Khế Ước Quân Hôn

Chương 147: Q.2 - Chương 147: Chương 67.3: Gặp lại lần nữa




Editor: Puck

Khi lên máy bay trực thăng, Lương Tuấn Đào mang theo Vân Phàm, Thạch Vũ cười lạnh điều này.

Lâm Tuyết cảm thấy giữa hai người mơ hồ như có mùi thuốc súng, cô không biết chỗ bọn họ có vấn đề, thật sự giống như có cảm giác giương cung bạt kiếm.

Khuôn mặt cương nghị tuấn tú của Thạch Vũ giống như khắc ra từ đá hoa cương, lạnh như băng không hề có chút sắc máu. Trong mắt hiện đầy tơ máu, bởi vì suốt thời gian cả một đêm ngày này, anh gần như không chợp mắt.

Rốt cuộc vẫn chiến thắng được tâm ma, anh không đi vào con đường tà ác giết bạn cướp vợ.

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thạch Vũ, Lương Tuấn Đào ngược lại yên tâm. Liếc mắt nhìn gò má Thạch Vũ, anh đang tính toán kế hoạch và hành động tiếp theo ở trong lòng.

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay đến khoảng không trên rừng rậm, xuyên qua cabin thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống phía dưới.

Dĩ nhiên, những người bôn ba ở đoạn đường rừng rậm ban đầu này là những phần tử bị rớt lại phía sau, lính của Lương Tuấn Đào anh tất nhiên không xuất hiện trong bộ phận này.

Bay chừng một trăm cây số, anh rốt cuộc thấy được bóng dáng đám người Phùng Trường Nghĩa. Tính cả Phùng Trường Nghĩa bên trong, tổng cộng mười một chiến sĩ, bọn họ đã từ từ kéo dài khoảng cách.

Nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành việt dã, cho nên bọn họ cùng thi triển khả năng, có thể đi nhanh cỡ nào thì đi nhanh cỡ đó, không thể lại đi theo tập thể.

Vậy mà, chính là đội ngũ tinh nhuệ tuyển chọn ra này, rõ ràng lạc hậu hơn những trùm buôn thuốc phiện kia. Nếu không tận mắt nhìn thấy, Lương Tuấn Đào tuyệt đối sẽ không thừa nhận lính của anh thế mà lại kém trùm buôn thuốc phiện địa phương.

Những người như biến dị dũng mãnh đang như giẫm trên đất bằng ở trong rừng rậm, các trùm buôn thuốc phiện hiểu rất rõ đường xá địa phương cùng với hoàn cảnh quen thuộc với rừng rậm khiến cho bọn họ cách xa vượt lên đầu đám người Phùng Trường Nghĩa là những vị khách từ nơi khác tới.

Hết cách rồi, dân bản xứ chính là có ưu thế hơn người ngoài tới, huống chi trong những người này có vài người đã tham gia thi đấu liên tục rất nhiều năm, đều có các biện pháp ứng đối thuần thục với các tình huống đột nhiên phát sinh trong rừng rậm.

So sánh với nhau, đám người Phùng Trường Nghĩa liền thua thiệt nhiều! Cánh rừng rậm này gần như hoàn toàn xa lạ, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản đồ và la bàn, trong súng của mỗi người chỉ có ba phát đạn, không có cách nào săn bắt đủ con mồi nhét bụng. Mà các trùm buôn thuốc phiện có thể dùng biện pháp săn bắn đất vây bắt con mồi, ví dụ như đào chút bẫy trên đường nhỏ con mồi thường qua lại v.v... Trán Lương Tuấn Đào thấm mồ hôi, nhìn ra tình huống rất không ổn, nếu như không phải Thạch Vũ nhắc nhở, anh vốn không ngờ tới hỏng bét như thế.

“Cậu một mực ngâm mình trong phòng lăn lộn với phụ nữ, tôi vốn không muốn quấy rầy cậu! Chỉ có điều nhìn tình hình này nếu tiếp tục không thông báo cho cậu, người của cậu có lẽ ngay cả top mười cũng không chen vào được!” Thạch Vũ thong thả nói, trong giọng nói lộ ra một tia ghen tức trào phúng.

Lương Tuấn Đào biết ngụ ý trong lời nói của anh ta, cũng không phản bác. Không thể phủ nhận, nhắc nhở của Thạch Vũ hết sức quan trọng.

Lâm Tuyết trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi Thạch Vũ: “Chúng ta nên làm cái gì?”

Một tiếng “Chúng ta” của cô khiến Thạch Vũ hòa hoãn sắc mặt, anh dò xét cô một cái thật sâu, khẽ mím môi, nói: “Sẽ có biện pháp!”

“May nhờ có anh ở đây!” Lâm Tuyết thấy vẻ mặt rất chắc chắn của Thạch Vũ, cô tin tưởng anh có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối, “Nói mau đi, chúng ta nên làm như thế nào? Cũng không thể hạ máy bay chở bọn họ đi về phía trước đi!”

Cho dù muốn ăn gian, nơi rừng rậm này máy bay trực thăng cũng không có cách nào hạ cánh.

“Thả dù xuống một chút vật liệu cho bọn họ!” Thạch Vũ hiển nhiên đã nghĩ xong biện pháp, anh ra lệnh cho mấy kẻ thân tín chuẩn bị xong thức ăn và thuốc men cùng với đạn nhắm ngay mục tiêu thả dù xuống.

Lương Tuấn Đào lặng lẽ nhìn hành động của Thạch Vũ, cái gì cũng không nói. Anh biết, tất cả việc Thạch Vũ làm đều là giành công với Lâm Tuyết, anh tội gì cảm kích anh ta.

Theo thứ tự thả dù vật liệu xuống, máy bay trực thăng tiếp tục bay về phía trước, chỉ cần gặp chiến sĩ lạc đàn, bọn họ sẽ thả dù một phần vật liệu dự bị xuống.

Chiến sĩ bị đói khát bức bách nhận được viện binh từ trên không trung xuống lập tức có dũng khí và lực lượng tiếp tục chiến đấu hăng hái, nhất là người không cẩn thận bị thương, bởi vì có thuốc men trợ giúp khiến cho bọn họ có thể tiếp tục chống đỡ tiếp.

“Thật con mẹ nó!” Lương Tuấn Đào không khỏi hơi nóng giận, anh quá thất vọng với biểu hiện của các chiến sĩ, “Lại còn bị thương, có phải bọn họ ngâm trong nước đường quá lâu, biến thành trẻ con mới vừa dứt sữa!”

“Bọn họ đã rất không đơn giản rồi!” Thạch Vũ lạnh giọng cắt đứt, “Thông qua rừng rậm nguyên thủy này cũng không dễ dàng, người lần đầu tiên tham gia gần như đều không có ngoại lệ phải bị thương. Những người đó tham gia thi đấu đều đã có sáu, bảy lần rồi, cho nên mới có thể thuần thục như thế.”

Đây chính là chỗ khác nhau giữa các chiến sĩ và trùm buôn thuốc phiện địa phương, cũng là chỗ tình thế không thuận lợi của bọn họ.

Máy bay trực thăng bay trên rừng rậm thật lâu, xác định tất cả chiến sĩ đều được trợ giúp, máy bay mới lái khỏi khoảng không rừng rậm.Sáng sớm ngày thứ ba, đã thấy tin tức mọi người lục tục đến điểm cuối. Làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, làm mũi nhọn của bộ đội tinh nhuệ và nhân vật tiên phong, Phùng Trường Nghĩa ngay cả ba danh đầu cũng không chen vào được, chỉ miễn cưỡng xếp trên top năm (đó là bởi vì đi cửa sau thả dù vật liệu cho, nếu không đoán chừng anh ta ngay cả top mười cũng không vào được), một chiến sĩ vào top bảy người đầu, còn một vị khác miễn cưỡng chen vào top mười.

Tổng cộng trúng tuyển ba chiến sĩ, thuộc hạ của Thạch Vũ trúng tuyển ba gã, còn lại đều là thuộc hạ cũ của Isaac.

Lương Tuấn Đào thiếu chút nữa tức đến lệch mũi, nhưng lại không thể không thừa nhận, có vài người trời sinh dũng mãnh, cho dù không tiếp nhận huấn luyện chính quy cũng vẫn có thể thắng, nói ví dụ như những trùm buôn thuốc phiện dũng mãnh này.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng tất cả mọi người đến hiện trường đông đủ. Nhìn thấy dáng vẻ bụi đất đầy đầu của Phùng Trường Nghĩa, nếu không phải thấy cậu ta đã dốc hết toàn lực, Lương Tuấn Đào thật sự muốn một cước đạp bay cậu ta.

Isaac lại hơi giật mình, anh vốn không nghĩ tới người của Lương Tuấn Đào thế mà lại có thể chọn vào ba người, điều này khiến cho anh không thể không đánh giá lại những người này một lần nữa.

Phùng Trường Nghĩa có thể chen vào top năm trong lần đầu tiên thi tài, điều này thật sự là nhân tài hiếm có, hai gã còn lại cũng không đơn giản, nếu không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lấy được thành tích như vậy không thể không nói bọn họ là thiên tài!

Kết quả đi ra, tất cả người trúng tuyển sẽ nhận được trọng dụng ủy nhiệm, tiếp theo bọn họ sẽ phải cùng bày kế thiết lập kế hoạch.

Lấy Isaac cầm đầu, tất cả trùm buôn thuốc phiện lớn nhỏ tụ tập cùng nhau, nghiên cứu phá hủy tổ chức NT như thế nào. Dùng một lần hành động bắt lại NT là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, vì một lần này, bọn họ cố gắng chuẩn bị cực kỳ lâu.

Đây, nhất định là một chiến dịch thảm thiết.Có lẽ, bất kỳ kẻ nào cũng không ngờ NT thế mà lại không chịu nổi một kích.

Khi trước, mọi người có mắt đều nhìn thấy NT yếu dần, nhưng uy thế còn lại còn ở đó, bọn họ cũng không dám khinh thường. Nhưng mấy ngày kế tiếp, lực lượng suy yếu đến giống như dễ dàng công chiếm dễ dàng bị phá hủy, cũng quá khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Ở dưới sự yêu cầu của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết cũng tham gia hành động. Cô đi theo bên cạnh Lương Tuấn Đào, cũng không bắn, chỉ chính mắt thấy cả quá trình hành động.

Rất thuận lợi, thuận lợi đến khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Vậy mà, kết quả lại không cho người chất vấn, NT tan tác toàn tuyến, không hề có năng lực chống cự càng không hề có một chút năng lực phản kháng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.