Khế Ước Quân Hôn

Chương 79: Q.2 - Chương 79: Chương 45.2: Gien di truyền




Editor: Puck

Mộng Mộng lau nước mắt, vẫn thút thít ngắt quãng, lại khéo léo gật đầu một cái, nức nở nói: “Con, con biết!”

Thật biết nghe lời! Nếu như không sợ lại lộ hàng, Lâm Tuyết thật sự định tiến lên ôm lấy cô bé đáng yêu lại đáng thương này hôn hai cái. Thấy Mộng Mộng từ từ ngưng khóc thút thít, bắt đầu có thể bình tĩnh lại nói chuyện với Thạch Vũ trong máy vinh tính, kể chuyện hôm nay mình trải qua, còn nói chuyện cô bé ôm mèo nhỏ làm người mẫu cho bác Thiên Dật.

Trong đôi mắt to còn nén nước mắt, nhưng cô bé đã ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào cha trong màn hình, nhỏ giọng nói: “Cha, bác Thiên Dật vẽ một bức tranh cho Mộng Mộng, rất đẹp, đợi tối mai con lấy tới cho cha nhìn!”

Lâm Tuyết lặng lẽ thở ra, lại rời khỏi thư phòng trở về phòng ngủ.

Đợi đến khi cô đổi áo ngủ kiểu bảo thủ, xác định sẽ không tái phạm chuyện mất mặt, lúc này mới một lần nữa trở lại thư phòng.

Mộng Mộng và Thạch Vũ nói chuyện rất cởi mở, cũng sẽ không nghẹn ngào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn có nụ cười.

“... Nơi này rất tốt, mẹ Lâm Tuyết vẫn ở cùng Mộng Mộng, chỉ có điều...” Đứa bé bất đắc dĩ thở dài, “Cha, lúc nào thì chúng ta có thể cùng nhau!”

Lâm Tuyết vội đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mộng Mộng, khuyên can nói: “Mộng Mộng ngoan ngoãn, qua một thời gian nữa mẹ sẽ dẫn con đi gặp cha con!” Đối mặt với ánh mắt u oán của Mộng Mộng, cô lại bổ sung một câu, “Là cha chân thật, không phải trong máy tính!”

“Có thật không?” Mộng Mộng suy nghĩ một chút, quyết định một lần nữa tin tưởng Lâm Tuyết, “Được rồi, nhưng không cho mẹ gạt con nữa!”

“Lừa con nữa, mẹ chính là con chó nhỏ!” Lâm Tuyết ôm Mộng Mộng vào trong ngực, lại hàn huyên một lát với Thạch Vũ. Về cơ bản khen Mộng Mộng khéo léo hiểu chuyện, nói người trong nhà đều rất thích cô bé.

“Lâm Tuyết!” Thạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt đoan trang trời sinh không chút phấn son của cô, một hồi lâu hỏi, “Nói thật cho tôi biết, thân phận của cô là gì?”

Vốn tưởng rằng cô sẽ ấp úng từ chối trả lời, không ngờ Lâm Tuyết hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Mộng, rất sảng khoái nói cho Thạch Vũ: “Tôi và Tuấn Đào đều là quân nhân! Yên tâm, tình huống gia đình tôi rất tốt, Mộng Mộng ở chỗ này có thể nhận được hoàn cảnh trưởng thành và giáo dục tốt nhất!”

Quả nhiên không sai, Thạch Vũ đã sớm nhìn ra thân phận của cô, hiện giờ do chính miệng Lâm Tuyết thừa nhận, anh yên tâm hơn nhiều.

Dù sao thì thân phận gia đình quân nhân sẽ quang minh hơn thân phận buôn bán vũ khí nhiều, làm cha dĩ nhiên hy vọng đứa bé có thể lớn lên trong hoàn cảnh gia đình quang minh chính nghĩa.

“Vậy Mộng Mộng trông cậy vào cô rồi, con bé rất biết điều... Khóc rống chỉ tạm thời,chờ đến khi con bé thích ứng với hoàn cảnh rồi sẽ yên tĩnh lại!” Thạch Vũ biết con bé khóc rống nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tới gia đình của Lâm Tuyết, cho dù Lâm Tuyết không ngại, khó bảo đảm người gia đình cô không ngại, “Thay tôi nói xin lỗi với cha mẹ chồng cô, quấy rầy yên tĩnh của bọn họ rồi! Chờ Mộng Mộng yên tĩnh lại, cũng để cho con bé nói xin lỗi!”

Lâm Tuyết mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, Mộng Mộng sống cùng với tôi, không trở ngại chuyện gì của ai! Anh Thạch, anh không cần có cảm giác hèn mọn vì con bé ăn nhờ ở đậu, ở chỗ này con bé không cần nói xin lỗi với bất kỳ ai, giống như đứa nhỏ do tôi sinh ra khóc rống cũng không cần nói xin lỗi bất kỳ ai!”

Thạch Vũ liếc cô thật sâu, một hồi lâu không nói.

“Con bé là con của tôi, đây là nhà của bé!” Lâm Tuyết nâng đầu nhỏ của Mộng Mộng dựa vào trong ngực, nở một nụ cười xán lạn với Thạch Vũ, “Chúng tôi sẽ sống với nhau rất vui vẻ!”

Khi Lương Tuấn Đào trở lại đã là đêm khuya, không kinh động đến Lâm Tuyết, lặng lẽ vào phòng tắm, rồi nhẹ tay nhẹ chân vào phòng ngủ.

Hôm nay mệt nhọc cả ngày, đau lòng vợ khổ cực, anh ngược lại không có ý định làm chuyện kia. Chỉ có điều sau khi leo lên giường theo thói quen cánh tay sắt vòng quanh eo thon của cô, muốn kéo cô vào trong ngực.

Đã thành thói quen ôm cô, ngửi mùi thơm của cô đi vào giấc ngủ, nếu không thì cảm thấy thiếu chút gì đó.

Tối nay, yêu cầu làm chồng lại bị một người khách bên ngoài cướp đoạt. Khi Lương Tuấn Đào thành công kéo thân thể Lâm Tuyết vào trong ngực, đột nhiên nghe được một tiếng khóc the thé, “Hu hu... Mộng Mộng tìm cha! Tìm cha!”

Đêm hôm khuya khoắt, âm thanh này thật sự hơi khiếp người, tất cả buồn ngủ cũng sợ chạy, Lương Tuấn Đào vội vàng đứng lên bật đèn sáng, thấy Lâm Tuyết đang luống cuống tay chân vỗ về Mộng Mộng.

“Hu hu... Tìm cha!” Mộng Mộng ngủ nửa mê nửa tỉnh, bị sự kiện ban ngày đả kích, hiện giờ lại thêm Lương Tuấn Đào đoạt “Yêu” ngang tay, liền há họng gào khóc.

“Mẹ kiếp!” Lương Tuấn Đào mệt mỏi cả ngày, lúc này thật sự hơi nổi giận, “Mày vẫn còn chưa dứt đúng không!”

“Hu hu...” Đối xử với người cường quyền và kẻ xâm lược, vũ khí đánh lại của Mộng Mộng chính là càng lớn tiếng khóc thét.

“Đừng khóc! Ngoan, mẹ ôm Mộng Mộng, đuổi chạy trứng thúi!” Lâm Tuyết xoay người lại nói với thủ trưởng Lương đang đầy mặt giận dữ, “Anh nhanh đi thư phòng ngủ đi!”

“Anh vì sao phải ngủ thư phòng?” Thủ trưởng Lương bất bình, “Không phải để quản gia chuẩn bị một gian phòng cho con bé sao? Sao lại ngủ trên giường của chúng ta!”

“Con bé khóc đến lợi hại, một mình sợ!” Lâm Tuyết đẩy Lương Tuấn Đào một cái, nhỏ giọng dụ dỗ nói: “Anh là người lớn, đừng chấp nhặt với đứa bé có được không?”

“Không được!” Thủ trưởng Lương kiên quyết hung hãn bảo vệ lãnh thổ của mình, không thỏa hiệp với địch ngoài, “Đây là giường của anh! Anh không đuổi nó đi đã không tệ rồi, tại sao lại đuổi anh đi!”

“Không đi cũng được, anh yên tĩnh một chút, đừng làm rộn!” Lâm Tuyết khó khăn lắm mới dỗ được Mộng Mộng ngừng khóc, liền xê dịch thân thể vào bên trong, rõ ràng phân rõ giới tuyến Sở Hán với thủ trưởng Lương, nước giếng không phạm nước sông.

Mộng Mộng như ý nguyện ở trong cái ôm trong ngực của Lâm Tuyết, lúc này mới thút thít một lần nữa khép hàng mi dày đậm, chuẩn bị ngủ.

Lương Tuấn Đào giận đến hai mắt trợn trắng, đâu chịu bỏ qua, dứt khoát dính sát từ phía sau, đưa tay cởi nút áo ngủ của Lâm Tuyết, “Trời nóng vậy, em che phủ kín thế làm gì?”

Lâm Tuyết sao có thể nói sự kiện vi deo mất mặt, cô cố ý trở lại thay món áo ngủ kiểu dáng bảo thủ, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.

Bàn tay tiến vào trong, tận tình vuốt ve, nơi nào đó có dấu hiệu ngẩng lên, anh khó nhịn gặm cắn vai thơm của cô, bởi vì đè nén dục vọng mà giọng nói dễ nghe trở nên hơi khàn khàn: “Vợ, anh muốn làm thế nào?”

Vốn định trở lại trực tiếp ôm cô ngủ, này sờ tới cọ đi không cẩn thận lại đốt lửa.

“Không được đâu!” Lâm Tuyết chỉ vào Mộng Mộng đang cuộn tròn trong ngực cô như con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói, “Con bé sẽ khóc đấy!”

“Đúng là một yêu tinh phiền toái!” Lương Tuấn Đào nâng cơ thể vạm vỡ lên, khẽ vặn thân thể Lâm Tuyết ra, cúi đầu hôn vào trong áo ngủ rộng mở của cô.

Đầu lưỡi người đàn ông khẽ động, cô khó nhịn khẽ rên ra tiếng, lại sợ bị Mộng Mộng phát hiện, chỉ có thể nhỏ giọng chống lại: “Anh hãy thành thật chút đi!”

Anh thử thăm dò đẩy tiểu yêu tinh phiền toái kia ra ngoài, nhưng đứa bé là một cô bé lanh lợi, lập tức phát hiện ý đồ bất lương của người khác, tay nhỏ bé vội vàng túm lấy Lâm Tuyết, giống như một bụi dây leo mềm mại, tứ chi cùng sử dụng quấn chặt chẽ lấy thân thể cô, tỏ vẻ quyền sở hữu.

Lương Tuấn Đào không phục, cũng bắt chước làm theo, ôm chặt lấy Lâm Tuyết từ phía sau, chân thon dài tráng kiện quấn lấy đùi cô, chỉ chú ý không đè lên hông cô.

“Đừng làm rộn!” Lâm Tuyết bị một lớn một nhỏ “Chia cắt” như thế thật sự hơi không chịu nổi, “Không được, sẽ mệt chết!”

“Hay cho một tiểu yêu tinh phiền toái! Tối mai nhất định để cho con bé đi phòng mình ngủ, đã lớn như vậy không cần bú sữa mẹ còn đòi tìm người ôm!” Anh Lương nào đó phẫn nộ bất mãn lẩm bẩm, nhưng bởi vì đau lòng vợ, nên vẫn buông lỏng cô ra.

“Anh cũng không cần bú sữa mẹ đâu, sao cũng tìm em ôm!” Lâm Tuyết xì mũi xấu hổ nhìn anh, “Tranh với đứa bé, thật sự không ngại à!”

“Ai nói anh không bú sữa! Hiện giờ anh muốn!” Anh lính nào đó càn quấy đến tận xương giả bộ cởi áo ngủ của cô ủi vào.

“Muốn tìm chết!... Khanh khách!” Lâm Tuyết bị anh trêu chọc hết cả buồn ngủ, khẽ sẵng giọng: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây? Tối nay thật sự không được!”

Con tiểu yêu tinh phiền toái kia chiếm cứ ngực của cô, anh Lương nào đó chỉ có thể ngắm vợ than thở, vẫn còn chưa đủ vuốt ve trên người cô, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Tối mai để cho con bé ngủ một mình, nếu không đưa con bé đi!”

“Vậy em đi cùng con bé!” Lâm Tuyết sẵng giọng.

Lương Tuấn Đào nhếch cặp mắt bén nhọn lên, quan sát mặt của cô ở dưới ánh đèn màu vàng ấm, không nhìn ra được cô đang giận lẫy. Liền hòa hoãn sắc mặt, cười mờ ám hề hề hỏi: “Bỏ được ông xã? Buổi tối không ai ôm em ngủ ngon?”

“Ngủ còn ngon hơn!” Lâm Tuyết đẩy móng vuốt không đứng đắn của anh ra, nghiêm mặt nói, “Không mè nheo thế nữa, mau ngủ đi!”

Cứ như vậy, thủ trưởng Lương rất đau khổ bị khách bên ngoài tới chiếm cứ địa bàn dành riêng, bị gạt sang một bên rồi.

“Cô gái nhỏ, ngày mai nhất định phải nói chuyện một chút!” Bóp bóp nắm tay về phía Mộng Mộng ngủ say, thủ trưởng Lương quyết định lấy ra phong phạm thủ trưởng, cho cô nhóc này một khóa huấn luyện chính trị, để cho con bé hiểu cái gì gọi là quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích!

Lâm Tuyết đột nhiên nhắc tới Thạch Vũ, để cho Lương Tuấn Đào ngày mai báo lên đơn vị đặc biệt bố trí cho Thạch Vũ một điện thoại di động có thể gọi video còn có máy tính không dây.

Lương Tuấn Đào sảng khoái đáp ứng, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mộng Mộng chiếm đoạt địa bàn của anh. Sau khi thương lượng một phen với Lâm Tuyết, xem ra trong khoảng thời gian ngắn để Mộng Mộng ngủ một mình trong một phòng riêng không thiết thực (Con bé có thể khóc chết), cuối cùng quyết định thêm một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường lớn của bọn họ, từ từ huấn luyện đứa bé dưỡng thành thói quen ngủ một mình.

Ngày hôm sau, Lương Tuấn Đào gọi quản gia Lương tới, để bố trí thêm chiếc giường nhỏ bên cạnh giường lớn trong phòng ngủ. Hết cách rồi, Lâm Tuyết quá mức cưng chiều Mộng Mộng, anh chỉ có thể thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.