Editor: Puck - Diễn đàn
Điện thoại bàn trong phòng ngủ thuộc về đường dây riêng, bình thường khi thủ trưởng Lương thi hành nhiệm vụ bên ngoài vào buổi tối hoặc khi về muộn thì gọi điện thoại cho vợ yêu, sợ bức xạ của điện thoại di động tổn thương tới cô, đặc biệt bố trí kéo đường dây điện thoại này, số người biết được số điện thoại này đã ít lại cực kỳ ít.
Bây giờ, trên điện thoại bàn này thế mà lại hiện lên số điện thoại của Mạc Sở Hàn, có thể nghĩ được thủ trưởng Lương tức giận lớn cỡ nào.
“Thằng này được, gan đủ mập, so kè với tao rồi!” Lương Tuấn Đào khẽ híp mắt, một cánh tay ôm cả Lâm Tuyết, không để cho cô sợ, một tay khác ung dung bình thản chìa ra, nhấc điện thoại lên. Đồng thời, anh ấn nút báo động, thật ra thì anh đã sớm đề phòng ngón này của đối phương, cho nên khoảnh khắc khi bắt đầu tiếp thông điện thoại, chỉ cần thời gian trò chuyện vượt qua bốn mươi giây, cũng có thể khóa được vị trí địa lý của đối phương.
Nhưng mà, bên trong điện thoại lại không truyền ra bất kỳ giọng nói gì, chỉ có âm thanh rất nhỏ của sóng điện truyền qua, tĩnh lặng đến khác thường.
Sắc mặt Lâm Tuyết trở nên càng trắng bệch, dựa chặt vào lồng ngực Lương Tuấn Đào, cảm giác chỉ cần có anh ở bên, cô cái gì cũng không sợ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến bốn mươi giây thì đèn tín hiệu báo động lóe lên, tỏ ý đã khóa vị trí của đối phương.
Lương Tuấn Đào cái gì cũng không nói, anh mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, một phút đồng hồ sau, cúp luôn điện thoại, đồng thời bộ phận trinh sát phá án của quân đội và cảnh sát hợp tác tiến hành gửi tin tức tới: “Thủ trưởng, đã khóa vị trí, chỉ có điều… Đó là một buồng điện thoại công cộng ở ngoại ô, khi chúng em chạy đến, nghi phạm đã rời đi rồi!”
Đây chính là kết quả của quá trình điều tra, càng khiến cho người ta tức giận vô cùng chính là, chiếc điện thoại di động được đưa đến đơn vị cả đêm cũng không vang lên, nói cách khác, tối nay nghi phạm vốn không gọi tới điện thoại di động này! dinendian.lơqid]on
Chẳng lẽ nói, đối phương dự đoán chính xác mọi cử động của bọn họ như thế, hay là nói trong nội bộ của anh có tai mắt của đối phương?
Lương Tuấn Đào trầm ngâm rất lâu, cảm thấy sự tình thật sự không đơn giản.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm sau, Lương Tuấn Đào đi tới đơn vị, nhân viên trinh sát đưa kết quả điều tra các nơi tổng hợp lại.
Lý Ngạn Thành và con gái Lý Văn San định cư ở Los Angeles nước Mỹ, cuộc sống rất điệu thấp, không thấy ông ta có bất kỳ hành động và động thái khác thường nào.
Về phần Mạc Sở Hàn, anh ta phát bệnh hộc máu ở tam giác vàng, sau đó tiếp nhận cấp cứu điều trị ở bệnh viện lớn nhất tại chỗ, bởi vì cấp cứu không có hiệu quả, ngày đó xác nhận tử vong chuyển vào nhà xác.
Ngày hôm sau liền cử hành nghi thức mai táng, Lý Ngạn Thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, khóc đến gần như ruột gan đứt từng khúc. Sau khi tang lễ kết thúc, ông liền bay trở về nước Mỹ, từ đó không hề có ghi chép xuất cảnh.
Đây chính là toàn bộ kết quả điều tra!
Lý Ngạn Thành không có vấn đề, Mạc Sở Hàn đã nhập thổ vi an * cũng không có vấn đề, vấn đề là... Kẻ giả thần giả quỷ gọi điện thoại đó là ai?
(*) nhập thổ vi an: ý chỉ chôn vào trong đất, người sau khi chôn vào trong đất, người chết ngủ yên, người sống yên tâm.
Lương Tuấn Đào trăm mối vẫn không có cách giải, trong lúc nhất thời đoán không ra nguyên nhân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi trưa sau khi tan học, Lương Thiên Dật theo thường lệ lái xe tới đón Vân Đóa đi ăn cơm.
Vân Đóa tỏ vẻ rất bất đắc dĩ với việc anh cao giọng theo đuổi và mình bây giờ nổi danh toàn trường. Tối hôm qua cô gọi điện thoại cho anh trai Vân Thư Hoa, nói lên phiền não của mình, ai biết Vân Thư Hoa thế mà lại trả lời cô như vậy.
“Nếu như đọc sách không nổi nữa, liền lập gia đình đi! Nhiều năm như vậy, Lương Thiên Dật tình thâm không đổi với em, cũng coi như si tình. Em gả cho anh ta có thể được hạnh phúc! Vân Đóa, con gái quan trọng nhất là tìm được chốn đi về tốt, mẹ có anh chăm sóc, em không cần phải lo lắng.” diee ndda fnleeq uysd doon
Thân thể mẹ Vân vẫn không được tốt, tĩnh dưỡng trong viện dưỡng lão ở nước Đức. Vốn Vân Đóa cũng không muốn trở về nước đi học, nhưng anh trai Vân Thư Hoa vẫn kiên trì để cho cô trở lại.
Không ngờ gặp phải Lương Thiên Dật quấn quýt si mê không ngừng, cứ mơ hồ nói chuyện tình yêu với anh như vậy, về phần chuyện sau này cô cũng không nghĩ quá nhiều. Cho nên, khi cô nghe anh trai nói cái gì mà lập gia đình chốn đi về, cảm giác quá ngoài ý muốn.
Lương Thiên Dật lái xe, thấy Vân Đóa cúi mắt suy nghĩ mất hồn chuyện gì đó, lại hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Vân Đóa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hơi chột dạ, nói: “Nghĩ, nghĩ buổi trưa ăn gì!”
Cô không quen nói dối, gương mặt lập tức ửng đỏ lên, giống như rặng mây đỏ.
Cô long lanh trong veo như vậy, dễ dàng có thể khiến cho anh nhìn thấu, Lương Thiên Dật khẽ mím khóe miệng, hỏi: “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”
“...” Cô vốn chỉ tìm lý do, không ngờ anh lại tưởng thật, gương mặt nóng hơn
Ha ha!” Vào giờ phút này trong mắt anh, cô đáng yêu hơn trước kia, anh thật muốn hôn cô, thật muốn… Không được, anh không muốn ăn cơm trưa, bây giờ anh chỉ muốn ăn cô!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Vân Đóa có phần không rõ tình huống, rõ ràng Lương Thiên Dật vẫn lái xe, cô ngoan ngoãn ngồi trong xe, hai người tùy ý nói chuyện mấy câu, hình như đang thảo luận buổi trưa ăn gì, sao lại có thể tiếp theo sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?
Thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần trở nên xanh um, nhà cao tầng từ từ biến mất, cô phát hiện anh đang chạy ô tô về phía vùng ngoại ô vắng vẻ.
“Chúng ta đây là chuẩn bị đi nhà hàng ở ngoại ô ăn cơm sao?” Cô gái đáng thương, đã sắp bị biến thành thịt cá, còn hồn nhiên không biết. Cô cho rằng người đàn ông này đi lầm đường, tốt bụng nhắc nhở.
“Ừm!” Giọng người đàn ông có vẻ ám muội không bình thường, nếu Vân Đóa là một cô gái có tâm trí thành thục, cô sẽ rõ ràng giọng điệu này có ý vị như thế nào với đàn ông, “Đúng, nhà hàng ở ngoại ô, bữa tiệc lớn phong phú!” Anh chuẩn bị dùng món ăn ngon chính là cô!
“Ừmh.” Đáng tiếc cô vốn không biết gì! Cô đơn thuần đến đáng thương trong đầu hiểu biết về đàn ông vốn bằng không. Vì vậy, cô ngoan ngoãn kiên nhẫn chờ anh mang cô đi nhà hàng ở ngoại ô, chờ ăn bữa tiệc lớn.
Chỉ có điều, màu xanh lá cây dày đặc càng lúc càng nhiều, tòa nhà bên đường gần như không có… Hả, anh dường như lái xe mang cô tới trong một rừng cây nhỏ tĩnh lặng. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Chẳng lẽ, có người tự mở ra một con đường trong rừng cây nhỏ mở nhà hàng sao? Vân Đóa ngẩn ngơ, sau đó, cô phát hiện xe dừng lại.
“Xuống xe!” Lương Thiên Dật mềm nhẹ đọc nhấn rõ từng chữ, tròng mắt tuấn tú nhiễm lên vẻ quyến luyến điên cuồng khác thường.
“Ừmh.” Vân Đóa vẫn là một cô bé rất biết điều, ở nhà nghe lời mẹ và anh cả nói, ở trong trường học nghe lời giáo viên, ra khỏi trường… Đương nhiên nghe lời bạn trai nói.
Khi Lương Thiên Dật và cô đồng thời xuống xe, khi Vân Đóa muốn hỏi nhà hàng ở đâu, anh mở cửa ghế sau xe, kéo cô vào.
“Anh định làm gì?” Vân Đóa khiếp sợ, cô nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông này trở nên nóng rực, ngọn lửa thiêu đốt bên trong khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, “Nhà hàng ở đâu? Có phải anh lạc đường rồi không…Ưmh…”
Vấn đề của cô bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại, anh ôm chặt lấy cô, bàn tay lướt trên thân thể mềm mại lả lướt của cô, một đường tìm kiếm, cuối cùng phủ lên ngực cô.
“A.” Cô hoảng hốt thất sắc, tại sao anh có thể chạm vào chỗ đó của cô… “Buông em ra, anh làm gì?”
“Anh đang yêu em!” Lương Thiên Dật lấy thật sự dọa sợ cô, liền thả mềm động tác, vẫn vững vàng đè lấy cô như cũ, lần này anh nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua cho cô, “Ngoan, em là bạn gái của anh, bây giờ chúng ta ở chung một chỗ làm chuyện tốt đẹp.”
“Vụt” gương mặt của cô lập tức nóng như ráng mây! Cô dĩ nhiên hiểu chuyện tốt đẹp trong miệng anh có hàm nghĩa ra sao. Bởi vì rất nhiều bạn học tốt của cô thậm chí bạn cùng hòng cũng nói tới nội dung ở chung với bạn trai. Mỗi lần cô nghe được đề tài này đều tự động bịt kín, cũng không tham gia bình luận.
Trừ bản năng ngượng ngùng của con gái, cô còn có cảm giác chán ghét và sợ hãi.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy chuyện yêu là một chuyện dơ bẩn đáng sợ. Ám ảnh và thành kiến này không biết từ đâu mà đến, thậm chí thấy ánh mắt say mê của các bạn cùng phòng khi bàn luận chuyện này, cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Luôn cảm giác mình có phần không giống những người khác! Nhưng nguyên nhân từ đâu, cô cũng không biết.
“Đừng chạm vào em!” Vân Đóa nỉ non bật khóc, cô bài xích vuốt ve thân mật của Lương Thiên Dật theo bản năng, “Đừng chạm vào em!”
Bởi vì cô khóc thút thít giãy giụa lợi hại, Lương Thiên Dật không thể không bỏ dở vài lần, nhưng anh rất kiên nhẫn. Dỗ dành cô từng chút một, lời ngon tiếng ngọt cùng xúc giác dịu dàng đồng thời tiến hành, rất nhanh khiến Vân Đóa đơn thuần thua trận.
“Anh là bạn trai của em, chúng ta có quyền như vậy! Yêu không xấu hổ, ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta đang làm một chuyện rất tốt đẹp!” Anh đã kéo khóa kéo váy của cô ra, bàn tay xoa vai của cô.
Vai thơm của cô cực đẹp, làm anh không kìm lòng được hôn lên.
Một cảm giác lạ lẫm đánh úp tới, tê tê dại dại làm tay chân cô luống cuống. Cô ngước đôi mắt sáng ngây ngốc lên, nhìn người đàn ông động tình trên người, cái hiểu cái không, “Chúng ta sẽ có em bé sao?”
Vấn đề này rất nghiêm trọng, nghe nói sau khi yêu có thể sẽ có em bé, cô vẫn còn đi học!