Editor: Puck
“...” Lâm Tuyết trố mắt, một lần nữa quan sát Thạch Vũ, sao mắt người đàn ông này độc như vậy!
Nụ cười của Thạch Vũ rất đẹp mắt, nheo mắt nhìn cô thật sâu, anh hạ thấp giọng nói: “Tôi đoán đúng rồi chứ! Cô và Tuấn Đào đều là quân nhân! Cậu ta đột nhiên điều đến nhiều máy bay như vậy, trừ thủ trưởng quân đội ra, ai có thể có quyền lợi và quyết đoán lớn như vậy?”
Nếu bị anh ta xem thấu, Lâm Tuyết ngược lại bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận lời Thạch Vũ nói, đang nghĩ tới ứng đối cục diện sau ra sao ở trong lòng.
Mộng Mộng cảm thấy không quá hứng thú với những lời người lớn nói, la hét muốn Lâm Tuyết kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe. Vừa đúng mượn cơ hội này tránh vấn đề của Thạch Vũ, Lâm Tuyết ôm Mộng Mộng đi tới dưới tàng cây mát mẻ, nơi này có bàn đá và băng ghế đá, để cho người hóng mát dùng. Cô ôm Mộng Mộng ngồi bên cạnh bàn đá, bắt đầu kể chuyện xưa cho cô bé, lần này là “Công chúa Bạch Tuyết”.
Bên kia Lương Tuấn Đào vẫn đang đàm phán với Tào Dịch Côn, Thạch Vũ vẫn đứng bên cạnh, cùng Mộng Mộng say sưa ngon lành nghe cô kể chuyện cổ tích.
Trong lòng cô đang nghĩ, như thế này nhất định phải nhắc nhở Lương Tuấn Đào, Thạch Vũ đã khám phá ra thân phận của anh, để anh cẩn thận đề phòng.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không phá hư chuyện của mấy người!” Thạch Vũ giống như hoàn toàn nhìn thấu tâm sự của cô, cắt đứt chuyện xưa cô đang kể, an ủi, “Tôi lại không buôn lậu thuốc phiện, chuyện mấy người diệt độc liên quan gì đến tôi!”
Người này thậm chí còn nhìn ra bọn họ tới để diệt độc! Lâm Tuyết càng thêm giật mình, chỉ có điều lời Thạch Vũ ngược lại nói thật, hành động của quân đội đa quốc gia là nhằm tới trùm buôn thuốc phiện, sẽ không làm khó người không liên quan
Lâm Tuyết ngẫm nghĩ một lát, quyết định dứt khoát nói với Thạch Vũ: “Tuấn Đào vẫn hy vọng anh có thể giúp anh ấy, nếu như anh chịu tích cực phối hợp với hành động của chúng tôi, quân đội sẽ ngợi khen anh!”
Thấy Lâm Tuyết thản nhiên thừa nhận thân phận với mình, Thạch Vũ cảm nhận ra sự tin tưởng của cô, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn vài phần, “Hai người đều là bạn của tôi, tôi có thể giúp hai người, nhưng không phải vì ngợi khen của quân đội!”
Anh không phải là người tính toán thiệt hơn, tin tưởng cô sẽ hiểu ý trong lời nói của anh.
Lâm Tuyết cũng cười, vẻ ngăn cách với Thạch Vũ tiêu mất hơn phân nửa, gật đầu nói: “Tôi biết rõ, anh là người giảng nghĩa khí trọng tình cảm!”
Cuối cùng một lần nữa nhìn thấy nụ cười động lòng người của cô, giống như gió xuân nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua mặt, khiến lo lắng trong lòng anh trở thành hư không.
Thạch Vũ âm thầm thở ra, lại tán gẫu mấy câu với cô, hoàn toàn từ ý tốt, nhắc nhở cô: “Hoắc Gia Tường để bác sỹ bịa ra tờ xét nghiệm nói cô là con gái của ông ta, thủ đoạn lừa gạt vụng về như vậy, cô ngàn vạn lần đừng bị lừa! Tuấn Đào muốn mang cô trở về nước cũng vì không muốn để cho cô tiếp tục trôi vào vũng nước đục này, cô yên tâm, tôi sẽ ở đây phối hợp với Triệu Bắc Thành...”
Lâm Tuyết vốn không nghe được câu nói tiếp sau của Thạch Vũ, bởi vì cô thật sự quá khiếp sợ –– thì ra Lương Tuấn Đào đã biết chuyện Hoắc Gia Tường cho người làm xét nghiệm DNA với cô!
Cô cho rằng đây tuyệt đối là bí mật chứ! Không ngờ trong thời gian nháy mắt toàn bộ thế giới không có gì không biết được! Thạch Vũ đã biết! Tại sao Lương Tuấn Đào không nhắc tới dù chỉ nửa chữ trước mặt cô?
Lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc đã hiểu rõ xa cách tối hôm qua cũng không phải do thần kinh của cô quá nhạy cảm! Lương Tuấn Đào nghi ngờ cô, nhưng miệng anh thật sự rất kín, lại không lộ ra một chút ý tứ nào!
Thấy khuôn mặt của Lâm Tuyết trở nên trắng bệch, Thạch Vũ cho rằng cô không thoải mái, liền dừng lời chưa nói xong, tiến nhanh tới một bước, ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Không có tâm tình tiếp tục kể chuyện xưa cho Mộng Mộng, cô lấy tay vỗ trán, không tiếp tục cậy mạnh, nói như thật: “Tôi rất không thoải mái!”
Thạch Vũ vội vàng nói: “Tôi đi tìm Vân Phàm tới đây!” Trong mấy ngày nay quen biết lẫn nhau, anh biết y thuật của Vân Phàm không tệ.
“Đừng!” Lâm Tuyết ngăn cản anh, không còn hơi sức nói, “Tôi đi về nghỉ ngơi... Là xong chuyện!”
Thạch Vũ thấy thân thể mềm mại của cô lung la lung lay, định đưa tay đỡ cô, nhưng nhớ tới lúng túng ngày hôm đó, bàn tay đưa ra một nửa lại thu về.
Lương Tuấn Đào và Tào Dịch Côn quấy nhiễu một phen, khiến đối phương tức giận đến phẫn nộ, anh búng tay một cái, xoay người trở lại.
Thấy Thạch Vũ đứng bên cạnh Lâm Tuyết, hai người giống như đang nói gì đó, anh vội vàng nhanh bước chân đi tới.
Bàn tay kịp thời đỡ lấy thân thể mềm mại không chắc chắn của cô, Lương Tuấn Đào quan sát cô tỉ mỉ, thấy sắc mặt của cô rất khó nhìn, kinh ngạc hỏi, “Em không thoải mái?”
Lâm Tuyết lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Thạch Vũ đi kêu Vân Phàm tới, sau khi tới chẩn đoán bệnh cho Lâm Tuyết ở dưới gốc cây, lại kiểm tra mạch đập cho cô, nói: “Gần đây không nên kích thích đến cô ấy, để cho cô ấy giữ cảm xúc ổn định!”
Mới vừa rồi còn nhìn cảm xúc của cô rất tốt, chỉ đi ra ngoài một lát, sao lại xảy ra vấn đề! Ánh mắt Lương Tuấn Đào hoài nghi chuyển sang Thạch Vũ, người đang hoàn toàn không hiểu ra làm sao.
Anh chỉ nói cô là nữ binh mà thôi, lúc ấy cũng không nhìn ra tâm tình của cô khủng hoảng cỡ nào! Thạch Vũ cảm giác mình rất có thể xung khắc bát tự với cô, nếu không vì sao chỉ cần đến gần cô sẽ gây họa!
“Em không sao!” Lâm Tuyết cố gắng trấn tĩnh, nói với Lương Tuấn Đào: “Có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Đều do cô, vốn không nên có tâm lý may mắn. Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt được, tư tưởng làm đà điểu tự lừa mình dối người của cô quá mức buồn cười!
Thạch Vũ ôm Mộng Mộng đi, Vân Phàm cũng biết ý dọn dẹp hòm thuốc rời đi, Lương Tuấn Đào ngồi bên cạnh cô, đang chuẩn bị rửa tai lắng nghe lời vàng ý ngọc của vợ, Tào Dịch Côn kia lại tới.
“Đào, tôi đã nói với cậu, cậu mà tiếp tục ngoan cố không thay đổi, cẩn thận Tào lão thất tôi trở mặt với cậu!” Mặt Tào Dịch Côn đen lại càng đen hơn, quả thật cực kỳ tức giận.
Nạp Ngõa đi theo bên cạnh Tào Dịch Côn, hát đệm phụ họa: “Tôi thấy mấy ngày nay anh ta quả thật muốn tạo phản, vừa tự tiện phát súng ống đạn dược cho đám sói hoang kia, lại trăm phương ngàn kế dùng bà xã tới thu mua Thạch Vũ, điều kỳ quái nhất chính là vì tìm kiếm bà xã mà anh ta mượn danh nghĩa điều nhiều máy bay tới như vậy...”
“Mày con mẹ nó tìm chết phải không?” Lương Tuấn Đào trừng mắt về phía Nạp Ngõa, tức giận, “Ai dùng bà xã thu mua Thạch Vũ!”
Tào Dịch Côn nhìn Lâm Tuyết không nói một lời, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của cô không được tốt lắm, liền hòa hoãn giọng điệu, tiến nhanh tới ân cần hỏi: “Không thoải mái sao? Có cần để bác sỹ kiểm tra không?”
Mới vừa rồi không phải Vân Phàm sang đây kiểm tra sao? Lâm Tuyết không thèm nhìn tới anh ta, miễn cưỡng nói: “Kiểm tra rồi, không có việc gì!”
Nạp Ngõa vội vàng tiến tới bên tai Tào Dịch Côn, nhỏ giọng tiết lộ: “Nghe nói cô ta mang thai!”
Vẻ ân cần trên mặt Tào Dịch Côn lập tức biến thành hậm hực, lườm Lương Tuấn Đào, càng tức giận hơn. Vẻ mặt tức giận tiếp tục đề tài vừa mới tranh luận: “Tôi thật sự không biết cậu rốt cuộc định làm cái gì! Nói đi, nếu quả thật yêu thích vị trí này của tôi, anh Thất đây là người sảng khoái, trực tiếp tặng cho cậu!”
Lương Tuấn Đào thấy Tào Dịch Côn thật sự nổi giận, lúc này mới tiến tới vỗ bả vai anh ta, hời hợt an ủi: “Người anh em, đừng nóng vội! Tôi điều những máy bay này tới tạm thời lưu lại không phai để đối phó với anh, có nguyên nhân khác!”
“Cậu định oanh tạc Hoắc Gia Tường?” Tào Dịch Côn khinh thường trào phúng nói, “Cậu tỉnh lại đi! Ông ta thỏ khôn có ba hang, cho dù nổ san bằng tam giác vàng, cũng nổ không chết lão hồ ly kia!”
Chờ Tào Dịch Côn châm chọc xong, Lương Tuấn Đào mới bình thản nói: “Hai ngày nữa, khi em chuẩn bị trở về nước sẽ tự mình mang những đội ngũ không quân này về!”
Tào Dịch Côn ngây ngốc, hơi không theo kịp tiết tấu suy nghĩ của đối phương, một hồi lâu mới nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cậu định khi nào trở về?”
“Trong hai ngày tới đi!” Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết vào trong lòng, cưng chiều hôn lên mặt cô, cười nói với Tào Dịch Côn, “Em dâu anh có thai, em không nỡ để cô ấy chịu khổ ở đây, đưa cô ấy về khó tránh khỏi sẽ nhớ cô ấy, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trở về cùng cô ấy là thích hợp nhất!”
Trong ấn tượng dường như Lương Tuấn Đào chưa bao giờ lỡ mồm nói bậy nói bạ, cậu ta nói nhất định sẽ làm được! Một hồi lâu, Tào Dịch Côn mới chậm rãi tiếp nhận được quyết định bất ngờ này, trong lòng vui buồn mỗi nửa.
Nói thật, nếu như không có Lương Tuấn Đào, đoán chừng qua mười năm nữa anh cũng không có cách nào thâu tóm nhà họ Hoắc xưng bá ở Tam giác vàng, nhưng nếu Lương Tuấn Đào lưu lại, anh lại rất lo lắng. Những ngày qua anh vẫn gặp ác mộng, mơ thấy Lương Tuấn Đào đá anh từ trên ngai vàng của trùm buôn thuốc phiện xuống, thay thế. Sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi không thực tế, cho dù Lương Tuấn Đào thật sự có thể thay thế anh, cũng không thể làm vua của trùm buôn thuốc phiện ở đây!
Dựa vào địa vị trong quân đội và gia thế hiển hách của Lương Tuấn Đào ở trong nước, tất cả nơi này không đủ để tạo thành hấp dẫn với cậu ta. Nhưng lòng nghi ngờ dấy lên, thật sự khiến anh nằm cũng lo lắng, hiện giờ nghe Lương Tuấn Đào đột nhiên nói muốn đi, lý do lại bởi vì bà xã cậu ta mang thai, sợ cô ấy ở trong nước một mình tịch mịch, mới theo cô trở về!
Có chuyện ô long như vậy sao!
Nhìn dáng vẻ Tào Dịch Côn ngước mắt mà nhìn mình, Lương Tuấn Đào khẽ mỉm cười, nói: “Như vậy anh không phải lại lo lắng nữa! Nạp Ngõa còn ở đây, để cho cậu ta phối hợp với Triệu Bắc Thành tiếp tục hành động diệt độc!”
Lời nói được rõ ràng, anh định rút lui, toàn bộ nơi này giao cho Triệu Bắc Thành tiếp tục nguyên kế hoạch!