Khế Ước Quân Hôn

Chương 95: Q.2 - Chương 95: Chương 50.3: Công ty của tôi




Editor: Puck

Ngày này, Lâm Tuyết rốt cuộc trở lại nhà họ Lâm xa cách đã lâu, thấy tất cả bên trong giống y hệt ngày trước. Chỉ có điều thân thể Lâm Văn Bác đã trở nên kém, khi đi bộ cần chống gậy, thở hồng hộc. Hứa Tĩnh Dao làm bạn bên cạnh ông ta, một tấc cũng không rời.

Lâm Tuyết từng mất hồn trong chốc lát, cô không biết chấp nhất và bỏ ra đời này của dì có đáng không, nhưng hiện giờ xem ra vợ chồng chắp nối nửa đường giúp đỡ lẫn nhau cùng chung cuối đời, cũng thật ấm áp.

“Tiểu Tuyết trở lại!” Hứa Tĩnh Dao tươi cười, vội vàng kêu nữ giúp việc, “Thím Trương, châm trà cho tam tiểu thư!”

Thím Trương vẫn là người giúp việc trước kia của nhà họ Lâm, đã từng một lần rời khỏi nhà họ Lâm, chỉ có điều mấy tháng trước đã trở lại rồi.

Lâm Văn Bác thấy Lâm Tuyết hai mắt lập tức tỏa sáng,cô con gái này thật sự ra ngoài dự đoán của ông, chẳng những khiến nhà họ Lâm cải tử hồi sinh, hơn nữa còn bao gồm tài sản gần trăm tỷ của ba nhà Lâm, Vân Mạc, quả thật là kỳ tích và thần thoại.

“Nhanh ngồi xuống, để cha xem một chút có phải con gái ngoan gầy đi không!” Lâm Văn Bác chậc chậc than thở, “Gần đây có phải con không ăn cơm tử tế không! Không thể đói bụng cháu ngoại nhỏ của cha được!”

Đối với Lâm Văn Bác khoa trương hiền hòa, Lâm Tuyết cũng không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt mấp máy cánh môi, coi như đáp lại.

Cũng không để ý tới xa cách của cô, Lâm Văn Bác hoàn toàn nhìn thấu tính tình trong nóng ngoài lạnh của cô con gái này, thật ra thì con bé đối xử với mình còn có lương tâm hơn con gái ruột của mình. Con bé giống Hứa Tịnh Sơ năm đó như đúc, tốt đẹp giống như khối thủy tinh trong suốt, nhưng cố tình tính tình lại không khiến người ta vui vẻ.

Hứa Tĩnh Dao tới ngồi xuống, kéo cánh tay Lâm Tuyết, thân thiết thở ngắn hỏi dài, đồng thời nhắc nhở cô chú ý tới một số chuyện phụ nữ có thai cần chú ý.

Lâm Thông chậm rãi đi tới, từ lúc trước bởi vì chuyện hợp đồng mà bị Lâm Tuyết đánh, có ý kiến rất lớn với cô. Nhưng mà bây giờ muốn cầu cạnh cô, lại không dám phát tác, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ kiềm chế cơn giận.

“Em gái con trở lại, về chuyện của công ty, muốn nói hãy nói với con bé đi!” Lâm Văn Bác nháy mắt ra dấu với con trai, ám hiệu nó đừng vì căm phẫn nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn.

Đi tới, Lâm Thông miễn cưỡng nở nụ cười, thăm hỏi: “Gần đây tất cả có tốt không!”

Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, cũng không nói nhảm với anh ta, nói thẳng: “Tôi muốn thương lượng chuyện đưa anh vào công ty làm việc!”

Nghe xong lời này, trên mặt Lâm Thông lập tức có nụ cười thật sự, đôi mắt nhỏ sau tròng kính chớp động vui mừng: “Mấy ngày nay anh chỉ muốn vào công ty làm việc, không ngờ lũ tiểu nhân kia đều điệu bộ, còn nhất định đòi em tự mình ký tên đồng ý cho anh tiến vào công ty mới được!”

Quá căm phẫn rồi, Lâm thị rõ ràng là của anh, hiện giờ anh biến thành người ngoài. Lâm Tuyết đứa con hoang này lại lắc mình một cái trở thành chủ nhân chân chính, cho dù anh tâm cao khí ngạo nữa, muốn vào công ty phải do đích thân cô ta tự tay phê duyệt, nếu không ngay cả cửa chính người ta cũng không cho anh đi vào.

Lâm Tuyết gật đầu một cái, nói: “Buổi chiều anh đến công ty một chuyến với tôi, tôi tự mình bố trí một chút!”

Lâm Thông hơi nóng nảy, nhắc nhở: “Em thuận tiện sang tên bất động sản sang tên anh, lại nói rõ ràng với đám chó hổ lốn kia, ai mới là ông chủ công ty!”

Lâm Tuyết lạnh lùng liếc nhìn anh ta, trầm mặc không đáp, nụ cười như cái lồng băng lạnh.

Nếu như là trước kia, thấy vẻ mặt Lâm Tuyết như vậy anh đã sớm tát cho một cái rồi, nhưng bây giờ không dám lỗ mãng, thậm chí mồ hôi lạnh ướt lưng, âm thầm đoán cô đây là có ý gì. Cười làm lành ngập ngừng nói: “Khụ, ý tứ của anh chính là, em đã lấy chồng rồi, lại nói nhà họ Lương là gia tộc hiển hách như vậy cũng sẽ không thiếu chút bất động sản này của chúng ta, đặt dưới tên em cũng khó nhìn...”

“Khó nhìn như thế nào?” Lâm Tuyết lạnh lùng nói cho anh ta biết, “Tất cả của nhà họ Lâm đã sớm không còn tồn tại, bây giờ bất động sản và công ty đều là của Lâm Tuyết tôi đấy!”

“...” Bị thái độ cứng rắn của cô ép đến nghẹn trợn mắt nhìn thẳng, Lâm Thông nhịn đến nội thương mới không mắng cô. Hết cách rồi, bởi vì cô nói là lời thật, tất cả mọi thứ hiện giờ đều của Lâm Tuyết, không có liên quan đến bất cứ người nào của nhà họ Lâm bọn họ! Nếu Lâm Tuyết trở mặt, bọn họ không chiếm được cái gì, thậm chí cả căn nhà này cũng không có quyền ở.

Lâm Văn Bác vội vàng hòa giải, khuyên nhủ: “Anh em trong nhà có gì mà cãi vã? Lại nói bất động sản này ở dưới tên Lâm Tuyết cũng không phải người ngoài, không hề gì!”

Đã trải qua cửu tử nhất sinh, Lâm Văn Bác cũng đã nhìn ra rất nhiều. Ông cho rằng nhà họ Lâm hoàn toàn xong rồi, không ngờ dựa vào cô con gái nhỏ ông không muốn nhìn thấy nhất mà cải tử hồi sinh. Nếu không có Lâm Tuyết, cả nhà bọn họ thật sự phải lưu lạc nơi đầu đường.

Chỉ cần chung đụng tốt đẹp với Lâm Tuyết, ông tin tưởng ở trong tòa nhà này còn yên tâm hơn ở nhà họ Lương.

“Được, không so đo chuyện bất động sản với nó!” Lâm Thông thật sự không cam lòng nhưng hết cách rồi, anh quan tâm chuyện của công ty hơn, “Công ty của nhà họ Lâm chúng ta, có phải nên để cho con quản lý không! Lâm Tuyết có thai, con bé không có sức lực quản lý!”

Lâm Tuyết sửa sai lần nữa, “Đó là công ty của Lâm Tuyết tôi!”

Cô cố tình gây sự như thế, khiến Lâm Thông cắn răng không dứt, “Đừng quên mày cũng là người của nhà họ Lâm! Chẳng lẽ mày định mang công ty của chúng ta tới nhà họ Lương sao? Nhà họ cũng không thiếu chút tài sản này đi!”

“Lỗ tai của anh không dùng được sao? Hay đầu óc không có năng lực phân tích?” Lâm Tuyết cười lạnh nhắc lại lần nữa, “Đó là công ty của Lâm Tuyết tôi, không liên quan đến người nhà họ Lâm cũng không liên quan đến người nhà họ Lương!”

Một trận im lặng bế tắc, Lâm Văn Bác biết cô con gái này thích mềm không thích cứng, nếu quả thật chọc tới con bé, con bé có thể không quay đầu lại mà rời đi, như vậy bọn họ ngay cả một xu tiền cũng không sờ tới, “Anh trai con cũng quả thật nên có người dạy dỗ nó làm ăn như thế nào, cha vất vả con rồi, trong khoảng thời gian này bồi dưỡng nó nhiều hơn, chờ khi con sinh con ở cữ, để cho nó làm trợ thủ cho con!”

Lúc này Lâm Tuyết mới gật đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng tính toán như thế! Để cho anh ta đi công ty làm việc, tôi sẽ chia lương cao theo nhân viên quản lý cấp cao cho anh ta, nếu như không tiêu xài hoang phí có thể nuôi sống gia đình.”

Lâm Thông càng nghe càng cảm thấy không đúng, không nhịn được hỏi, “Cái gì nuôi sống gia đình.”

Đang nói chuyện Lâm Á Linh cũng tới, gần đây cô bận rộn chuyện kết hôn, sắc mặt vui mừng, lúc này nhìn thấy Lâm Tuyết cũng thay đổi vẻ thù địch thường ngày, mặt mày tươi cười nói: “Đang định tìm em đây, thương lượng chút chuyện đồ cưới kết hôn của chị!”

“Đồ cưới của chị không cần thương lượng với tôi!” Lâm Tuyết nhàn nhạt nói cho chị ta biết, “Khi tôi kết hôn một xu chị cũng không ra, giống vậy, khi chị kết hôn tôi cũng sẽ không cho chị một xu!”

“...” Lâm Á Linh tức giận tới mắt trợn trắng, lại hết cách với cô.

Sự thật chứng minh, ai có quyền kinh tế người đó có địa vị nhất. Hiện giờ nhà họ Lâm sống dựa vào Lâm Tuyết, cho nên bọn họ sẽ phải lấy cô làm trung tâm.

Lâm Tuyết thấy người một nhà đều đã đông đủ, dứt khoát tuyên bố rõ ràng: “Khoảng thời gian trước, bởi vì trong nhà gặp nhiều rủi ro, không thể làm gì khác hơn là tạm thời mượn nhà họ Lương ở, còn tiếp nhận tiền sinh hoạt phí do cha con nhà họ Lương chi trả. Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, chúng ta không thể vĩnh viễn để cho hai cha con bọn họ nuôi!”

Người cả nhà trộm nhìn nhau, đây không biết là có ý tứ gì. Chẳng lẽ cha con nhà họ Lâm oán trách gì Lâm Tuyết? Hay thời gian đã lâu, người nhà họ Lương đau lòng khoản chi phí sinh hoạt kia?

“Mỗi tháng tôi cho mẹ một khoản tiền, làm tiền sinh hoạt phí của bà và Lâm tổng, trừ thứ đó ra, bất cứ chi tiêu gì của Lâm Thông và Lâm Á Linh đều phải dựa vào chính mình tự tay đi lao động kiếm được, không ai nuôi bọn họ cả đời! Huống chi, Lâm Thông còn phải nuôi dưỡng tiểu Bảo, còn phải lấy vợ, vậy cũng tốn tiền, tôi bố trí chức vụ quản lý cấp cao ở công ty cho anh ta, tiền lương mỗi tháng hơn mười vạn, nếu anh ta chi tiêu hợp lý, khoản thu này cũng đủ để anh ta duy trì cuộc sống gia đình mình!”

“Cái gì?” Lâm Thông nhảy dựng lên, anh không thể tin nhìn Lâm Tuyết, khàn giong nói, “Mày, mày có ý gì?”

“Tôi nói mà anh nghe không hiểu sao?” Lâm Tuyết lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không hề nhân nhượng chút nào.

“Mỗi tháng tao chỉ được lĩnh mười mấy vạn tiền lương? Lâm Tuyết mày thật đen tối!” Lâm Thông nắm quả đấm quơ quơ trước mặt cô, cắn răng đe dọa, “Đừng ép tao nóng nảy, nếu không… Tao khiến cho mày vô phúc hưởng thụ vinh hoa phú quý!”

“Được!” Lâm Tuyết cười lạnh, “Có hành động hạ lưu gì anh cứ việc bày ra, chọc giận tôi trực tiếp khai trừ anh, đừng quên ban đầu khi bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả một xu cũng không có ai chịu bố thí cho anh!”

Lang sói chính là lang sói, vĩnh viễn đừng hy vọng anh ta có thể biết ơn. Dĩ nhiên, cô làm tất cả chỉ cầu để tay lên ngực không thẹn, cũng không muốn anh ta cám ơn.

Lâm Thông như đưa đám, anh có thể có thủ đoạn gì? Chỉ bằng cưng chiều của Lương nhị thiếu với Lâm Tuyết, anh dám động đến cô ta một sợi tóc, sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn.

“Trời ạ!” Lâm Á Linh hét ầm lên, xòe đầu ngón tay mới vừa sơn xong, đâm về phía Lâm Tuyết kêu lên, “Sao mày độc ác như vậy! Ngầm chiếm tài sản của nhà họ Lâm chúng tao…”

“Câm miệng!” Lâm Tuyết kêu lên, nói cho chị ta biết, “Nhà họ Lâm đã sớm không một xu dính túi, nếu mấy người thật sự căm phẫn, vậy tôi trả nó lại cho Mạc Sở Hàn!” Nói xong, cô xoay người rời đi.

Biết tính tình cô nói một không hai, người nhà họ Lâm nào dám tiếp tục cố chấp tiếp, lỡ như cô bực bội thật sự trả toàn bộ tài sản về cho Mạc Sở Hàn, vậy bọn họ lại biến thành nghèo rớt mồng tơi, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có.

“Tiểu Tuyết, mau trở lại!” Làm người đứng đầu gia đình, Lâm Văn Bác vội tỏ rõ thái độ, “Cha nói này, để cho anh cả con đi công ty giúp con một tay! Còn có Á Linh, cả ngày ở nhà đi qua đi lại trừ chơi bời lêu lổng trang điểm ăn mặc cũng chẳng làm gì, còn không bằng đi công ty làm việc! Dù sao bọn họ cũng là anh em của con, tin tưởng con sẽ không bạc đãi bọn họ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.