Editor: Puck
“Là như vậy, con nghe cha giải thích!” Hoắc Gia Tường thấy cô vẫn không chịu đến bên cạnh mình, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi tới, thấy dáng vẻ Lâm Tuyết như lâm đại địch, hiển nhiên rất chối bỏ ông thân cận, liền dừng bước, thở dài, nói tiếp, “Kể từ sau khi nhìn thấy hình con, cha để cho anh ba con dốc hết sức lực điều tra tất cả những chuyện có liên quan đến con, kể cả khúc mắc tình cảm của con và Mạc Sở Hàn cũng không ngoại lệ! Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn và cảnh ngộ của con, còn có trải nghiệm hai lần con bị từ hôn... Cha biết con chịu uất ức, thằng nhóc thúi Sở Hàn này phụ lòng con!”
“Ông nói chuyện này để làm gì? Những chuyện này mắc mớ gì đến ông?” Lâm Tuyết cảm thấy nhức đầu, khó khăn lắm mới buông xuống tất cả về Mạc Sở Hàn, ông ta thế mà lại nhắc lại chuyện cũ với cô, “Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe, càng không muốn nhìn thấy anh ta!”
Thấy cảm xúc của Lâm Tuyết thật sự quá kích động, không cách nào yên lặng nghe ông nói hết lời. Hoắc Gia Tường liền nháy mắt ra dấu với người dưới, rất nhanh bọn họ mang tới một cô gái xa lạ.
Cô ta xinh xắn lanh lợi, ngũ quan thanh tú, một đôi mắt to linh động chảy xuôi rực rỡ, sau khi đi tới vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ phức tạp.
“Con biết cô ta không?” Hoắc Gia Tường chỉ vào cô gái kia hỏi Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết không lên tiếng, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, chờ đoạn sau.
Đối mặt với thái độ lạnh cứng của cô, Hoắc Gia Tường rốt cuộc hơi đau lòng. Cúi đầu khó chịu một chút, mới lau khóe mắt một cái, chủ động giới thiệu: “Cô ta tên là Đằng Nguyên Thiên Diệp, là cô gái Nhật Bản, biết nhẫn thuật *.
(*) nhẫn thuật: một trong những thuật pháp của Ninja Nhật Bản.
Vậy thì như thế nào? Lâm Tuyết vẫn chưa nói chuyện, trong lòng mơ hồ cảm giác có chuyện quan trọng gì đó sẽ lập tức xảy ra.
Hoắc Gia Tường không phải kẻ đầu đường xó chợ, việc ông ta muốn làm cũng không có ý nghĩa là việc nhàm chán, tìm đến cô gái Nhật Bản này, còn nghiêm túc giới thiệu cho cô, nhất định có mục đích của ông ta. Cô cảm thấy, tất cả đều vì cô mà tới!
“Con còn biết một người tên là Vân Thư Hoa? Hay là người từ hôn với con trước Mạc Sở Hàn!” Hoắc Gia Tường đau lòng nhìn cô, thật sự không rõ, cô gái tốt đẹp như vậy, tại sao liên tục gặp phải hai người đàn ông vô tình vứt bỏ này! Là những người đàn ông này có mắt không tròng, hay con gái ông có tính tình giống như mẹ nó gây ra họa đây?
Lâm Tuyết nhướn mi, tại sao lại liên quan đến Vân Thư Hoa! “Có lời gì ông cứ nói thẳng, tôi không thích quanh co lòng vòng!”
Bị một câu trách móc, nét mặt già nua của Hoắc Gia Tường ngượng ngùng. Những năm gần đây, dõi mắt cả Đông Nam Á không có ai dám có thái độ càn rỡ như vậy trước mặt ông.
Những hộ vệ kia không nhìn nổi, liền lên tiếng khiển trách: “Cô bị điên phải không? Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tiên sinh?”
Hoắc Gia Tường xua xua tay, ý bảo hộ vệ im miệng. Miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an với Lâm Tuyết, tỏ ý ông không ngại, sau đó mới nói tiếp: “Người phụ nữ này quen biết Vân Thư Hoa khi cậu ta đi Nhật Bản du học, vẫn theo cậu ta nói gì nghe nấy! Cô ta vì Vân Thư Hoa mà làm rất nhiều chuyện, có chuyện còn liên quan đến con!”
Làm một người cha, ông làm tất cả nên làm vì cô, dĩ nhiên quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trên tay cô. Chỉ có điều chỉ cần một cơ hội, ông vẫn hy vọng có thể giúp cô và Mạc Sở Hàn gương vỡ lại lành.
Có liên quan đến cô? Dự cảm chẳng lành đang lan tràn mở rộng thêm trong lòng Lâm Tuyết, hình như cảm thấy có một âm mưu cạm bẫy to lớn đang đè lên cô.
Trong lúc không khí đè nén trầm mặc, Hoắc Vân Phi trở lại, không phải chỉ có một mình anh ta, sánh vai bên cạnh anh ta còn có Mạc Sở Hàn. Dĩ nhiên, người đi bên cạnh Mạc Sở Hàn theo lệ thường là Thư Khả từ xưa đến nay vẫn như hình với bóng với anh ta.
Thư Khả vẫn mang một cái nón lụa đen viền rộng che mặt, cho dù lúc nào cũng phải che đậy cực kỳ chặt chẽ khuôn mặt bị hủy dung của cô.
Sắc mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn có vẻ hao gầy, chỉ có điều tinh thần cũng không tệ lắm, sau khi vào phòng, anh ta trực tiếp tiến lên trước, nho nhã lễ độ bắt tay ân cần thăm hỏi Hoắc Gia Tường: “Bác Hoắc, đã lâu không gặp!”
“Ừ, đã lâu không gặp!” Hoắc Gia Tường thân thiết nhìn Mạc Sở Hàn, một lần nữa than thở trong lòng, thì ra ông trời nghe được tiếng lòng của ông. Ông đã từng tiếc nuối tại sao mình không có con gái có thể gả cho Mạc Sở Hàn, để cho cậu ta trở thành nửa con trai, trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho ông, lại không ngờ con gái của mình thật sự có một đoạn tình cảm rối rắm khắc sâu với cậu ta.
Dời ánh mắt sang chỗ khác nhìn Thư Khả bám chặt lấy Mạc Sở Hàn giống như trẻ sinh đôi dính nhau cùng một thể, ông hơi không vui, liền lấy giọng người lớn trong nhà khiển trách: “Dù ân ái nữa cũng không cần khoa trương như thế chứ! Chẳng lẽ buông ra lập tức sẽ mất sao?”
Thư Khả nghe giọng Hoắc Gia Tường rất không tốt, không khỏi hết sức giật mình, trước kia nể mặt mũi Mạc Sở Hàn, Hoắc Gia Tường rất thân thiện với cô, lần này sao vừa mới gặp mặt lại ra oai phủ đầu với cô! Vội vàng buông cánh tay Mạc Sở Hàn ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hai chúng cháu đã quen như vậy, khiến bác Hoắc chê cười rồi!”
Ý là cô ta và Mạc Sở Hàn quen ân ái, đến đâu cũng đều dính vào một chỗ, mơ hồ khoe khoang địa vị của cô ta ở bên cạnh Mạc Sở Hàn.
Hoắc Gia Tường lạnh lùng cười một tiếng, không để ý đến lời của cô ta, mà chỉ Lâm Tuyết đứng trong góc, hỏi Mạc Sở Hàn: “Còn nhớ rõ nó không?”
Thật ra thì mới vừa đi vào căn phòng này, Mạc Sở Hàn đã nhìn thấy Lâm Tuyết, mặc dù cô núp ở trong góc tầm thường nhất, hình như sợ đưa tới bất kỳ sự chú ý của ai, nhưng anh vẫn vừa liếc mắt đã thấy được cô! Bởi vì bóng hình xinh đẹp của cô có thể bắt lấy sự chú ý của anh hơn bất kỳ trân châu kim cương chói mắt hay vật sáng nào khác.
Chỉ cần thoáng nhìn, cô đã có thể bắt chặt lại ánh mắt của anh, hung hăng khẽ động tim anh
Lạnh lùng mím môi, trên gương mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn tràn ra một nụ cười cứng ngắc: “Chiêu này của bác không tệ, có cô ta làm con tin, không sợ Lương Tuấn Đào không ngoan ngoãn thỏa hiệp!”
“Khụ!” Hoắc Gia Tường vội vàng ho khan một tiếng, đồng thời tức giận liếc nhìn Mạc Sở Hàn, thầm nghĩ: Thằng nhóc này sao lại không cho mình thể diện như vậy!
Thư Khả đi vào cũng phát hiện ra Lâm Tuyết, cho nên cô mới cứ kéo thật chặt cánh tay của Mạc Sở Hàn, khoe khoang tình cảm giữa anh và cô tốt như thế nào. Lúc này cô mới giả bộ như vừa nhìn thấy Lâm Tuyết, ngạc nhiên kêu lên: “Hả? Lâm Tuyết sao mày lại ở đây!” Cô ta lại vội vàng níu lấy cánh tay mạc Sở Hàn, mạng đen che mặt cũng rung động không dứt, kinh hoàng khóc ròng nói: “Sở Hàn, em sợ! Là cô ta hại em thành dáng vẻ như bây giờ! Hu hu...”
Mạc Sở Hàn tranh thủ ôm cô ta vào trong ngực, vỗ vỗ bả vai cô ta, an ủi: “Đừng sợ, bây giờ cô ta bị khống chế, không tổn thương em được!”
“Sở Hàn!” Thư Khả vô cùng uất ức, không phải anh đã đồng ý chờ sau khi bắt được Lâm Tuyết sẽ giao cho cô xử lý sao? “Em bị cô ta hại thành dáng vẻ như quỷ này, chẳng lẽ... Anh không định chủ trì công đạo vì em sao?”
Ánh mắt hiền từ của Hoắc Gia Tường liếc nhìn Thư Khả, cách một lớp vải đen, Thư Khả cũng có thể cảm thấy ánh mắt kia lóe lên sát khí và vẻ thù địch.
Tại sao có thể có cảm giác này? Giống như Hoắc Gia Tường rất để ý đến Lâm Tuyết! Không đúng, đây chỉ là ảo giác! Mọi người đều biết Hoắc Gia Tường và Lương Tuấn Đào là kẻ thù một mất một còn, mà Lâm Tuyết là vợ của Lương Tuấn Đào, cô ta rơi vào trong tay của người nhà họ Hoắc nhất định có kết quả bi thảm.
Thầm tự trách mình nghĩ nhiều, cô dứt khoát khóc than với Hoắc Gia Tường: “Bác Hoắc, ả ta là vợ của Lương Tuấn Đào, chẳng những tham dự hại chết chị dâu hai, còn hại cháu bị hủy dung! Hiện giờ ả ta rơi vào trong tay bác, bác nhất định phải chủ trì công đạo vì chị dâu hai đã chết thảm và cháu!”
Mạc Sở Hàn ho một tiếng, lạnh lùng nhắc nhở: “Xử lý như thế nào chúng ta tự có tính toán!”
“Sở Hàn...” Thư Khả quay đầu lại, uất ức nhào vào trong ngực anh, nức nở nói, “Em rất hận cô ta! Em rất hận cô ta mà! Anh đồng ý với em sẽ thay em lấy lại công đạo!”
Hai tay Hoắc Vân Phi khoanh trước ngực, tròng mắt đen sắc bén lạnh lùng liếc nhìn tất cả, giống như xem một màn kịch vui. Mà Hoắc Gia Tường không khỏi nhíu chân mày ––Sao Mạc Sở Hàn lại cưng chiều ả ta như thế!
Lâm Tuyết cảm thấy hơi mệt mỏi, do cảm xúc ảnh hưởng, phản ứng nôn nghén của cô càng lớn, gần như không nuối trôi thứ gì. Mới vừa rồi tiêm một bịch thuốc dinh dưỡng, hiện giờ cảm giác cả người vô lực, liền ngồi xuống ghế sa lon, co thân thể gầy nhỏ mềm mại lại.
Hoắc Gia Tường thấy thế vội vàng tự tay cầm thảm mỏng đắp lên cho cô, cúi đầu ân cần hỏi: “Mệt không? Kiên trì một lúc nữa!” Thấy vẻ mặt cô lạnh lùng, ông chỉ đành thở dài nói, “Được rồi! Cha đồng ý với con, nếu như cậu ta đã... Hoàn toàn vô tình với con, cha sẽ không tác hợp hai đứa nữa!”
Cha mẹ trong thiên hạ không có ai không mong đợi con gái của mình tìm được một nửa yêu mình thật lòng, ai cũng không muốn giao con gái mình cho người đàn ông lạnh lùng vô tình, trong lòng lại chứa những người phụ nữ khác!
Xoay người sải bước đi tới bên cạnh Mạc Sở Hàn, Hoắc Gia Tường rất rộng rãi mở miệng cam kết: “Lâm Tuyết giao cho cháu! Cháu định xử lý cô ta như thế nào để cho người phụ nữ trong lòng cháu vui mừng cũng có thể! Có muốn hủy mặt cô ta không? Hay cháu có cách xử lý khác vừa có thể giải hận lại vừa khiến người phụ nữ của cháu vui lòng, chỉ cần không giết chết người đều được!”
Hiển nhiên, ý tứ những lời này của Hoắc Gia Tường chính là lưu lại nửa cái mạng của Lâm Tuyết chỉ để dùng uy hiếp Lương Tuấn Đào, trừ điều đó ra, tùy Mạc Sở Hàn và Thư Khả hành hạ Lâm Tuyết như thế nào cũng có thể!
Thư Khả quả thật không thể tin vào tai mình, cô cố đè vui mừng xuống, làm ra vẻ bất ngờ, tranh thủ thời gian nói với Mạc Sở Hàn: “Sở Hàn, anh nghe thấy bác Hoắc nói chứ? Bác ấy nói có thể...”
Mạc Sở Hàn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Phi, sau đó bất cần đời nhún vai, ý bảo chuyện này không liên quan đến tôi, là cha cậu nhất định ép buộc Lâm Tuyết.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng Mạc Sở Hàn mở miệng: “Bác Hoắc, chẳng lẽ Vân Phi chưa nói với bác sao?”
“Đã nói gì?” Hoắc Gia Tường vui mừng trong lòng, cậu ta rốt cuộc không khiến ông thất vọng.
Tiếp tục trầm mặc! Mạc Sở Hàn ngoái đầu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tuyết, người kia đang nửa nằm trong ghế sa lon, cặp mắt trong veo lạnh lùng như băng, vốn không nhìn ra lưu luyến và dịu dàng trong quá khứ. Ngực giống như bị ngón tay vô hình nhéo một cái, khiến cho anh bị đau một trận.
“Sở Hàn, bác Hoắc đang hỏi anh kìa!” Thư Khả vội vàng kéo anh nhắc nhở, thấy vẻ mặt rối rắm của anh, không khỏi phẫn nộ kêu to, “Chẳng lẽ anh còn tình chưa dứt với ả ta! Chẳng lẽ anh đã quên, cô ta một lần hai lần rồi ba lần phản bội anh, chọc giận anh vài lần đau lòng muốn chết, hại anh tái phát bệnh cũ! Ả ta hại em thành dáng vẻ như quỷ này, không phải anh đã đồng ý muốn lấy lại công đạo thay em sao? Sở Hàn, em vẫn toàn tâm toàn ý với anh, nhiều năm như vậy cho dù anh nở mày nở mặt hay nghèo túng em vẫn làm bạn bên cạnh anh, chẳng lẽ tình cảm nhiều năm hoạn nạn như vậy còn không bằng được địa vị của ả ta ở trong lòng anh? Hôm nay anh nhất định phải lựa chọn giữa em và ả ta, có ả ta không có em, có em không có ả ta!”