ràng đều rất hiền hòa, cũng không làm khó cô, sao cô lại có vẻ mặt này.

“Thiên Dật.” Vân Đóa hơi hoang mang, cô nhỏ giọng hỏi, “Sao em nhớ được lần trước tới đây còn có một người phụ nữ hung dữ…”

Không thể nào! Cô lại còn nhớ được chuyện Lâm Á Linh! Lương Thiên Dật rất hối tiếc. Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, anh tình nguyện lựa chọn gãy một chân nữa cũng tuyệt đối không làm ra chuyện tổn thương tới cô như vậy! Suy nghĩ một chút lòng liền tràn đầy áy náy.

“’Sẽ không có người phụ nữ xấu xuất hiện! Anh cam đoan với em!” Anh trịnh trọng giơ tay lên thề, “Nếu lại có người phụ nữ xấu xuất hiện, anh sẽ tự mình đuổi cô ta đi!”

Có cam đoan của anh, hoảng sợ trong lòng cô từ từ biến mất. Mặc dù thời gian quen biết anh không lâu, nhưng cô có một cảm giác tín nhiệm khó hiểu với anh, chỉ cần là lời anh nói, cô tin chắc anh tuyệt đối có thể làm được! di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Đêm nay, lần đầu tiên Vân Đóa được phép ngồi vào bàn ăn cơm nhà họ Lương, Lương Thiên Dật che chở cô chăm sóc cô, rất ga lăng chu đáo. Lương Tuấn Đào ở bên cạnh càng thêm nổi danh cưng chiều vợ yêu, cho nên trên bàn ăn hoàn toàn ấm áp thoải mái.

Nhìn hai đứa con trai đều đã có cô gái mình yêu mến, hai vợ chồng Lương Trọng Toàn dĩ nhiên hết sức vui mừng. Lưu Mỹ Quân có thái độ khác thường, nồng nhiệt với Vân Đóa, gắp đồ ăn thêm canh, rất chăm sóc.

Vân Đóa ngoài được sủng mà kinh sợ ra, trong lòng vô cùng cảm động, dưới yêu cầu của Lưu Mỹ Quân gọi một tiếng mẹ đầu tiên, gọi Lương Trọng Toàn một tiếng cha đầu tiên.

Lương Thiên Dật thấy thời cơ chín muồi, nhân cơ hội tuyên bố, “Con và Vân Đóa đã thương lượng, bởi vì cô ấy đang học đại học còn chưa tốt nghiệp, cho nên đính hôn trước, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp lại cử hành hôn lễ!”

Thật ra thì, vấn đề này Lương Thiên Dật cũng chưa từng thảo luận với cô, nhưng lúc này nói ra cũng rõ ràng cực kỳ tôn trọng cô.

Trước tốt nghiệp, cô thật sự không có suy nghĩ kết hôn. Dù sao vẫn muốn lấy việc học làm chủ, hôn nhân dĩ nhiên được sắp xếp sau khi tốt nghiệp.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi chung một chỗ uống trà, lại nói chuyện phiếm, Lương Thiên Dật nói quy định trường học của Vân Đóa nghiêm khắc, trước chín giờ nhất định phải trở về ký túc xá.

Rất muốn lưu cô lại ngủ chung, nhưng vì có thể tạo hình tượng cho cô ở trước mặt người nhà, anh chỉ có thể kiềm chế khát vọng nồng đậm với cô, đưa cô trở về trường.

Còn nhiều thời gian, cơ hội để cho bọn họ thưởng thức ngọt ngào còn rất nhiều cực kỳ nhiều!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hai đêm sau này, Lâm Tuyết không còn nhận được điện thoại kinh hãi lúc nửa đêm. Có lẽ mỗi đêm Lương Tuấn Đào đều ngủ bên cạnh cô, người giả thần giả quỷ đó hơi kinh sợ, cũng không dám trở lại quấy rầy.

Thời gian càng dài, Lâm Tuyết càng chắc chắn hai cú điện thoại này không phải do Mạc Sở Hàn gọi, anh ta không có tính cách này, cũng không phải anh ta!

Nhất định có người lấy trộm sim điện thoại của anh ta, cố ý hù dọa cô. Rốt cuộc là ai nhàm chán ti tiện như vậy đây?

Lâm Tuyết đoán không ra, liền giao chuyện này cho bộ phận trinh sát đi điều tra, rất nhanh chóng liền gần như đã quên mất.

Thân thể dần khôi phục khỏe mạnh, nhưng cô lại không nhàn rỗi, bởi vì cần giúp trong nhà chuẩn bị việc đính hôn của Lương Thiên Dật và Vân Đóa. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Lại phải làm đám cưới, tâm tình của cô tốt theo. Cùng với Lưu Mỹ Quân chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn, hai mẹ chồng con dâu lần đầu tiên có tiếng nói chung.

“Lại nói, anh cả con có thể có ngày hôm nay đã thua thiệt con!” Gần đây thái độ của Lưu Mỹ Quân với Lâm Tuyết luôn luôn tốt, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bà cảm giác mặc dù cô con dâu này vẫn luôn không được bà chào đón, nhưng rất hiểu biết lý lẽ, lại trợ giúp Lương Thiên Dật khỏe lại, còn nữa, từ sau khi Lương Tuấn Đào kết hôn với con bé cũng không hề náo loạn ra xì căng đan nữa, một lần duy nhất với Bạch Tinh Tinh đó cũng là có danh không có thực.

Bảo vệ con là bản năng, nhưng mà yêu thích với Lâm Tuyết cũng càng ngày càng tăng. Dù sao, một người phụ nữ có thể bắt chẹt đàn ông mới được cha mẹ chồng chào đón, nếu cả ngày lẻ loi một mình, rơi lệ đến bình minh, cha mẹ chồng cũng sẽ cảm thấy phiền lòng.

Lâm Tuyết không thể nghi ngờ được nuông chiều, nhưng cũng không tỏ vẻ được cưng chiều mà kiêu ngạo, điểm này không khiến cho người ta thích cũng khó khăn.

Bận rộn một buổi sáng, lại lên lầu chơi một lát với tiểu Mặc Mặc, sau đó Lâm Tuyết nhớ tới thỉnh cầu của Lương Bội Văn khi tới cửa gặp, liền gọi điện thoại cho Mã Đồng Đồng.

Thật ra thì cô không có bao nhiêu hứng thú với việc làm thuyết khách. Nhưng không gọi cú điện thoại cũng nói không qua được, cho nên, cô chờ Mã Đồng Đồng từ chối.

“Lâm Tuyết.” Giọng Mã Đồng Đồng ít đi phô trương trong quá khứ, nhiều hơn chững chạc sau lắng đọng, “Tìm tôi có việc gì sao?”

Bắt đầu từ lúc nào, hai người bọn họ lạnh nhạt tới mức như thế. Ngay cả gọi cú điện thoại cũng cần có chuyện gì sao? Trong lòng Lâm Tuyết đắng chát, một hồi lâu sau mới nói: “Đúng, có chuyện!”

Giống như tâm ý tương thông, Mã Đồng Đồng thế mà lại lập tức đoán được: “Có phải mẹ chồng tôi kêu bà tìm tôi không!”

Ba chữ “Mẹ chồng tôi” này khiến cho Lâm Tuyết giật mình, cô cảm thấy Mã Đồng Đồng lưu lại một tia không muốn xa rời nhà họ Lưu, dù sao Lương Bội Văn là một bậc cha chú thông tình đạt lý lại thân thiện dễ gần. Có lẽ, Đồng Đồng không muốn xa rời nhà họ Lưu chỉ giới hạn đối với Lương Bội Văn đi!

Nghĩ như vậy, cô cũng liền thoải mái. Bình thản rõ ràng nói với Mã Đồng Đồng: “Là mẹ chồng bà để cho tôi tìm bà, bác ấy muốn tác hợp cho bà và Lưu Dương tái hôn!”

Mã Đồng Đồng không nói thẳng có thể, cũng không nói không thể, mà đột nhiên hỏi Lâm Tuyết: “Khi nào bà có thời gian? Tôi muốn gặp mặt bà!”

Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn với yêu cầu này của cô ấy, cô và Đồng Đồng đúng là đã rất lâu không gặp mặt riêng, chẳng lẽ Đồng Đồng còn lời gì phải gặp mặt mới nói được với cô sao?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Lâm Tuyết gặp Mã Đồng Đồng, dĩ nhiên đồng thời nhìn thấy được bạn trai mới kiêm chồng chưa cưới của Mã Đồng Đồng.

“Học trưởng Hàn Chính của tôi!” Mã Đồng Đồng rúc vào trong ngực Hàn Chính, ngọt ngào giống như chim nhỏ nép vào người vậy, “Khi học đại học anh ấy vẫn rất chăm sóc tôi, sau khi hai chúng tôi xác định quan hệ, anh ấy càng tỉ mỉ quan tâm tôi hơn!

“Ừmh.” Thì ra gọi cô tới để diễn một màn ngọt ngào, Lâm Tuyết không khỏi cười, “Chúc mừng!”

Nụ cười của Mã Đồng Đồng thật nghiêm túc: “Gọi bà tới chỉ vì dùng sự thật nói chuyện, như vậy quay về bà cũng cũng dễ dàng nói lại cho mẹ chồng tôi!”

“Ừ, tôi hiểu!” Lâm Tuyết cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhàng, kết quả này rất tốt, tốt hơn gấp trăm lần so với dự đoán của cô, “Yên tâm đi, chỉ cần là bạn bè cũng sẽ chúc phúc cho bà!” dfienddn lieqiudoon

Ba người bọn họ ở cùng một chỗ uống cà phê, vừa trò chuyện về chuyện trong trường học.

Lâm Tuyết và Mã Đồng Đồng là bạn học, dĩ nhiên cũng là bạn học với Hàn chính, có chung trường học cũ, bọn họ tự nhiên có tiếng nói chung.

Đây chính là một lần gặp mặt nhỏ của bạn bè mà thôi, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ Lương Bội Văn giao cho cô, tiện dụng.

Nhìn Hàn Chính cẩn thận chăm sóc Mã Đồng Đồng, Lâm Tuyết vui mừng thay cô ấy từ trong đáy lòng. Mặc dù Hàn Chính không anh tuấn như Lưu Dương, càng không có bối cảnh gia thế và địa vị như Lưu Dương, nhưng anh ấy thật lòng thương yêu Đồng Đồng, điểm này không cần chất vấn!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngày cử hành nghi thức đính hôn cho Lương Thiên Dật và Vân Đóa, cả kinh thành một lần nữa rung động. Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lương đại thiếu liền phai nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người, ai cũng không ngờ ba năm sau, anh xuất hiện trở lại là nối lại duyên xưa với tiểu thư nhà họ Vân.

Nghi thức đính hôn này cử hành hết sức long trọng, mời nhân vật nổi tiếng trong vòng tham gia, biến thành thanh thế to lớn.

Mẹ Vân Đóa cố ý từ nước Đức trở lại tham dự nghi thức đính hôn của con gái, Vân Thư Hoa lại không tới, chỉ để mẹ Vân mang đến lời chúc phúc và quà tặng của anh.

Lâm Tuyết thật vui mừng, cô và mẹ Vân tình như mẹ con, nhìn thấy bà ấy thân thiết giống như nhìn thấy mẹ ruột. Ba người nắm tay nhau ở chung một chỗ, vừa nói vừa cười, vui vẻ cỡ nào.

“Mẹ nuôi, lần này có phải mẹ sẽ ở lại không có ý định đi nữa không? Vân Đóa thành chị dâu nhỏ của con rồi, vè sau sẽ vĩnh viễn ở lại kinh thành, chẳng lẽ mẹ nuôi còn định trở về nước Đức sao?” Lâm Tuyết biết mẹ Vân cũng như cô, đều là người hoài cổ, khẳng định vẫn tương đối lưu luyến quê cũ.

“Haizzz, mẹ đương nhiên muốn ở lại…” Mẹ Vân muốn nói lại thôi, dường như có điều gì khó nói nên lời.

“Vậy thì ở lại đi!” Lâm Tuyết kéo tay mẹ Vân, làm nũng nói, “Hai con gái của mẹ đều ở kinh đô, con nói nơi này chính là nơi dưỡng lão của mẹ, đừng đi mà!”

Lần này trở về nước, Vân Thư Hoa cũng hi vọng mẹ mình có thể ở lại, do Vân Đóa và Lâm Tuyết cùng chăm sóc, mẹ Vân vẫn còn nhớ tới con trai độc thân ở nước Đức, không yên lòng con trai độc thân ở nước ngoài.

Lúc này nhìn Lâm Tuyết nhiệt tình, bà cũng không thể nói lời từ chối. Hơn nữa đúng là rất nhớ hai cô con gái này, liền hớn hở nói: “Được, vậy mẹ ở lại một khoảng thời gian ngắn, cùng với các con!”

Tiếp đón xong mẹ Vân, Lương Tuấn Đào đã tới, kéo tay Lâm Tuyết tiếp tục xã giao.

Khách mời có mặt hôm nay đặc biệt nhiều, làm em trai và em dâu của chú rể, bọn họ đương nhiên phải gánh vác khuôn mẫu của chủ nhà.

Khi nhìn thấy Đoàn Dật Phong, Lâm Tuyết tỏ vẻ rất hiếu kỳ với cô gái rúc vào bên người anh. Quân này không phải vốn không gần phụ nữ sao? Đây…

Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô, “Đó là vợ của Phong, khi hai người bọn họ kết hon, chúng ta vừa vặn thi hành nhiệm vụ ở lưỡi liềm vàng, cho nên không tham gia!”

Quả nhiên, Đoàn Dật Phong giới thiệu vợ mình với hai người bọn họ, đồng thời Lâm Tuyết chú ý tới bụng cô gái kia nhô lên, xem ra tốc độ còn rất nhanh.

Bên kia Lâm Tuyết đang ngầm suy nghĩa, bên này Đoàn Dật Phong nói với vợ mình: “Em nên cám ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy, có lẽ đời này anh cũng không định kết hôn!”

Cô gái kia hơi kinh ngạc, “Cám ơn ai vậy?”

“Chính là cô ấy!” Đoàn Dật Phong chỉ về phía Lâm Tuyết, nhàn nhạt giải thích, “Là cô ấy khiến cho anh cảm thấy kết hôn cũng không phải là chuyện nhàm chán quá tệ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.