Editor: Puck
Nhàn tản một tuần lễ, cô rốt cuộc vẫn còn ngồi không yên. Ngày này, thấy mặt trời vẫn xán lạn trước sau như một, bây giờ cô quả thật nhàn đến xương cốt sinh lười, liền thu thập một chút, lái một chiếc xe jeep đi ra cửa.
Chỗ huấn luyện cách căn cứ địa bọn họ ở rất xa, ước chừng một giờ đường xe, dù sao cô có thời gian, liền lái ô tô dựa theo bản đồ đi qua.
Lưỡi liềm vàng có rất nhiều thành trấn nhỏ, trên đường đi tới sân huấn luyện đi qua một thành nhỏ. Lâm Tuyết xuống xe mua chút trái cây và thức uống, tiếp tục chạy ô tô tới sân huấn luyện.
Mới vừa gần đến nơi, xe jeep liền bị mấy tên phần tử võ trang cầm súng tiểu liên kiểu nhẹ trong tay ngăn lại. Bọn họ đều là dân bản xứ, dùng tiếng Ả rập hỏi Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nghe không hiểu, liền dùng tay khoa tay múa chân nói cho bọn họ biết: “Tôi tìm Phương tiên sinh và Thạch Vũ! Bọn họ là lão đại của các người!”
Mặc dù không nghe hiểu tiếng Hoa, mấy tên đàn ông vẫn nghe hiểu tên hai người trong lời nói của cô, bởi vì đó là tên bọn họ quen thuộc.
Mấy người châu đầu ghé tai một phen, một người trong đó liền đi vào bên trong, thời gian không lâu, thấy Đề Lạp Đạt đi ra.
Cuối cùng gặp được một người quen, Lâm Tuyết khẽ mỉm cười, nói: “Nơi này của các anh quả thật còn phòng thủ nghiêm mật hơn cục tình báo quốc tế, tôi ngay cả bên cạnh sân huấn luyện cũng chưa đến gần được, liền ngăn không để cho đi rồi!”
Đề Lạp Đạt khoát khoát tay, ý bảo những nhân viên võ trang kia để Lâm Tuyết đi vào. Anh cười nói với Lâm Tuyết: “Cô nên tới nhiều thêm mấy lần, lăn lộn quen mặt, bọn họ cũng sẽ không cản cô nữa!”
“…” Được rồi, nói cho cùng vẫn lỗi của cô! Lâm Tuyết lần nữa lên xe, lại ngoắc tay kêu Đề Lạp Đạt cũng lên xe. Có anh đồng hành theo xe, cũng sẽ không có những người đáng ghét này bất cứ lúc nào chặn xe của cô lại.
Xe chầm chậm rẽ vào sân huấn luyện, Lâm Tuyết nhìn thấy được hiện trường diễn tập huấn luyện có kích thước cực lớn.
Đọ sức, đánh lộn, súng ống, huấn luyện thể lực… Mọi người đang sân huấn luyện trong điên cuồng huấn luyện, bởi vì trận chung kết sắp đến.
Đối mặt với cảnh tượng khí thế ngất trời như thế, Lâm Tuyết hơi xấu hổ, bởi vì cô vốn phải là một thành viên giữa bọn họ, những ngày qua nhưng vẫn diễn trò bãi công.
Được rồi, cô chính là ỷ vào Lương Tuấn Đào là quan chỉ huy của cô mới dám càn rỡ tùy hứng như thế, nếu đổi thành người khác… Nói thí dụ như Bùi Hồng Hiên hoặc Lãnh Bân, cô sớm đã bị bọn họ phê bình đến thương tích đầy mình, hận không thể chết sớm sớm đầu thai.
Dừng xe, dưới sự hướng dẫn của Đề Lạp Đạt, Lâm Tuyết đi tới, trong quá trình đi đường, những người đàn ông đang huấn luyện kia đều rối rít dừng lại, nhìn cô gái thanh lệ thoát tục này, trong mắt cũng dâng lên kinh ngạc.
Nơi này là sân huấn luyện khép kín, nghiêm lệnh cấm nhân viên nhàn rỗi ra vào, chứ nói tới phụ nữ. Những người đàn ông đang tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc cũng khắp người hôi thối một thân bùn bẩn, chật vật không chịu nổi. Cho nên, khi Lâm Tuyết như như gió mát hợp lòng người, như nước suối trong lành xuất hiện tại nơi này, muốn không kinh ngạc toàn trường cũng khó khăn.
Đi lại trên sân huấn luyện rộng lớn này, ở một đôi mắt nóng rực nhìn soi mói, tay chân Lâm Tuyết hơi luống cuống. Cô không khỏi nhớ tới ánh mắt tối tăm âm u của những chiến sĩ kia khi lần đầu tiên đi quân đội.
Xem ra trên đời này đàn ông đều có tính tình không sai biệt lắm, cho dù là chiến sĩ hay là trùm buôn thuốc phiện, bản tính tương thông.
Lương Tuấn Đào đang chỉ đạo một người chiến sĩ luyện tập đọ sức, cảm thấy không khí không đúng, theo bản năng quay đầu lại. Nhìn thấy Lâm Tuyết đang khẩn khoản đi về phía anh, không khỏi giật mình.
Thạch Vũ đang chỉ điểm thân tín luyện tập bắn cũng quay đầu, nhìn thấy Lâm Tuyết tới đây, liền vội vàng bỏ lại tất cả công việc bận rộn trên tay, vội vàng chạy tới nghênh đón.
“Sao trước lúc tới đây không thông báo!” Thạch Vũ tươi cười, phơi phới như gió xuân. Khiến những thuộc hạ kia thường thấy anh mặt lạnh nghiêm túc đều hoảng hốt, cho rằng có phải anh bị quỷ nhập vào người không.
“Ý nghĩ nhất thời, tôi vốn là chưa từng nghĩ tới, lái xe bất tri bất giác đã đi tới đây!” Lâm Tuyết đi tới, tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, nhàn nhạt nở nụ cười nói, “Các anh tiếp tục, tôi ở bên cạnh nhìn một lát!”
Thạch Vũ phất tay một cái, ý bảo mọi người tiếp tục huấn luyện, sau đó anh liền đi tới gần cô.
Lâm Tuyết để Đề Lạp Đạt lên xe của cô lấy trái cây và thức uống ra cho cho mọi người, đối mặt với ánh mắt của mọi người lại một lần nữa rối rít đánh giá cô, chỉ cười một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào càng khó coi hơn, thì ra cô đây là chạy tới thay anh an ủi ba quân rồi ! Đáng giận nhất là thái độ của Thạch Vũ, vì muốn lấy lòng Lâm Tuyết, nguyên tắc kỷ luật gì đều không nói, cứ mặc cho cô càn quấy như vậy.
“Nóng không?” Thạch Vũ lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Lâm Tuyết không nhận, hé miệng cười nói: “Anh nóng không? Một đầu mồ hôi, mau tự lau cho mình đi!”
Chiếc khăn tay kia vẫn là chiếc mà Lâm Tuyết đưa cho anh, nhìn dáng dấp, anh bất cứ lúc nào đều mang ở trên người.
Thạch Vũ lau chùi mồ hôi trên trán, cầm áo tay ngắn ở bên cạnh mặc lên, vẫn giữ vững tu dưỡng tốt đẹp, không muốn lộ cánh tay trần ở trước mặt cô.
Đối với phần tôn trọng này, trong mắt Lâm Tuyết xẹt qua ấm áp, ấn tượng với Thạch Vũ tốt hơn rồi.
Đề Lạp Đạt phân phát xong thức uống và trái cây, giữ lại mấy chai đồ uống lấy tới. Thạch Vũ thuận tay cầm chai nước suối lên mở nắp, đưa cho Lâm Tuyết.
Khi Lâm Tuyết định đưa tay nhận, Lương Tuấn Đào vừa đúng đã tới. Duỗi bàn tay thay cô nhận lấy chai kia nước, sau đó ngửa cổ uống vài hớp, rồi đưa cho cô.
Rất im lặng, Lâm Tuyết nhận lấy nước suối, cầm ở trong tay, không uống.
Không phải chê anh bẩn, mà anh mới vừa uống, cô uống tiếp… Thật giống như có chút… Nhất là trước mặt nhiều người như vậy, ý tứ không tốt lắm.
Lương Tuấn Đào hơi bất mãn với việc cô cố ý giữ khoảng cách, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Không phải em không muốn tham gia hành động lần này sao? Chạy đến đây xem náo nhiệt gì?”
Ngụ ý đã ngầm cho phép hành vi bốc đồng của cô, cô không muốn tham gia thì không tham gia đi! Chỉ cần ở lại đây chờ anh kết thúc nhiệm vụ, đừng nhắc tới chạy về nước trước là được!
Mỗi lần đều là như vậy, khi anh và cô tranh chấp phát triển đến chiến tranh lạnh, bình thường đều do anh thối lui làm chung kết, lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Tuyết cúi đầu, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Em muốn tham gia huấn luyện!”
Lời này khiến Lương Tuấn Đào ngẩn ra, anh cẩn thận quan sát cô, xác định cô không phải đang giận lẫy, không khỏi vui mừng một trận. Lần chiến tranh lạnh này... Cô lại có thể sẵn sàng làm nhượng bộ trước!
“Huấn luyện quá cực khổ, em mới ra tháng, lỡ như bị tổn thương thân thể sẽ lưu lại tật bệnh cả đời!” Người nói lời này là Thạch Vũ, anh quá gấp gáp rồi, cho nên đoạt quyền lợi làm chồng của Lương Tuấn Đào, ân cần khuyên Lâm Tuyết: “Nhiều người như vậy, cũng không thiếu một mình em! Cẩn thận tĩnh dưỡng thân thể mới chính là mấu chốt!”
Lời nói ấm lòng như thế, đáng tiếc không phải nói ra từ trong miệng chồng của cô. Lâm Tuyết ngoái đầu nhìn về phía Lương Tuấn Đào, gương mặt tuấn tú của người đàn ông này như cái lồng sương lạnh.
Thạch Vũ thấy vẻ mặt của cô, biết cô kiêng kỵ Lương Tuấn Đào, trong lòng không khỏi chua xót một trận, lại ác độc bổ sung: “Tôi tin tưởng Tuấn Đào cũng sẽ không cam lòng lại để cho em tham gia huấn luyện nghiêm khắc như thế, cậu ta mà đồng ý thì không phải là người đàn ông!”
Lương Tuấn Đào cười như không cười liếc nhìn Thạch Vũ, một hồi lâu mới sâu kín mở miệng: “Anh Thạch quả thực hiểu tôi!”
Thạch Vũ nhàn nhạt nhếch môi, “Đó là đương nhiên! Chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, đều hiểu rất rõ nhau!”
Nhếch miệng, trong mắt sáng thâm thúy của Lương Tuấn Đào lóe lên một tia ý lạnh.
Chỉ có điều, lần này quan điểm của hai người đàn ông ngược lại có thể đạt thành nhất trí, Lương Tuấn Đào gật đầu nói: “Không sai, tôi không nỡ để vợ chịu khổ! Cô ắy ở bên cạnh làm đội cổ động viên thì có thể, về phần huấn luyện, đó là chuyện của đàn ông!”