Khế Ước Quân Hôn

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Khi thân mật với bà xã, đừng ai đến làm tôi mất hứng




Thẩm Doanh Doanh thực sự phẫn nộ, Lương Tuấn Đào dùng Lâm Tuyết làm lá chắn cũng được coi như đúng lý hợp tình, suy cho cùng nếu hắn và Lâm Tuyết lĩnh giấy ly hôn thì người đàn bà trước mặt toan tính chuyện gì chứ? Đều bị thương nằm viện, tại sao Lương ca ca mà cô ta ngưỡng mộ ngay đến một bó hoa tặng cô ta cũng keo kiệt, ngược lại còn tặng cho kẻ xa lạ trước mắt kia! Thẩm Doanh Doanh tức giận rồi đó!

"Giải thích cái gì?" Lương Tuấn Đào đang đau đầu việc quan hệ giữa hắn với Hoàng Y Na và Lâm Tuyết đã thêm phiền toái, hiện tại lại thêm Thẩm Doanh Doanh làm xáo trộn, hắn càng trở nên thiếu kiên nhẫn hơn: "Cô mau tới nơi nào mát mẻ mà đợi đi, ở đây không có chuyện của cô!"

Thẩm Doanh Doanh ủy khuất bĩu môi, dường như muốn khóc nhưng sợ Lương Tuấn Đào đuổi đi, đành chỉ biết câm miệng lại.

Lâm Tuyết ngồi trên sô pha nâng chén trà nhấp một ngụm, dùng chén dấu đi khóe môi giương lên châm biếm, Lương Tuấn Đào thật sự rất có tài năng, hai người đàn bà trước mặt đều dùng mọi thủ đoạn chỉ để thu hút sự chú ý của hắn.

"Y Na, nghe nói gần đây thân thể em không tốt, anh bận chăm sóc Lâm Tuyết nên không có thời gian đến thăm em, hy vọng em có thể thông cảm một chút!" Lương Tuấn Đào biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng loạn, hôm nay hắn cùng Lâm Tuyết tới đây chính là để tháo gỡ nút thắt này.

Hoàng Y Na giống như thở không ra hơi, bàn tay đặt trên ngực nửa ngày không động đậy.

Lương Tuấn Đào đến gần cô ta, liếc mắt một cái, rốt cuộc vẫn không vươn tay chạm vào, hắn quay đầu nói với Lâm Tuyết đang ngồi ở sofa đối diện thưởng trà: "Bà xã, qua đây xem Y Na đi!"

Lâm Tuyết biết mình nên lên sân khấu, cô chậm rãi buông chén trà xuống, từ từ đứng dậy, thong thả bước lại gần. Khi qua chỗ Thẩm Doanh Doanh, cô dừng bước, tỏ ra đối phương đang ngăn cản đường đi của mình.

Thẩm Doanh Doanh không nghĩ tới Lâm Tuyết có vẻ tốt tính lại khó giải quyết như vậy, rõ ràng là đang phân cao thấp cùng cô ta!

Lương Tuấn Đào thấy có người chặn đường vợ mình thì đương nhiên bất chấp nguyên tắc, hắn dứt khoát bảo vệ bà xã, trừng mắt với Thẩm Doanh Doanh bên cạnh: "Cô tránh ra, vợ tôi muốn qua đây!"

Thẩm Doanh Doanh suýt nữa cắn nát răng ngọc, người đàn ông trước mặt đã ra tay bảo vệ Lâm Tuyết nên cô ta đâu còn cách nào khác! Thẩm Doanh Doanh không dám tranh cãi ầm ĩ, cô ta biết tranh cãi ầm ĩ thì chắc chắn Lương Tuấn Đào sẽ đuổi mình ra ngoài, vậy thì ngay đến mặt hắn cũng đâu được thấy nữa, như lần trước chọc giận Lương nhị thiếu ở Lương gia, hậu quả cực kì nghiêm trọng. Chẳng những bị phụ thân Thẩm Gấm Xương nghiêm khắc giáo huấn một hồi, còn nhiều ngày không sao lại gần được người đàn ông mà mình ngưỡng mộ, ngay cả nhìn một cái cũng trở thành hy vọng xa vời..

Nghĩ đến hậu quả, cô ta đành nén giận mà lui sang một bên, nhường lại vị trí bên cạnh Lương Tuấn Đào.

Lâm Tuyết đứng ở chỗ Thẩm Doanh Doanh vừa đứng, đáy mắt thanh lãnh nhìn về Hoàng Y Na lúc nào cũng có thể sắp chết trên giường bệnh . Cô không hỏi thăm, không an ủi, không giả bộ thân thiết cũng không hề che dấu sự lạnh nhạt và phòng bị của mình.

Hoàng Y Na ra sức thở hổn hển cả buổi, phỏng chừng dù phổi có vỡ ra, Lương Tuấn Đào vô lương tâm kia vẫn không tiến lên vỗ về gì! Cô ta nhắm mắt, từ khe hở quan sát tình hình trước mặt, thấy hai người sánh vai đứng cạnh giường bệnh, xem ra họ đã chuẩn bị từ trước khi đến đây, cô ta biết tình hình không ổn.

Quả nhiên, Lương Tuấn Đào chờ Hoàng Y Na trở lại bình thường, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng giọng điệu rất kiên quyết: "Y Na, hôm nay anh và Lâm Tuyết cùng qua đây chủ yếu vì hai chuyện . Một là xem thân thể em khôi phục ra sao. Hai là. . . muốn nói với em một việc."

Trong lòng Hoàng Y Na oán giận, cô ta biết Lương Tuấn Đào định hy sinh mình để khiến Lâm Tuyết vui vẻ. Lòng dạ đàn ông độc ác như vậy đấy, khi đã quyết định thì bất cứ tình cảm nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của hắn.

Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cứ điềm đạm đáng yêu, không đợi Lương Tuấn Đào nói rõ đã nhanh nhẹn cướp quyền chủ động. Giả vờ như vừa tỉnh lại, đôi mắt đẹp lim dim mở ra, hữu khí vô lực mà nói: "Tuấn Đào, em không trách anh! Thật ra khi thấy anh và vợ đằm thắm như vậy, em thật sự ... thật sự vui mừng! Anh không cần phải trông coi em nữa, càng không nên vì em mà ảnh hưởng tới quan hệ và vết thương tình cảm giữa hai người! Em sẽ từ từ khá lên, anh không cần lo lắng đâu!"

Những lời chuẩn bị từ trước của Lương Tuấn Đào đã bị Hoàng Y Na chặn trở về, hắn hơi ngượng ngùng, trong lòng càng thêm áy ná. Bước lên một bước, hắn muốn vươn tay đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp đổ kia.

Lâm Tuyết đoạt trước một bước ngăn giữa hai người, cô liếc nhìn người đàn bà yếu đuối yêu kiều, khóe miệng nhếch lên, nói: "Trong video của Mạc Sở Hàn, khi cô và Tuấn Đào ngồi trực thăng đến thành phố A chơi, rõ ràng trông khá hơn mà, sao mấy ngày nay lại biến thành dáng vẻ này nhỉ?"

Hoàng Y Na đang thở hổn hển bỗng thất kinh, cô ta không thể tưởng được từng câu từng chữ của Lâm Tuyết sẽ đánh trúng yếu điểm của mình, cô ta tiếp tục giả vờ mù tịt không biết gì cả: "Tôi và Tuấn Đào đi du ngoạn ở thành phố A ư? Sao cô biết?"

"Có video đấy. Ghi lại tỉ mỉ toàn bộ hành trình đó!" Giọng Lâm Tuyết nhàn nhạt nhưng từng chữ lọt vào tai Hoàng Y Na lại không khác gì sét đánh kinh hoàng, "Tuấn Đào mời thợ khóa nổi danh thế giới đến, mở ra két bảo hiểm của Mạc Sở Hàn, tôi lấy được laptop của hắn, bên trong có cả đoạn video hắn đã cho tôi xem trước đó, tôi tin rằng nhất định cô cũng không xa lạ gì với chuyến đi tới thành phố A của cô cùng Tuấn Đào."

Trong lúc nói chuyện, Lâm Tuyết lấy chiếc máy tính xách tay từ túi vải buồm màu lục mang bên người ra, sau khi nhập xong mật mã khởi động, cô liền mở đoạn video kia.

Lương Tuấn Đào ngẩn ngơ, hắn nghe Trần Kiến An nói Lâm Tuyết đặc biệt quan tâm tới chiếc laptop này, đâu ngờ bên trong lại chứa …. Hắn sáp lại gần nhìn kỹ, suýt nữa thì tức giận đến lệch mũi, trên màn hình đang phát đoạn phim hắn cùng Hoàng Y Na ngồi máy bay trực thăng bay từ thủ đô tới thành phố A.

Nhìn hình ảnh rung động đã biết không phải được quay theo cách bình thường nhưng ghi lại vô cùng đầy đủ, dường như không bỏ sót một giây đồng hồ nào. Đương nhiên người quay chắc chắn là kẻ đi theo bên cạnh hắn và Hoàng Y Na!

Kẻ nào có gan lớn như vậy? Dám ở trước mặt hắn đùa giỡn chụp ảnh! Quả là to gan lớn mật!

Hoàng Y Na như kì tích ngừng thở hổn hển, cô ta khiếp sợ đến mức quên cả thở gấp. Trời ạ! Thứ này sao lại rơi vào tay Lâm Tuyết chứ? Hoắc lão Tam à, đúng là cậu hại chết tôi rồi !

Lâm Tuyết thấy Lương Tuấn Đào nhướng mi, Hoàng Y Na trợn mắt há mồm, cô biết dự đoán của mình đã có kết quả, cô vừa muốn nói chuyện thì Thẩm Doanh Doanh ở phía sau đã kêu lên kinh ngạc.

"Trời ơi! Người đàn bà này sao lại không biết xấu hổ thế chứ! Lại quấn quít cùng Lương ca ca đi du sơn ngoạn thủy, cô cho rằng cô là ai hả?" Thẩm Doanh Doanh thật sự rất tức giận, Hoàng Y Na này vô duyên vô cớ xuất hiện dựa vào đâu lại được Lương Tuấn Đào ưu ái đến thế? "Lương ca ca, không phải trong quân đội anh luôn công tư rõ ràng ư? Tại sao lại dùng phi cơ quân dụng đưa cô ta ra ngoài chơi hả?"

"Câm miệng!" Lương Tuấn Đào đang rất giận dữ, hắn đâu còn kiên nhẫn nghe Thẩm Doanh Doanh dông dài vô nghĩa. Hắn vốn là người đàn ông cực kì nhanh trí, sau khi sự ngạc nhiên ban đầu qua đi, rất nhanh đã nhận ra điểm khác thường. Đôi mắt sắc bén nhìn về hướng Hoàng Y Na, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Y Na, đoạn video này do ai quay?"

Toàn bộ hình ảnh chuyến đi, đương nhiên do người ở ngay cạnh hắn ghi lại, hơn nữa cách hắn rất gần, gần trong gang tấc! Lúc ấy đi theo Lương Tuấn Đào đều là thuộc hạ lâu năm đáng tin cậy, không có khả năng bán đứng hắn. Duy nhất có Hoàng Y Na không nắm rõ được ở gần hắn nhất, cũng là người có góc độ quay phim khớp với đoạn video.

Hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, từ khi gặp lại đến giờ, hắn chưa từng nghi ngờ cô ta, nhưng đâu ai có thể nghĩ tới việc Hoàng Y Na lại quay phim, hơn nữa đoạn video còn rơi vào tay Mạc Sở Hàn.

Rốt cuộc người đàn bà này có quan hệ gì với Mạc Sở Hàn đây?

Quân bộ hạ lệnh "Bắt quỷ", con "Quỷ" ẩn núp bên cạnh hắn chẳng lẽ có liên quan đến Hoàng Y Na sao? Hoặc phải nói rằng —— đó vốn là Hoàng Y Na!

Một câu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Lương Tuấn Đào giờ mới phát giác ra kể từ lúc gặp lại Hoàng Y Na, hắn chưa từng điều tra kỹ càng tỉ mỉ về cô ta, cũng không nghiêm túc truy vấn xem mấy năm nay cô ta đã sống thế nào. Thấy bộ dạng bệnh tật đầy người đáng thương kia, trong lòng hắn liền tràn đầy áy náy, hơn nữa khi hắn cùng Lâm Tuyết lĩnh giấy hôn thú cũng không có cách nào đối mặt được với sự chờ đợi thâm tình của cô ta, những thứ vi diệu phức tạp này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình , còn quấy nhiễu phán đoán và khả năng nhìn thấu của hắn.

Lương Tuấn Đào chưa từng hoài nghi Hoàng Y Na, cũng chưa bao giờ sai người điều tra cô ta! Lúc này bị Lâm Tuyết đưa ra video chứng cớ, hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mình, giờ mới phát hiện có rất nhiều vấn đề đã bị hắn xem nhẹ.

Chẳng lẽ chỉ số thông minh của hắn thoái hóa rồi sao? Cũng vì rối rắm trong quan hệ tình cảm tay ba mà hắn quên mất quân nhân cần phải thường xuyên duy trì sự cảnh giác và tỉnh táo, suýt nữa đã mắc sai lầm lớn.

Nhìn về hướng Lâm Tuyết lần nữa, người phía sau vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh, không có dáng vẻ không tha kẻ gây sự, cũng không như thánh mẫu bao dung nhường nhịn, chẳng qua cô chỉ trình bày sự thật, về phần muốn xử lý thế nào thì không liên quan tới cô, đó là trách nhiệm của Lương thủ trưởng.

Trong lòng ngũ vị pha trộn, không nói rõ được tư vị gì nhưng Lương Tuấn Đào có thể khẳng định : trong lòng hắn thấy thoải mái hơn là tức giận, bởi hắn đã không nhìn lầm Lâm Tuyết!

Hoàng Y Na muốn chống chế nhưng người đàn ông tên Lương Tuấn Đào kia rất thông minh, hoàn toàn không dễ gạt. Hơn nữa chứng cớ bày ngay trước mắt, cô ta cũng không thể tranh cãi. Đôi môi vốn tái nhợt càng không có huyết sắc run nhè nhẹ, khuôn mặt cô ta xám như tro tàn.

Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm! Những lời này, vĩnh viễn đúng!

Lâm Tuyết thu hồi máy tính, cất trở lại vào túi màu lục mang theo, sau đó đối mặt với Hoàng Y Na đang tái mét, cô cười nhàn nhạt, chân thành khuyên nhủ: "Cô cứ nghĩ cho thông suốt rồi nói sau. Tránh cho lời mở đầu so với lời sau trăm ngàn sơ hở, Tuấn Đào không phải kẻ ngốc, anh ấy xuất thân từ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ lâu năm lại quen với phương pháp phát hiện nói dối, cũng là người có tài suy luận logic rất mạnh, mọi lời nói dối trước mặt anh ấy đều sẽ tự động sụp đổ!"

Lâm Tuyết đang nhắc nhở Lương Tuấn Đào, hắn có thể tiến hành biện pháp phát hiện nói dối với Hoàng Y Na bởi hiện giờ, tình huống phát sinh đột ngột khiến cô ta trở tay không kịp, trong long cô ta đang đại loạn, nếu tiến hành phát hiện nói dối sẽ mất ít sức mà được lợi nhiều.

Rốt cuộc Hoàng Y Na bất chấp việc giả vờ thở hổn hển, khi kịp phản ứng thì chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu đặt lên người Lương Tuấn Đào lần nữa."Tuấn Đào, anh phải tin em! Ô ô. . ."

Tin tưởng cô ta ư? Lương Tuấn Đào cũng muốn tin tưởng nhưng sự tình hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn, Lâm Tuyết chẳng những khiến Hoàng Y Na trở tay không kịp cũng khiến hắn trở tay không kịp.

Sao có thể thế? Hoàng Y Na ngầm cấu kết với Mạc Sở Hàn ư? Nghĩ lại hắn liền đổ mồ hôi lạnh! Thời gian hai năm lại thay đổi nhiều đến vậy, cô gái từng cam lòng hy sinh mạng sống vì hắn, giờ lại cùng ngoại tặc cấu kết bán đứng hắn!

"Trời ạ!" Thẩm Doanh Doanh ở bên cạnh chỉ vào Hoàng Y Na kêu lên: "Đồ đàn bà xấu xa, dám bán đứng Lương ca ca, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" trong giọng nói trách mắng khó nén được sự vui mừng khi thấy người khác gặp họa nhưng vẻ mặt cô ta quả thực căm phẫn, giống như hận không thể thay Lương Tuấn Đào tiến lên cho Hoàng Y Na mấy cái bạt tai.

Tốt quá rồi, người đàn bà cướp đi tình cảm của Lương ca ca hóa ra chỉ là con hồ ly tinh bất lương! Vậy thì cô ta không cần lo lắng về việc sau khi loại bỏ Lâm Tuyết sẽ có người đàn bà khác chia sẻ tình cảm và sự dịu dàng của Lương Tuấn Đào nữa.

Lâm Tuyết ném ra một trái bom nặng kí, cô thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Lương Tuấn Đào, biết hắn cần thời gian để tiêu hóa chuyện ngoài ý muốn này nên không tiếp tục truy đuổi đến cùng, cũng không bảo hắn tỏ thái độ ngay tại đây, dù sao đối với hắn, Hoàng Y Na vẫn có ý nghĩa không giống bình thường.

"Thật ra tôi tới đây chính là để vạch trần bộ mặt thật của cô, để Tuấn Đào biết cô là người đàn bà mưu mô bất lương. Thứ lỗi cho, tôi không có cách nào rộng lượng đến mức đặc biệt tới thăm hỏi người đàn bà đang ôm mộng tưởng với chồng mình, cũng không muốn giả mù sa mưa hỏi han xem thân thể cô tốt lên không, những lời nói khách sáo này quá dối trá, tôi không muốn nói!" Giọng nói của Lâm Tuyết rất nhẹ, từng câu từng chữ rành mạch mà rơi vào tai mỗi người ở đây. Cô đạm mạc bình tĩnh nhưng lại bộc lộ tài năng, mỗi câu đều không chút khách khí chèn ép Hoàng Y Na.

Kẻ sắm vai mỏng manh nằm trên giường giả bệnh đáng thương không thể khơi dậy sự đồng tình trong Lâm Tuyết, cô sẽ không có nửa phần giả vờ tỏ vẻ an ủi cô ta, hoàn toàn không cần thiết! Người đàn bà này hành tung khả nghi, thân phận khả nghi, phải điều tra rõ!

"Tuấn Đào!" Trong lòng Hoàng Y Na xoay tròn dốc sức suy nghĩ, cô ta biết chối cãi sự thật chỉ khiến Lương Tuấn Đào càng nghi ngờ hơn, đành lau nước mắt, nức nở nói: "Có thể bảo họ rời đi không? Em muốn một mình giải thích với anh!"

Không có Lâm Tuyết ở đây, đoán rằng việc thu phục Lương Tuấn Đào sẽ tạm được! Dù không chắc chắn thì hắn cũng sẽ niệm tình trước kia mà không làm gì thực sự gây tổn thương đến cô ta.

Lương Tuấn Đào tiếp tục yên lặng giống như đang phải đưa ra quyết sách khó khăn. Nhìn lại đoạn tình cảm dĩ vãng, quả thự hắn nên cho Hoàng Y Na một cơ hội giải thích, nhưng . . . nếu xua đuổi Lâm Tuyết thì cô sẽ nghĩ sao đây?

Cuối cùng hạ được quyết tâm, hắn nói: "Trước tiên em cứ ở trong này điều dưỡng, yên tâm, trước khi sự tình được điều tra rõ sẽ không ai dám động đến em đâu!"

Đây đã là sự phá lệ khai ân đối với Hoàng Y Na rồi vì hắn đã không để người đưa cô ta về quân khu hay đưa đến cục quân sự điều tra thẩm vấn. Nhưng kế tiếp, chắc chắn hắn sẽ triệu tập người giám sát trông giữ Hoàng Y Na chặt chẽ, không để cô ta rời khỏi bệnh viện.

Mạc Sở Hàn mang người vội vội vàng vàng đi vào phòng bệnh chuyên biệt thuộc bệnh viện quân khu, nơi này được canh gác nghiêm ngặt bởi người đàn bà tiếp chữa trị bên trong có thân phận đặc biệt.

Kiểm tra xong căn cước và giấy thông hành của Mạc Sở Hàn, bảo vệ canh gác đồng ý cho qua nhưng yêu cầu hắn chỉ được đem theo ít nhất một người đi cùng.

Thôi Liệt liền đề nghị đi cùng hắn, Mạc Sở Hàn gật đầu đồng ý. Trước sự giám sát của cảnh vệ, hai người bọn họ đều tháo súng ống, lúc này mới được phép qua.

Trong phòng bệnh, Thư Khả nằm trên giường, toàn bộ phần đầu đều bị tầng tầng lớp lớp băng gạc màu trắng vô khuẩn bao bọc, chỉ lộ ra hai mắt và miệng.

Thấy có người đến cô ta kinh sợ mở to mắt, khi thấy rõ là Mạc Sở Hàn và Thôi Liệt lại nhất thời kích động nói không nên lời. Đôi môi run run, cô ta òa khóc.

"Thư Khả!" Mạc Sở Hàn bước lại gần, ngồi vào ghế da trước giường, hắn nắm chặt bàn tay Thư Khả, quan tâm hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em bị thương nặng thế này?"

"Ô ô..." Cuối cùng cũng tìm được người để có thể nói hết ủy khuất, Thư Khả khóc không thành tiếng chỉ đứt quãng nói một câu: "Đều do Lâm Tuyết hại!"

"Sao cơ?" Mạc Sở Hàn giật mình trợn to mắt, có chút không dám tin: "Chẳng lẽ lời đồn là thật?"

"Không phải tin đồn mà là sự thật!" Thư Khả vươn tay che khuôn mặt đã bị hủy dung của mình, tuy bị băng gạc che đi nhưng cô ta biết bộ dạng hiện tại của mình khủng bố đáng sợ cỡ nào."Lâm Tuyết thật độc ác! Oa Hu hu... Anh phát bệnh phải đưa vào bệnh viện, Lương Tuấn Đào liền đem người tới. Lâm Tuyết thấy có kẻ làm chỗ dựa bèn xúi giục hắn phái người nhốt em và chó vào lồng, để nó ăn luôn em! Nếu không phải nó nhận ra em thì có lẽ hiện giờ em đã trở thành bộ xương trắng! Sở Hàn, em thảm quá! Đều do Lâm Tuyết hãm hại, là cô ta biến em thành thế này, anh phải thay em báo thù!"

Mạc Sở Hàn mất nửa ngày trời cũng không cách nào tiêu hóa nổi tin tức trên, hắn hiểu Lâm Tuyết, dù hận Thư Khả nhưng cô sẽ không làm việc mất nhân tính đến mức tàn nhẫn. Nhưng Thư Khả thê thảm thì không thể nghi ngờ gì nữa, dù sao cô ta cũng không thể vì hãm hại Lâm Tuyết mà tự mình tiến vào lồng chó để bị trọng thương!

"Là Lâm Tuyết hại em! Hu hu... cô ta còn bảo Lương Tuấn Đào đưa em đến toà án quân sự xét xử, Sở Hàn, thực sự em chưa làm gì hết!" Thư Khả ríu rít khóc lóc, nắm chặt tay Mạc Sở Hàn như bắt lấy bè gỗ cứu mạng, "Anh mau cứu em ra, ở trong này một chút tự do em cũng không có! Hu hu... em muốn trở về bên anh!"

"Đừng khóc!" Mạc Sở Hàn kéo cô ta vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: "Yên tâm đi, anh sẽ nộp tiền bảo lãnh cho em ra!"

Thư Khả rõ ràng là người bị hại, Lương Tuấn Đào lại phản công, lấy tội danh cố ý làm tổn thương nữ sĩ quan để đưa cô ta tới toà án quân sự, điều này khiến Mạc Sở Hàn thập phần kinh sợ. Thư Khả là người đàn bà của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để cô ta bị ức hiếp! Còn thương thế nghiêm trọng của cô ta, hắn sẽ không để yên đâu!

*

"Bà xã, em còn giận sao?"

Khi ra khỏi bệnh viện, Lương Tuấn Đào sáp lại gần Lâm Tuyết, quan sát khuôn mặt thanh lệ nhìn nghiêng, hắn cẩn thận hỏi han.

Thật là xấu hổ, suýt nữa hắn đã phạm phải sai lầm lớn. Vì quân bộ đưa ra ảnh chụp và tin tức bên của thám mà hắn nghi ngờ Lâm Tuyết, đúng là hồ đồ!

Nghĩ oan cho cô nên hắn mất đi sự mạnh mẽ thường ngày, giọng nói trở nên lo lắng.

Lâm Tuyết hiểu tính tình hắn ra sao, cô biết khi hắn dùng loại giọng điệu "hèn mọn" nói chuyện với mình là chứng tỏ hắn đang có tật giật mình hoặc biết bản thân đuối lý.

Cô dừng bước, lạnh lùng nâng mắt nhìn về phí người đàn ông bên cạnh, nói: "Tôi không tức giận!" Lâm Tuyết ngưng một chút rồi hỏi lại: "Vì sao tôi phải tức giận chứ?"

Lương Tuấn Đào sợ nhất cái thái độ lạnh nhạt này, hắn liền trơ mặt tiến lên định ôm lấy cô, "Vợ à, đừng vậy! Chồng nhận sai còn chưa được sao? Đến đây, ôm một cái nào!"

"Anh đi chết đi! Cũng không chịu nhìn xem đây là chỗ nào!" Gò má Lâm Tuyết ửng hồng, cô vội vàng né tránh hắn.

Không phải Lương Tuấn Đào thật sự tính ôm cô, dù sao đây cũng là nơi công cộng, hắn chỉ muốn dụ dỗ, không muốn cô nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững kia, cô như vậy khiến trái tim hắn đau nhức.

Bên ngoài đeo bộ mặt lưu manh vô dụng nhưng kỳ thật trong lòng Lương Tuấn Đào cũng không hơn gì. Dù sao hắn đã từng có một đoạn quá khứ với Hoàng Y Na, cô ta suýt chút nữa còn vì hắn mà bỏ mạng. Hiện tại bất ngờ biết được cô ta có thể là nội quỷ bán đứng mình, nhất định trong lòng hắn rất khổ sở rối rắm.

Nhưng hắn chôn sâu những cảm xúc này dưới đáy lòng, không muốn đưa ra kết luận quá sớm. Trước khi có được chứng cớ chính xác, hắn sẽ không để cho bất kì ai động đến Hoàng Y Na!

Quan hệ giữa Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết tạm thời hòa hoãn, hai người nói mấy câu, chợt vang lên một giọng nói tức giận đến khó thở, phá hủy bầu không khí hòa hợp vừa có được.

"Tiện nhân, cô vẫn quá hào hứng nhỉ! Lại dám liếc mắt đưa tình cùng đàn ông trong bệnh viện, đồ dâm đãng, ngày đó tôi không nên hạ thủ lưu tình với cô!"

Tiếng nói phẫn nộ gầm gừ thình lình xuất hiện bên cạnh khiến lồng ngực Lâm Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên, cô đưa mắt nhìn theo bản năng, vừa vặn bắt gặp đôi mắt vằn đỏ của Mạc Sở Hàn.

Như đột nhiên nhìn thấy rắn độc, Lâm Tuyết cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, cô lảo đảo lui về phía sau. Nhưng lui chưa được hai bước đã rơi vào một vòng tay, không đợi cô khiếp sợ lần nữa, một đôi tay mạnh mẽ đã gắt gao ôm lấy cô.

Lồng ngực ấm áp quen thuộc cùng đôi tay hữu lực khiến trái tim sợ hãi của Lâm Tuyết chậm rãi yên lòng, cô biết người đang ôm mình là Lương Tuấn Đào. Tinh thần ổn định, cô cố gắng muốn cảm xúc ổn định để ứng phó với tình hình đột phát trước mắt.

Không phải nói Mạc Sở Hàn bệnh nặng gần chết sao? Trong nháy mắt đã lại vui vẻ xuất hiện trước mặt dọa người, hơn nữa còn hung thần ác sát như vậy, quả là tai họa ngàn năm!

"Ken két két!" Chung quanh vang lên tiếng mở chốt lên đạn, toàn bộ tùy tùng của Lương Tuấn Đào và tùy tùng bảo vệ của Mạc Sở Hàn đồng loạt nâng cao họng súng, nhìn đối phương không chút khách khí.

Lương Tuấn Đào cảm thấy cô gái trong ngực mình đang kinh hãi, quả nhiên cô sợ Mạc Sở Hàn đến tận xương tủy, đó là một loại sợ hãi theo bản năng. Ánh mắt nhìn Mạc Sở Hàn của Lâm Tuyết giống như người thường trông thấy một con rắn độc trườn tới gần mình, kinh hãi dựng tóc gáy.

Đúng vậy, Lâm Tuyết sợ Mạc Sở Hàn hơn là hận hắn! Điều này nói lên cái gì? Lương Tuấn Đào hơi nhếch miệng, trong lòng hiểu rất rõ, như vậy chứng minh cô đã hoàn hoàn toàn vứt bỏ tình cảm đối với Mạc Sở Hàn. Hận là vì yêu, nếu không yêu thì sẽ không tiếp tục hận nữa!

"Ngoan, đừng sợ!" Lương Tuấn Đào rốt cuộc có chút đau lòng, hắn cúi đầu chậm rãi hôn lên hai má lạnh như băng của Lâm Tuyết, dịu dàng an ủi: "Có ông xã ở đây, không ai dám giương oai đâu! Nếu hắn tiếp tục liều lĩnh, anh sẽ đích thân nhét hắn vào cống thoát nước, làm sạch môi trường thủ đô!"

Dù vẫn căng thẳng sợ hãi, nhưng không thể nghi ngờ lời nói của Lương Tuấn Đào đã trấn an được cảm xúc trong cô. Lâm Tuyết hít sâu vài cái liên tục để bản thân có thể ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Mạc Sở Hàn.

"Sao cô hại Thư Khả thành bộ dạng như vậy? Tiện nhân, đồ đàn bà độc ác!" Xưa nay đối với Lâm Tuyết, Mạc Sở Hàn không đánh thì mắng, như vậy đã thành thói quen, cho nên lúc này mở miệng đương nhiên lại là mắng mỏ.

"Pằng pằng!" Tiếng hai phát tát tai giòn giã vang lên, hai má Mạc Sở Hàn trong nháy mắt chia nhau năm dấu tay màu đỏ, hắn giật mình nhìn Lương Tuấn Đào trước mặt, không thể tin được Lương Tuấn Đào lại ngầm lẻn tới đánh mình.

Thân thủ rất nhanh, quả thực đúng là ma quỷ trong truyền thuyết! Hắn hoàn toàn không thấy rõ được người đàn ông kia làm thế nào sáp tới gần mình được, càng không thấy rõ anh ta sao có thể làm nhiều việc cùng lúc - động thủ tát hắn hai cái.

Suy rộng ra, nếu Lương Tuấn Đào tấn công hắn không chỉ với hai tát tai mà đâm hắn bằng dao ... Vậy thì hiện tại, sợ rằng trước ngực Mạc Sở Hàn đã thêm hai lỗ thủng đầy máu.

Trách sao Hoắc lão tam cứ vừa hận vừa sợ Lương Tuấn Đào, hắn quả là đối thủ đáng gờm.

"Đừng nhúc nhích!" Thôi Liệt vừa giơ súng lên, động tác của Lương Tuấn Đào còn nhanh hơn, khẩu súng trong tay người đàn ông này đã đặt trên eo Mạc Sở Hàn, hắn lạnh lùng giương môi, nói: "Cậu tin rằng súng của cậu nhanh hơn tôi ư?"

"Đừng làm hại thiếu gia!" Bàn tay cầm súng của Thôi Liệt hơi run rẩy, anh ta cân nhắc lợi hại, biết nếu tiếp tục giằng co thì chắc chắn không chiếm được gì tốt."Người của chúng tôi sẽ không nổ súng trước, xin Lương thủ trưởng hạ thủ lưu tình!"

Đáy mắt hiện lên thích huyết ngoan lệ, Lương Tuấn Đào đột nhiên nâng chân hung hăng đá vào bụng Mạc Sở Hàn, hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia ngã ngửa lăn trên đất cuộn mình thành một khối run rẩy."Cho mày chút dạy dỗ, nhớ kỹ lần sau có gặp vợ tao thì quản cái miệng mày cho tốt, đừng tùy tiện phun phân!"

"Thiếu gia!" Thôi Liệt bất chấp tất cả, nhanh chóng thu súng, đi tới đỡ Mạc Sở Hàn đang ngã trên đất.

Nhìn Mạc Sở Hàn vật lộn không dậy nổi, Lương Tuấn Đào cũng có chút ngoài ý muốn, hắn nghiêng đầu quan sát bộ dạng chật vật của đối phương, chế giễu: "Tao hỏi chứ mày ăn bã đậu lớn lên à? Sao đến một chiêu cũng không tránh nổi?" Hắn nhớ lần trước cùng Mạc Sở Hàn đụng độ, hai người mất gần nửa giờ dùng tài trí mới rút ra thắng bại.

Mạc Sở Hàn bị bệnh nhiều ngày, mới nhặt được nửa cái mạng về từ quỷ môn quan, hiện tại cần trị liệu phục hồi trong phòng theo dõi nhưng lại chạy đến thăm nom Thư Khả.

Điều này cũng không nói làm gì, vấn đề quan trọng hơn là khi đến đây, thấy Lâm Tuyết cùng Lương Tuấn Đào xuất hiện có đôi có cặp, hai người hòa hợp đùa đùa giỡn giớn, hắn liền hộc máu xúc động lần nữa.

Mạc Sở Hàn biết rõ hộc máu lần nữa thì hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, cho nên hắn mới dùng việc nói về Thư Khả, muốn lấy chuyện cô ta để phân tán lực chú ý của bản thân, tăng thêm sự ghét bỏ và oán hận trong lòng mình đối với Lâm Tuyết, không ngừng cảnh cáo bản thân: Lâm Tuyết là đồ đê tiện, đàn bà ác độc, không đáng để hắn trao cho bất cứ tình cảm nào.

Nhưng lòng hắn rất loạn, trong lúc nhất thời không phân biệt được chính mình đang làm gì! Mạc Sở Hàn chỉ biết ngăn cản hai vợ chồng họ, thay Thư Khả ra tay bắt đầu nhục mạ Lâm Tuyết, kết quả lại lọt vào trận tập kích của Lương Tuấn Đào, mà hắn bị đánh đến gần như không có lực chống đỡ.

Dưới sự nâng đỡ của Thôi Liệt, Mạc Sở Hàn gắng gượng đứng dậy, hắn thở hổn hển hồi lâu mới cười lạnh phản kích: "Phi! Tao vừa bệnh nặng, mày thắng tao có gì vẻ vang chứ? Có gan thì chờ thương thế tao khỏi sẽ tỷ thí lại, khi đó hẵng nói ai ăn bã đậu mà lớn!"

"Đồ chết tiệt!" Lương Tuấn Đào khinh thường hừ lạnh, liếc nhìn Mạc Sở Hàn đang có bệnh bằng nửa con mắt, hắn khinh thường nói;"Người như mày thì bất kể lúc nào cũng không phải đối thủ của tao! Tao nói cho mày biết, khi dễ vợ tao sẽ phải trả giá lớn đấy! Mới tát mày 2 cái, tao sẽ đưa mày vào nhà giam quân sự cho mày với nhân tình của mày bầu bạn với nhau!"

Hai người bọn họ ngươi một lời ta một lời, càng ầm ĩ càng bế tắc, người của hai bên đều giương súng, có thể lập tức bắn vào nhau.

Nghe nói Lương Tuấn Đào cùng Mạc Sở Hàn đối mặt, vài vị sĩ quan dã chiến quân và bộ đội đặc chủng đều mang theo quân chạy tới nhưng thật ra bọn họ không hề động súng mà cố gắng khuyên giải hai người bớt giận.

Ở nơi công cộng, một kẻ là Đại tá quân khu Dã chiến quân, một kẻ là con nuôi của Tướng quân bộ đội đặc chủng, tiếp tục đối mặt, nếu thật sự nháo lớn gây thương vong thì với ai cũng không có lợi.

Trước lời khuyên nhủ của các vị sĩ quan, hai người không động thủ đánh nhau nữa, chỉ dùng ánh mắt đủ để giết người nhìn chằm chằm đối phương, không khác gì hai con dã thú đối đầu nhau.

"Lương thủ trưởng, hạ nhiệt, đều là bộ đội thủ đô, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ầm ỹ cứng quá cũng không tốt lắm!"

"Chính là cứ thôi đi! Không vì cái gì khác, nể mặt Lý tướng quân, lúc trước tốt xấu gì ông ấy cũng là thượng cấp cũ của anh!"

"Mạc thiếu, đừng nóng giận ! Mọi người cách nhau gần như vậy, nói không chừng đôi khi chấp hành nhiệm còn làm cùng nhau đó! Đàn ông đánh nhau là chuyện thường, đánh xong đừng để bụng!"

. . .

Mọi người từng đợt chu đáo đều nói lời hay hòa giải, đâu ai không biết bọn họ là vì cô gái tên Lâm Tuyết kia mà đánh nhau!

Lương Tuấn Đào ngược lại rộng rãi, hắn vỗ vỗ tay biểu thị ngưng chiến trước, sau đó ở trước mặt mọi người ôm eo Lâm Tuyết, đối với ánh mắt tức giận đến đỏ tươi của người đàn ông kia còn giáo huấn: "Sau này thức thời một chút! Khi thấy tôi cùng bà xã gần gũi đừng chạy tới làm mất hứng! Chó ngoan không cản đường, cậu đường đường là Mạc thiếu, đừng có ngay cả con chó cũng không bằng!"

"Mẹ nó! Mày mắng ai là chó hả?" Mạc Sở Hàn lại mất khống chế, hắn hung hăng đuổi theo Lương Tuấn Đào đã xoay người bước đi.

Thôi Liệt liều mạng ôm lấy hắn, khổ sở khuyên nhủ: "Thân thể thiếu gia còn chưa khỏi hẳn, không thể tức giận nữa!"

"Buông ra! Cậu buông ra!" Mạc Sở Hàn một khối lửa giận không có chỗ phát tiết, hắn liền tàn nhẫn đánh lên người Thôi Liệt.

Để có thể giúp hắn phát tiết một chút, Thôi Liệt cắn răng chịu đựng, cũng không phản công. Mấy tên sĩ quan đứng xem chung quanh tiến lên kéo Mạc Sở Hàn ra, đợi hắn nhớ tới chuyện đi tìm Lương Tuấn Đào tính sổ thì vợ chồng người ta đã sớm không thấy bóng dáng.

Tài liệu Lâm Tuyết cung cấp thập phần quan trọng khiến cấp trên coi trọng. 10h sáng, Quân khu tạm thời triệu tập hội nghị khẩn cấp, đặc biệt nghiên cứu về góc độ quay của đoạn video kia, còn mời cả chuyên gia tới tiến hành đánh giá giám định.

Bước đầu giám định cho thấy đoạn phim do Hoàng Y Na ở bên cạnh Lương Tuấn Đào quay, bởi nhìn thế nào cô ta cũng có góc độ phù hợp nhất, hơn nữa khả năng lớn nhất là máy ghi hình được đặt trên cổ tay cô ta, đa phần suy luận đều quy về đồ trang sức có vẻ ngoài thoạt nhìn giống đồng hồ đeo tay.

Vừa nói đến đây, Lương Tuấn Đào chợt nhớ tới, quả thực hôm đó Hoàng Y Na đeo một chiếc đồng hồ nữ làm bằng tay của Thụy Sĩ rất đẹp, mặt trên nạm kim cương chói mắt khiến hắn có chút ấn tượng.

Chuyên gia căn cứ vào tin tức Lương Tuấn Đào cung cấp, càng khẳng định hơn về thân phận đáng nghi của Hoàng Y Na."Toàn bộ hình ảnh được quay ở cự ly gần nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy chiếc đồng hồ trang sức của Hoàng Y Na, bởi công cụ quay phim chính là nó, cho nên chiếc đồng hồ này nằm ở góc chết, không có cách nào ghi hình nó được!"

Đã xác định xong phương tiện quay phim, còn lại là thẩm vấn Hoàng Y Na, cô ta làm vậy do động cơ nào? Cô ta có quan hệ ra sao với Mạc Sở Hàn? Rốt cuộc cô ta có phải "nội quỷ" Hoắc gia tạo ra bên cạnh Lương Tuấn Đào hay không? Cuối cùng, giữa Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi chỉ là quan hệ ăn chơi hay còn có giao tình sâu sắc khác?

Vấn đề đặt ra quá nhiều đòi hỏi cần thêm một bước nghiên cứu xem hành động thế nào, đồng thời nhắc nhở Lương Tuấn Đào phải luôn cảnh giác cao độ với mối tình đầu này.

Vụ án càng gỡ càng sâu, như không rõ ràng, tất cả đáp án đều đặt trên người Hoàng Y Na.

"Đào tử, cậu nhất định phải làm yên lòng Hoàng Y Na, đừng để cô ta phát sinh bất cứ tình huống nào ngoài ý muốn. Nghe nói thân thể cô ta rất không tốt, tạm thời chưa cần động chạm đến, trước cứ để cô ta điều dưỡng thân thể một thời gian, đợi sau khi điều tra, chúng ta sẽ xét hỏi Hoàng Y Na!"

Người nói chuyện chính là Trung tướng quân khu dã chiến quân Bùi Hồng Hiên, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lương Tuấn Đào. Ông là một quan tướng cấp cao trầm ổn, chiến tích hiển hách, công trạng huy hoàng, là tướng tài quân bộ rất coi trọng.

"Tôi biết rồi." Lương Tuấn Đào đã bình tĩnh trở lại, giờ phút này, hắn có cảm giác thở phào nhe nhóm . Cuối cùng toàn bộ nghi ngờ với Lâm Tuyết cũng được rửa sạch, so với việc Hoàng Y Na phản bội mình, hắn thấy có vẻ không quan trọng lắm.

Đợi vấn đề được nghiên cứu có vẻ tạm ổn, Lâm Tuyết lại rút ra manh mối mới từ chiếc máy tính kia.

"Trong máy tính lưu trữ không nhiều tin tức tư liệu lắm, việc này khiến tôi rất bất ngờ!" Đối mặt với những lãnh đạo quân bộ này, thái độ của Lâm Tuyết cẩn thận mà khiêm tốn, tuyệt đối không vì mình trong lúc vô tình lập nhiều công lớn mà kiêu ngạo, đáy mắt thanh lãnh cũng không có bất cứ sự đắc ý hay khoe khoang nào, cô chỉ trình bày sự thật: "Tối qua tôi nghiên cứu rất lâu, phát hiện một manh mối quan trọng khác!"

Nói xong, cô mở một văn bản có mật mã, sau đó đưa password vào mở ra. Thấy Lâm Tuyết thuần thục mở được văn kiện như vậy, các sĩ quan đều có chút kinh ngạc -- chẳng lẽ cô là cao thủ hacker giải mã hay sao?

Vị nữ thiếu úy trẻ tuổi này thật sự là thân thủ bất phàm, khiến người ta kinh ngạc!

Lâm Tuyết nhàn nhạt đón nhận những ánh mắt phức tạp muôn hình muôn vẻ quanh mình, cô chỉ quan tâm đến một việc, là làm thế nào để có thể đưa được Mạc Sở Hàn vào nhà giam quân sự.

"Chỗ này ghi lại một việc, đó là vụ tai nạn xe cộ hai năm trước! Đương nhiên, tai nạn giao thông ở thủ đô thì có vô số, có lẽ vụ này không được tính là gì nhưng thân phận người gặp nạn có hơi đặc biệt, tại đây tôi cần nói một chút!"

Đáy mắt Lương Tuấn Đào chăm chú hướng vào cô! Tai nạn giao thông hai năm trước ư? Hắn không tự chủ được mà nhớ tới đại ca mình, hai năm trước Lương Thiên Dật cũng gặp tai nạn xe, việc đó trở thành đả kích quá lớn đối với Lương gia, đến nay vẫn không ai dám đụng chạm đến.

Lâm Tuyết gật gật đầu với Lương Tuấn Đào, cô bày tỏ mình có cùng suy đoán với hắn -- tai nạn xe cộ cô nói đến quả thực có liên quan đến tai nạn của Lương Thiên Dật.

Bùi Hồng Hiên cảm thấy chỗ này có nhiều ẩn ý, ông dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lâm Tuyết, nói: "Đồng chí Lâm Tuyết, rốt cuộc đây là vụ án thế nào? Liên quan gì đến việc chúng tôi điều tra tổ chức NT? Mời cô nói tỉ mỉ một câu!"

"Rõ, thủ trưởng!" Lâm Tuyết gật gật đầu, đáy mắt trong trẻo quét qua các sĩ quan chung quanh một lượt, cô phân tích đâu vào đấy: "Hai năm trước, con trai yêu Lý Huy của tướng quân bộ đội đặc chủng Lý Ngạn Thành và con trai trưởng Lương Thiên Dật của Bộ trưởng quân khu dã chiến quân Lương Trọng Toàn cùng nhau đua xe việt dã. Hai vị công tử quân môn quyền quý này tuổi tác xấp xỉ, tính cách hợp nhau, thường xuyên cùng nhau chạy xe. Nhưng trong một lần chạy xe, khi vượt qua một khúc ngoặt, vốn nên phanh lại giảm tốc độ, không hiểu tại sao xe Lý Huy đột nhiên mất khống chế, không giảm tốc độ mà trực tiếp tông vào đuôi xe Lương Thiên Dật ở phía trước."

Tất cả mọi người ở thủ đô gần như không hiểu vụ tai nạn này. Ngày hôm đó, Lý Ngạn Thành mất đi đứa con trai yêu duy nhất, từ đó con trai trưởng yêu dấu của Lương Trọng Toàn cũng bị liệt, phải ngồi xe lăn nhiều năm, một chuyện không vui. Hai nhà đều chịu đả kích nghiêm trọng, suýt nữa xích mích.

"Lúc ấy, xe Lý Huy không khống chế được, lao về phía trước đâm vào đuôi xe Lương Thiên Dật, hai chiếc xe va chạm nghiêm trọng tại chỗ ngoặt, thời điểm mấu chốt, Lương Thiên Dật đánh mạnh tay lái, may mắn thoát khỏi khó khăn nhưng do sự việc diễn ra đột ngột, góc độ không tốt, xe anh ấy tránh được số kiếp rơi xuống khe núi vỡ nát, bất ngờ đâm đầu vào vách đá, xe hỏng người tàn."

Lương Tuấn Đào từ từ nắm chặt tay, đáy mắt sáng ẩn hiện lệ quang. Hai năm, dường như không ai dám ở trước mặt Lương gia nhắc tới vụ tai nạn xe cộ thảm khốc này, bởi nghĩ tới lại không dám nhớ lại.

Không khí nhất thời ngưng trọng khác thường, vài vị sĩ quan đã lén quan sát sắc mặt biến đổi của Lương Tuấn Đào. Bọn họ đều rất bội phục sự dũng cảm của Lâm Tuyết, cô dám lôi vụ án này ra lần nữa, nếu có thể có bước đột phá thì còn tàm tạm, nếu vẫn không cách nào phá án, như vậy. . . hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Năm đó, vì vụ này mà không ít quan viên mất chức, có Cục trưởng Công an, Cục trưởng Giao thông, thậm chí là Đội trưởng Cảnh sát hình sự ... đều do phá án không thuận lợi mà triệt bỏ một nhóm lớn.

Lâm Tuyết giống như không thấy những cái nhìn khác thường kia, cô vẫn nói tiếp từng chữ một: "Xe Lý Huy mất khống chế nghiêm trọng, đâm thẳng vào hàng rào bảo vệ, lao xuống khe sâu, cả người lẫn xe hài cốt đều không còn. . ."

"Được rồi!" Lương Tuấn Đào đột nhiên đập bàn, thái dương hắn nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn tú tái mét, hiển nhiên đang nén nhịn lửa giận và uất ức.

Lâm Tuyết chợt mở to mắt yên lặng nhìn hắn, đáy mắt trong suốt như có tác dụng trấn an, cho đến khi hắn bình tĩnh trở lại, cô mới nói tiếp: "Vụ án này nhất định cần tìm cách thu thập thiếu sót để cho đại ca anh và Lý Huy anh niên mất sớm một câu trả lời thỏa đáng!"

"Trả lời thỏa đáng?" Lương Tuấn Đào đau thương, hắn lẩm bẩm: "Đó là án chết! Nguyên nhân sự cố đã theo Lý Huy mai táng dưới vực sâu, chiếc xe kia ngay cả mảnh nhỏ cũng tìm không thấy, sao điều tra được nguyên nhân?"

Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt buồn thương của hắn, cô tràn ngập tin tưởng nói cho hắn biết: "Nguyên nhân đã tìm được, ngay trong văn kiện mã hóa này!" Nói xong, cô xoay máy tính, giao cho Lương Tuấn Đào.

*

"Ba, cám ơn ba đã ra mặt nộp tiền bảo lãnh cho con!" Thư Khả hai mắt đẫm lệ nói lời cảm ơn với Lý Ngạn Thành, khuôn mặt cô ta vẫn quấn băng dày đặc, miệng vết thương khâu mấy chục mũi, phần lớn khuôn mặt đều rách nát. Vì ở trong lồng sắt một ngày hai đêm nên miệng vết thương bị nhiễm trùng, đúng là gặp nạn liên tiếp. Nhưng điều đáng mừng duy nhất chính là không mắc bệnh chó dại, nếu không ngay cả tánh mạng cũng khó giữ được.

Lý Ngạn Thành tự mình ra mặt bảo lãnh Thư Khả, còn chuyển cô ta vào Chuyên khu Bệnh viện đặc chủng. Không nghi ngờ gì nữa, ông ta làm tất cả mọi việc đều là nể mặt Mạc Sở Hàn. Hai ngày gần đây, cảm xúc của Mạc Sở Hàn hoàn toàn đi xuống, ông ta không biết nên làm gì để hắn vui vẻ hơn.

Để có thể khiến cảm xúc của hắn chuyển biến tốt đẹp, tránh bệnh tình nặng thêm, Lý Ngạn Thành mới không tiếc gì, tự hạ thấp thân phận mà nhúng tay vào vụ án của Thư Khả.

Tội cố ý gây thương tích, chịu tội cũng có lớn có nhỏ, mấu chốt là người bị hại truy cứu hay không. Huống chi bản thânThư Khả bị thương rất nghiêm trọng, mà người bị hại Lâm Tuyết không có gì đáng ngại, mặt khác, vết thương trên vai Lâm Tuyết cũng không phải do Thư Khả bắn. Nếu Lương Tuấn Đào đồng ý nhả ra, Thư Khả có thể vô tội và được phóng thích.

Sau khi luật sư chuyên môn phân tích vụ án, ông ta khẳng định: "Vụ án này tính chất không nghiêm trọng lắm vì đương sự bị thương và tổn thất nặng hơn đối phương, nếu Lý tướng quân đồng ý ra mặt, đương sự hẳn là không gặp vấn đề gì lớn!"

Nói cách khác, nếu Lý Ngạn Thành đồng ý nhúng tay vào, Thư Khả có thể không bị trừng phạt.

Đây đối với Lý Ngạn Thành cũng không tính là gì, chỉ cần Mạc Sở Hàn vui vẻ, ông ta có thể vì hắn làm mọi thứ. Gật gật đầu, Lý Ngạn Thành đi đến bên cạnh Mạc Sở Hàn, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, Thư Khả không sao, ba cũng không cho phép cô ta có chuyện!"

Mạc Sở Hàn nâng đôi mắt lạnh như băng lên nhìn Lý Ngạn Thành một cái nhưng không nói gì.

"Sở Hàn, " Thư Khả khóc lóc kéo tay hắn, hỏi: "Hiện tại em thành bộ dạng này, anh có ghét bỏ, có chán ghét em không?"

----------- end ---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.