Khế Ước Quân Hôn

Chương 292: Q.2 - Chương 292: Chương 114




Editor: Puck - Diễn đàn

Hoắc Vân Phi trợn mắt há hốc mồm, trên đời này còn có người đàn ông nào bi kịch hơn anh không? Đây coi như vỗ mông ngựa lại vỗ lên vó ngựa? Anh rốt cuộc đã làm sai điều gì? Nói sai cái gì rồi? Vị cao nhân nào có thể chỉ điểm cho anh?

Giống như ngày thường, anh mặc cho cô bóp cổ của anh cũng không đánh lại. Gương mặt tuấn tú căng tím dọa người, miệng há to, tròng mắt lồi ra ngoài.

Nhưng Đỗ Hâm Lôi chính là chưa hết giận, cô vẫn bóp chặt anh không buông, cho đến khi… Anh giống như không còn thở!

Vội vàng buông lỏng tay, thân thể cao lớn của Hoắc Vân Phi ầm ầm đổ xuống đất, ngã chổng vó xuống không hề có bất cứ tiếng thở nào.

“Hoắc Vân Phi!” Đỗ Hâm Lôi hoảng hốt, trước kia người này da dày thịt béo bóp như thế nào cũng không chết, sao hôm nay… Chẳng lẽ cô dưới căm phẫn ra tay quá nặng sao? Cô vội vội vàng vàng ngồi xổm người xuống quan sát, đưa tay thăm dò hơi thở của Hoắc Vân Phi, hoàn toàn không cảm thấy hô hấp.

Đưa tay dùng sức lay anh một phát, thân thể nặng nề của anh không hề động đậy chút nào!

“Hoắc Vân Phi, anh tỉnh đi!” Đỗ Hâm Lôi sợ, cô ngẩng đầu lên nói với Triệu Bắc Thành đang mất hồn mất vía bên cạnh, “Bắc Thành, mau tới đây đưa anh ấy đi bệnh viện!”

Triệu Bắc Thành thấy vẻ mặt nóng nảy lo lắng của Đỗ Hâm Lôi, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ sở.

Mới vừa rồi cô và Hoắc Vân Phi ồn ào tranh chấp, người đứng xem thấy hoàn toàn là tình nhân nhỏ liếc mắt đưa tình. Lần này anh tuyệt đối không nhìn lầm, Đỗ Hâm Lôi quan tâm tới Hoắc Vân Phi! Nếu không cô cũng sẽ không bởi vì Hoắc Vân Phi chỉ cần đứa bé mà không cần cô mà trở nên đau lòng kích động như thế!

“Triệu Bắc Thành, anh ngây người ra đó làm gì? Mau tới đây giúp một tay! Đưa anh ấy đi bệnh viện!” Đỗ Hâm Lôi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cô như thế nào cũng không có hơi sức đỡ dậy Hoắc Vân Phi cao to lớn được, huống chi cô sắp sinh con rồi, ngay cả động tác ngồi xổm cũng cố hết sức như vậy.

Chậm rãi thong thả bước tới đây hai bước, nụ cười khổ nơi khóe miệng Triệu Bắc Thành hóa thành cười lạnh: “Tôi có thể giúp em đưa anh ta đi bệnh viện, chỉ cần anh ta có can đảm đi là được!” di1enda4nle3qu21ydo0n

Hoắc Vân Phi là tội phạm truy nã quốc tế cấp độ A, dĩ nhiên không dám đi bệnh viện công điều trị.

Triệu Bắc Thành sâu xa nhìn người đàn ông nằm ở trên sàn nhà cố ý đùa Đỗ Hâm Lôi nóng nảy, trong mắt là ý hận thật sâu! Nếu như không phải vì người đàn ông đáng chết này ngang một đao bắt Hâm Lôi đi, hiện giờ anh và Hâm Lôi đã sớm là một đôi vợ chồng hạnh phúc danh xứng với thực!

Tay âm thầm đưa về phía súng lục bên hông, anh định nhân cơ hội bắt lấy Hoắc Vân Phi, đưa đến quân đội! Trước không nói lập được công đầu, tối thiểu anh tiêu diệt được tình địch, một công đôi việc.

Mới vừa chạm tới khẩu súng, còn chưa rút ra, chỉ thấy Hoắc Vân Phi đang nằm trên sàn nhà nhanh như chớp rút súng lục ra, họng súng đen ngòm đang chĩa vào trán Triệu Bắc Thành.

Khả năng bắn súng của Hoắc Vân Phi nổi danh trên đời, Triệu Bắc Thành biết mình không nhanh hơn đối phương, tay cầm súng khựng lại giữa đường, nhất thời không biết nên làm sao đây.

Đỗ Hâm Lôi đang năn nỉ Triệu Bắc Thành giúp một tay đưa Hoắc Vân Phi đi bệnh viện, thình lình thấy Hoắc Vân Phi tỉnh lại, còn chĩa súng về Triệu Bắc Thành, cô lập tức hiểu được, người đàn ông đáng chết này cố ý giả chết!

Nổi trận lôi đình, cô theo bản năng chắn trước người Triệu Bắc Thành, căm phẫn cảnh cáo Hoắc Vân Phi: “Không cho phép nổ súng với anh ấy!”

Hoắc Vân Phi một lý ngư đả đỉnh bật người lên, cười như không cười nói với Đỗ Hâm Lôi: “Bảo bối, quay đầu lại xem một chút tay Triệu Bắc Thành để ở đâu?”

(*) lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy.

Đỗ Hâm Lôi cũng xuất thân từ quân đội, lúc này hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoắc Vân Phi. Cô đảo mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tay phải của Triệu Bắc Thành đang khựng lại bên hông, chỗ đó cất giấu một cây súng lục.

“Tôi không có ý định nổ súng, là anh ta buộc tôi móc súng đấy!” Hoắc Vân Phi đi lên trước mấy bước, động tác lưu loát thu hồi súng ống của Triệu Bắc Thành, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được mấy giây trước anh còn bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất. Đỗ Hâm Lôi còn từng cầu cứu Triệu Bắc Thành đưa Hoắc Vân Phi đi bệnh viện, trong nháy mắt, Triệu Bắc Thành lại bị anh khống chế được. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Chĩa họng súng lên trên đầu Triệu Bắc Thành, Hoắc Vân Phi cười đến như gió nhẹ nước chảy: “Người anh em, định bắt tôi sao?”

Triệu Bắc Thành biết Hoắc Vân Phi sẽ không giết anh ngay trước mặt Đỗ Hâm Lôi, lần này Hoắc Vân Phi chơi là tấn công vào mặt tư tưởng! Anh ta muốn hoàn toàn chinh phục Đỗ Hâm Lôi, giữ lại cả người Đỗ Hâm Lôi dĩ nhiên còn có đứa bé trong bụng cô, đó là chuyện sớm hay muộn. Triệu Bắc Thành anh chẳng qua chỉ là một nhân vật làm nổi bật lên cảnh ngộ bất hạnh mà thôi.

Thật sự không cam lòng! Mặc dù không thoát khỏi kết quả thất bại, anh vẫn muốn hết sức đả kích anh ta: “Hoắc Vân Phi, mày là trùm ma túy tiếng tăm lừng lẫy, có thể cho Hâm Lôi cuộc sống hạnh phúc và yên ổn ổn định sao? Bất cứ lúc nào cũng có người tới bắt mày…”

Hoắc Vân Phi nhếch môi cười một tiếng, cắt lời anh ta: “Chỉ cần mày đóng chặt miệng, cũng sẽ không có bất kỳ ai biết chuyện tao tới thành phố A, cho dù biết rõ rồi, bọn họ cũng sẽ không bắt tao!”

Ngụ ý, nếu như có ai tới bắt Hoắc Vân Phi, cũng chính là do Triệu Bắc Thành bày mưu đặt kế.

Trong đôi mắt tuấn tú của Triệu Bắc thành lóe lên vẻ ác độc, khàn giọng nói: “Tao không bắt mày, người khác cũng sẽ bắt mày! Hoắc Vân Phi, mày đồ chó nhà có tang này, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém giết…”

“Trước đừng vội vàng đưa ra kết luận!” Hoắc Vân Phi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm một đoạn video đưa tới trước mặt Triệu Bắc Thành, “Xem một chút cái này rồi lại nổi khùng cũng không muộn.”

Triệu Bắc Thành định thần nhìn lại, sắc mặt thay đổi lớn. Bởi vì trong video chính là ông bà nội tuổi già bảy mươi của anh, đều đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ. Bà nội đang tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, ông nội đang cúi đầu uống trà.

“Trước khi tao tới thành phố A đã phái người đi đón hai vị tổ tông này tới một nơi bí mật nghỉ ngơi, chỗ đó tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể tìm được! Nếu tao bị bắt hoặc bị giết ở thành phố A, hai tổ tông của mày cũng sẽ phải chôn theo tao! Ngược lại, tao bình an vô sự, bọn họ cũng sẽ bình an vô sự. Ở trong căn nhà lớn như vậy, những ngày sau này bọn họ cũng hết sức thoải mái!” die nd da nl e q uu ydo n

Hoắc Vân Phi cẩn thận quan sát thần sắc biến hóa trên mặt Triệu Bắc Thành, ở trong lòng tính toán lá bài vua này có hiệu quả như thế nào.

Triệu Bắc Thành nhìn một thân quang minh chính đại, nhưng thật ra là một người đàn ông rất giả nhân giả nghĩa! Từ vô tình mà định đưa Đỗ Hâm Lôi vào chỗ chết cũng có thể thấy được, người đàn ông này tuyệt đối không phải người lương thiện. Nếu đối phương vốn không quan tâm đến sự sống còn của hai người già này, như vậy Hoắc Vân Phi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Cũng may, Triệu Bắc Thành không phải người hoàn toàn lạnh tâm lạnh tình.

Thấy hai cụ già trong video, Triệu Bắc Thành hoàn toàn hoảng loạn, lạnh lùng nói: “Mày dám làm tổn thương đến một sợi tóc của bọn họ, tao tuyệt đối không tha cho mày!”

Hoắc Vân Phi lên đạn, khóe miệng nâng lên, vẻ mặt tuấn tú không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Lời mới vừa nói đừng để tao lặp lại lần thứ hai đi! Tao nói rồi, chỉ cần tao không có phiền toái, bọn họ liền bình yên vô sự.”

Triệu Bắc Thành dần dần tỉnh táo lại, anh biết Hoắc Vân Phi dùng cái này để cảnh cáo anh không được thông báo cho phía chính phủ lùng bắt anh ta, nếu không vừa có gió thổi cỏ lay, xui xẻo đầu tiên chính là ông bà nội đã lớn tuổi của Triệu Bắc Thành anh.

Trầm mặc hồi lâu, Triệu Bắc Thành bất đắc dĩ khàn giọng nói: “Tao đồng ý với mày, mày đồ tiểu nhân hèn hạ này!”

“Sai!” Hoắc Vân Phi quơ quơ một ngón tay dọc theo trước môi, chế nhạo nói, “Mày mới là tiểu nhân hèn hạ! Tao muốn cùng mày công bằng theo đuổi cô ấy, mày cuối cùng xoay chuyển chút tư tưởng xấu, muốn không diệt trừ cô ấy chính là phá hỏng đứa bé trong bụng cô ấy, hiện giờ muốn lợi dụng quyền hạn trong tay lùng bắt tao! Triệu Bắc Thành, mày vốn không phải là đàn ông! Có gan mày cạnh tranh công bằng với tao, chờ sau khi Hâm Lôi sinh đứa bé ra, để cho cô ấy tự quyết định muốn cùng ai!”

Đây chính là mục đích chính của Hoắc Vân Phi, anh không hề ép buộc Đỗ Hâm Lôi nữa, anh muốn so tài cạnh tranh công bằng tình yêu này với Triệu Bắc Thành, cho Đỗ Hâm Lôi quyền tự do lựa chọn!

Đỗ Hâm Lôi chợt ngẩn người, thì ra anh… Nghĩ như vậy đó! Mới vừa rồi cô hiểu lầm dụng ý của anh, thiếu chút nữa bóp chết anh… Không đúng! Anh nào sắp chết? Bây giờ còn dùng súng chĩa vào trán Triệu Bắc Thành!

Hừ! Người đàn ông quỷ kế đa đoan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.