Khế Ước Quân Hôn

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Người đàn bà này quá điên cuồng




Một lời khiến người trong mộng bừng tỉnh, rất nhiều vấn đề người ta nghĩ không ra trong nháy mắt toàn bộ đều thông suốt! Thân phận trước kia của Hoàng Y Na với Hoắc gia dứt khoát không tầm thường, hơn nữa cô ta còn quen Hoắc Vân Hải! Sau khi Hoắc Vân Hải chết, cô ta phẫu thuật thẩm mỹ núp vào quân bộ ( làm thế nào lại vào được quân bộ thì đó còn là một câu đố), cô ta cố gắng tiếp cận hắn làm hắn thích cô ta... Nhưng vì sao lúc hắn sắp trúng đạn chết, cô ta còn cứu hắn nhỉ?

Khuôn mặt tuấn tú lãnh lẽo nặng trĩu, đang thời điểm suy xét, vẻ mặt Lương thủ trưởng thoạt nhìn rất nghiêm túc, hắn ra lệnh cho Lâm Tuyết: "Đem toàn bộ ảnh chụp gửi vào mạng cho anh, anh lập tức báo cáo lên quân bộ!"

Lâm Tuyết bất mãn nhìn hắn một cái, trong lòng phẫn nộ mà oán thầm, sáng sớm đã đáng ghét không đứng đắn với cô, giờ liên quan tới Hoàng Y Na hắn liền hình người dạng chó, hừ!

Bất mãn thì bất mãn, cô vẫn làm theo mệnh lệnh của Lương thủ trưởng. Hết cách, ai bảo người ta là thủ trưởng chứ!

*

Lương Tuấn Đào đến quân bộ nhưng không đưa Lâm Tuyết theo. Hắn nói tình hình hiện tại có chút chưa rõ xác thực, tạm thời không để cô đi theo khuấy nước đục lần này.

Kỳ thật Lâm Tuyết cũng không thích theo hắn, nếu Lương Tuấn Đào cố gắng lảng tránh không muốn cô xen vào vụ án Hoàng Y Na, cô sẽ vui vẻ nhàn nhã. Thấy hắn phải đi, Lâm Tuyết nhân cơ hội nói: "Nếu chuyện này không cần em nhúng tay vào, hôm nay cũng không có việc gì ở quân khu, em muốn xin phép ra ngoài mua ít đồ."

Lương thủ trưởng sung sướng phê chuẩn: "Lái xe của em mà đi! Thích cái gì liền mua cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho anh!"

"Thủ trưởng yên tâm, em sẽ cẩn thận vâng theo lời ngài dạy bảo, không tiết kiệm tiền cho ngài!" Lâm Tuyết khẽ cười nói.

Lương Tuấn Đào nhịn không được quay lại hôn hôn hai má thanh lệ, hắn ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt như suối của cô, thả ra giọng điệu mềm mỏng: "Bà xã, cho anh chút thời gian, tin rằng anh sẽ xử lý tốt chuyện này!"

"Em biết, " Lâm Tuyết không để lại dấu vết đẩy hắn ra, "Anh mau đi đi!"

*

Ngoài việc mua quà sinh nhật cho Vân Thư Hoa và Lương Thiên Dật, Lâm Tuyết cũng mua cho bản thân không ít đồ. Cô muốn cẩn tuân theo thủ trưởng dạy bảo, không tiết kiệm tiền giùm hắn! Trong lòng cô phẫn nộ, nghĩ đến Lương Tuấn Đào cố gắng lảng tránh không để mình nhúng tay vào vụ án của Hoàng Y Na, cô nhịn không được mà tỏa ra chua xót.

Sợ cô lặp đi lặp lại nhiều lần vạch trần bộ mặt thật mối tình đầu của hắn sao? Hừ, yêu còn trách đất, cô chẳng muốn quản đâu!

Trong lòng đang buồn bực, cô điên cuồng quẹt thẻ vàng phát tiết một chút, mua đến mức đồ đạc thật sự xách không nổi mới ra khỏi khu thương mại.

Do nhớ rõ lần trước mình và Mã Đồng Đồng đi mua quà sinh nhật, kết quả bị Mạc Sở Hàn bắt cóc. Có lẽ cô và khu thương mại bát tự xung khắc, trò khôi hài giống nhau lại tái diễn lần nữa. Chẳng qua địa điểm không ở trong khu thương mại mà đổi thành bãi đỗ xe dưới đất.

Đây là trung tâm thương mại lớn, mỗi cuối tuần lại chật kín xe, chỉ có thể lái xe đến bãi đỗ ngầm. Mang theo túi lớn túi nhỏ, Lâm Tuyết một mình đi bộ đến bãi đỗ xe, ánh sáng mờ mịt trong bãi đỗ ngầm rộng lớn dường như có chút hương vị quỷ dị.

Không biết tại sao, đột nhiên cô ngửi thấy mùi bất thường, bản năng cảm thấy nguy hiểm đang hướng vào mình ập xuống.

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của Lâm Tuyết hoàn toàn chính xác. Lúc sắp tới trước xe, không biết từ đâu nhảy ra mười mấy kẻ cầm súng trên tay, cả người mặc quần áo dài bó sát màu đen, giữa trời nóng còn đội mũ 3 lỗ che mặt, nhìn qua rất giống phần tử khủng bố trên TV, bọn họ mau chóng lại gần vây quanh cô.

Lâm Tuyết theo bản năng lui về phía sau, thấy tình thế không ổn, cô ném túi lớn túi nhỏ trong tay vào những người kia, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy.

"Không cần đuổi theo, trực tiếp nổ súng bắn chết cô ta! Thủ lĩnh nói, chết cũng được!" Giọng đàn ông thét rách cổ họng quát lên.

Lâm Tuyết vội khom lưng trốn sau cây cột hình vuông, gần như cùng lúc đó, tiếng súng vang lên. Viên đạn bắn vào cột xi măng bắn ra tia lửa, mùi thuốc súng tràn ngập khắp bốn phía.

Có người thét chói tai chạy trốn, thậm chí có người nhấn nút báo cháy ở bãi đỗ xe, phát ra tiếng động chói tai.

May mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh, chậm một hai giây thôi cô có thể bị bắn trúng rồi. Vài giây đồng hồ ngắn ngủi này khiến cô có hy vọng sống sót, vì là thiếu úy, cô có quyền mang súng ra ngoài, lúc này Lâm Tuyết nhanh nhẹn rút súng lúc bên hông ra, cô lộ ra nửa người, cấp tốc đánh bọc sườn những kẻ giấu mặt đang vọt tới.

Kỹ thuật bắn của cô cực chuẩn, mỗi phát đều không trượt, cổ tay cầm súng của những kẻ mặc áo đen không ngoại lệ đều bị bắn gãy.

"Móa, kĩ thuật bắn súng chuẩn thật, cô nàng này hơi khó đối phó, các anh em chú ý!" Thủ lĩnh thét rách cổ kêu lên, "Chúng ta chia ra ba ngả hành động, xem cô ta có mấy cánh tay, có thể dùng mấy khẩu súng chứ!"

Chủ ý không tồi, vấn đề là ngay từ thời điểm xuống tay ban đầu sử dụng chiêu này mới được, hiện giờ mười mấy người bọn họ trong nháy mắt đã bị tàn phế 8-9 người, tiếp tục dùng thuật phân thân với Lâm Tuyết thì có hơi chậm trễ về thời gian.

Lâm Tuyết không dám khinh thường chút nào, đạn trong súng cô có hạn, bắn hết cô cũng xong đời, cho nên mỗi một phát đạn cô đều không dám lãng phí! Nhất định phải cản những kẻ áo đen này chia nhau bọc đánh cây cột, trước hết bắn gãy cổ tay bọn họ, bằng không chắc chắn cô sẽ chết!

Ai xuống tay với cô? Vấn đề ấy Lâm Tuyết không rảnh mà tự hỏi, hiện tại cô chỉ thể đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào mục tiêu trước mắt.

Tiếng chuông báo cháy vang lên trong chốc lát, rất nhanh sẽ đưa đội phòng cháy chữa cháy tới, nhưng Lâm Tuyết biết mình chỉ có thể kiên trì đến lúc này! Những người kia một lòng muốn lấy mạng cô, mỗi phát đạn đều nhằm vào chỗ hiểm, cô đỡ trái hở phải, trong lúc nhất thời chống đỡ có chút không nổi.

Đúng lúc này lại xuất hiện khác một đám người, hơn nữa trang phục của bọn họ cũng giống những người bịt mặt kia, cũng quần áo bó sát cộng thêm mũ 3 lỗ giấu mặt, hình như là anh em . Bọn họ ăn mặc giống nhau nhưng rõ ràng không cùng đường, gặp mặt liền trực tiếp nổ súng tiếp đón, không chút khách khí.

"Mẹ nó, đây là từ đâu tới hả?" Tiếng chửi bới xé họng vang lên, giọng nói lộ rõ lo lắng."Này, các người đang làm gì hả? Đòi tiền chúng tôi à, mau cút đi, đừng làm trễ chính sự của bọn tôi!"

Nhìn đối phương ăn mặc như người trong nghề, cướp đồ giết người ư? Đoán rằng lợi ích sẽ không xung đột với nhau. Chỉ cần nhanh chóng lấy xong tính mạng Lâm Tuyết, những thứ khác đều thương lượng được."Muốn tiền thì ngã giá, chúng tôi chỉ muốn tính mạng của người đàn bà này!"

"Chúng tôi muốn người đàn bà này!" Khẩu khí của đối phương cũng rất cứng, quơ súng nói: "Mau cút đi, nếu không sẽ đập chết các người!"

Lâm Tuyết chấn động, thật sự không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt cô lại bị hai đoàn người mang súng đuổi giết cùng lúc, này... Giá cả thị trường của cô cũng không tránh khỏi rất chạy a!

Trực giác mách bảo việc hiện tại có liên quan đến chuyện Lương Tuấn Đào nhúng tay vào vụ án Hoắc gia, nếu không hẳn không cần đưa tới hai bang sát thủ ngấp nghé thế này. Cô là vợ hợp pháp của hắn, nếu muốn uy hiếp Lương Tuấn Đào, chẳng nghi ngờ gì nữa, dùng cô là lựa chọn tốt nhất. Nhưng kẻ thét vỡ cổ họng ban đầu lại cố ý lấy mạng cô, không muốn bắt cô làm con tin ...

Chưa đợi Lâm Tuyết phân tích rõ ràng, hai bên bắt cóc võ trang che mặt đã nổ súng vào nhau, nguyên nhân chủ yếu là chưa đạt được nhất chí trong việc sống chết của cô.

Thét vỡ cổ họng kiên trì muốn bắn chết Lâm Tuyết, đám người sau lại kiên trì muốn bắt sống, không hài lòng liền đọ sung để đạt kết quả cuối cùng.

Chắc chắn tình huống trong giờ khắc này cực kì hỗn loạn, bãi đỗ xe to như vậy biến thành sân tập bắn, hơn nữa còn diễn tập bằng đạn thật, đạn chạm vào không bị thương thì cũng chết, điều này khiến tất cả người không liên quan đều chạy trối chết, có thể trốn càng xa càng tốt.

Tiếng chuông báo cháy vang lên lâu như vậy, vì sao chưa thấy lính cứu hỏa qua? Trong lòng Lâm Tuyết cảm thấy không thích hợp, cô biết mình không thể khoanh tay chịu chết, liền khom lưng lén chui xuống gầm một chiếc Toyota việt dã.

Giữa lúc hỗn loạn, đương nhiên không ai chú ý tới cô, Lâm Tuyết thành công tránh được những hỏa lực võ trang bao vây mục tiêu.

"Đừng nổ súng, mẹ kiếp, không thấy cô bé kia đâu!" Gã thét vỡ cổ họng kêu lên lần nữa.

"Mẹ kiếp, thật sự không thấy nữa! Mọi người mau tìm kiếm, cô ta trốn không xa, ngay sát bên này, sau cây cột, dưới ô tô, mau tìm đi!" Giọng nói của thủ lĩnh bang kia rất tục tằng, Lâm Tuyết nghe thấy có vài phần quen thuộc. Cô có cảm giác từng nghe qua giọng của người này, về phần nghe thấy ở đâu còn cần suy xét.

Lâm Tuyết bình tĩnh không để lộ tung tích, cô cuộn thân thể mảnh khảnh thành một khối, lui vào bên trong bánh xe Toyota. Vừa lúc hai bánh xe tạo thành một góc chết trong thị giác, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra cô.

Ở bãi đậu xe mờ mịt, hơn nữa xe đông như biển, bọn họ đâu có khả năng xem kỹ lần lượt từng chiếc một!

Lâm Tuyết liền đánh cuộc, thua thì xong luôn!

"Mau lên! Mau lên!" Đều tìm lần lượt, cô ta chạy không xa!

Bọn bắt cóc nhao nhao cúi người xuống, vội vàng quét mắt qua gầm ô tô hoặc lục soát sau cột xi măng, thậm chí ngay cả thùng rác cũng không tha.

Cuối cùng tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát lảo đảo đến chậm nhưng cũng đã đến!

Những kẻ bắt cóc chẳng khác gì yêu ma quỷ quái nghe thấy ma chú, tức thì kinh hoàng lúng túng, cuối cùng bất chấp việc tìm kiếm Lâm Tuyết, trong nháy mắt như chim muông tản đi.

Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, khi cơ thể cuộn lại dưới bánh ô tô lơi lỏng mới phát hiện toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

Theo tiếng còi cảnh sát từ xa tới gần, tiếp đó chợt nghe tiếng phanh ô tô liên tiếp, sau đấy là tiếng mở cửa xe và tiếng bước chân. . .

Lâm Tuyết vẫn không động đậy, cô chưa xác định được những kẻ bắt cóc đã đi hay chưa. Bọn họ hao tổn tâm cơ đuổi giết cô, khó đảm bảo không ẩn núp ở nơi bí mật gần đó, chỉ chờ cô xuất hiện sẽ bắn một phát đạn.

Cuối cùng, có cảnh sát xông tới, hô lớn: "Tất cả không được nhúc nhích!"

Lúc này, Lâm Tuyết mới nghe thấy tiếng bước chân hoảng sợ chạy trốn. Quả nhiên, cô đoán không lầm, giữa những kẻ bắt cóc vẫn có người vâng mệnh ở lại, trong nháy mắt đợi cảnh sát tiến tới, cô từ nơi ẩn thân xuất hiện sẽ bắn cô.

Là ai trăm phương ngàn kế muốn lấy tính mạng của cô nhỉ? Lâm Tuyết ngưng mi suy nghĩ.

Vô số tiếng bước chân lộn xộn nườm nượp chạy đến, nhanh chóng bao vây toàn bộ bãi đỗ xe, còn có cảnh sát ghi chép hiện trường trước mắt. Nhưng bọn họ chưa xác định được người phụ nữ bị đuổi giết là ai, cũng chưa tìm thấy bất cứ thi thể nào tại hiện trường.

Tháng 7 nóng bức, tại bãi đậu xe dưới oi bức lại đợi dưới gầm xe thấp bé nửa ngày, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy mồ hôi nóng chảy ròng ròng, thấy khó thở, trước mắt biến thành màu đen.

Đây là bệnh tụt huyết áp tái phát hay bị cảm nắng chứ? Cô không rõ lắm, nhưng cô biết mình nên ở dưới lốp xe ô tô này để bảo toàn tính mạng.

Những cảnh sát lớn tiếng lục soát nửa ngày cũng không tìm thấy bóng người, họ liền tùy tiện bắt vài nhân chứng để lấy khẩu cung, phân tích một chút phương hướng đào tẩu của kẻ bắt cóc rồi chia làm mấy đường tiếp tục đuổi bắt.

Đợi những âm thanh hỗn loạn biến mất, không khí trở lại như thường, Lâm Tuyết khom lưng chui ra, cô gần như không làm kinh động bất cứ ai, lặng lẽ đi đến cạnh xe mình, dùng chìa khóa mở cửa, sau đó nhanh như bay mở cửa xe ngồi vào trong.

Rất nhanh, như cô tiên đoán, nhiều bộ đội đã đến! Được tin, Triệu Bắc Thành mang theo rất nhiều chiến sĩ tới, bọn họ tới chậm hơn cảnh sát, vừa xuống xe liền bắt đầu phân tích hiện trường, sự thật chứng minh, năng lực phán đoán điều tra thực địa của bọn họ khác xa so với mấy cảnh sát dựa vào bài bản kia.

"Trong không khí có mùi thuốc súng, giải thích hiện trường đã khai hỏa, trên cột và mặt đất của bãi đỗ xe đều có vỏ đạn lưu lại, hiện trường bắn nhau rất kịch liệt. Phát hiện vết máu, có người bị thương. . ."

Lâm Tuyết ngồi ở trong xe xoa xoa mi tâm, cảm thấy hơi buồn cười.

Nghe thấy di động rung lên, cô mới phát hiện hóa ra lúc vào khu thương mại mình không mang theo điện thoại. Điện thoại trong hộc để đồ trước ghế lái đang rung, trên màn hình hiển thị dãy số của Lương Tuấn Đào, hơn nữa còn có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Sau khi hơi do dự, Lâm Tuyết vẫn ấn nút nhận.

"Lâm Tuyết? Lâm Tuyết! Là em sao? Em đang ở đâu? Nói mau!" Giọng nói của người đàn ông như vừa nuốt hai trăm cân thuốc nổ, hỏa lực hung mãnh, quả thực muốn nổ tung người khác

Lâm Tuyết để điện thoại ra, đợi hắn rống xong, cô mới áp điện thoại vào tai lần nữa, thản nhiên nói: "Đương nhiên là em, không phải em thì là ai chứ?"

Nghe giọng cô điềm nhiên như không, đối phương nhất thời giống đạn xịt, không có tiếng động.

"Anh có chuyện gì à?" Lâm Tuyết hỏi.

"Ách, " người đàn ông kia ngây ngốc, "Anh tưởng . . . em ngươi xảy ra chuyện!"

"Không sao, em mới từ khu thương mại ra, bây giờ đang ở bãi đậu xe ngầm, ngồi trong xe của em. Nghe nói nơi này vừa rồi bắn nhau kịch liệt, đáng tiếc em không chứng kiến, nếu không đã nhân cơ hội này mà luyện tập chiến đấu thực tế rồi." Giọng Lâm Tuyết mang theo vài phần chế nhạo, nghe rất nhẹ nhàng.

"A?" Người đàn ông kêu lên kinh ngạc: "Cái gì? Em ở bãi đỗ xe ngầm à! Móa! Triệu Bắc Thành đâu? Cậu ta chết chưa?"

"Anh ta ở đây! Anh ta đang kiểm tra ngay bên ngoài, đoán chừng đang tìm kiếm xe em rồi!" Lâm Tuyết không nhanh không chậm, từ từ đáp lại.

"Quỷ nhỏ, em có biết anh sắp điên lên rồi không, anh đang trên đường đuổi tới chỗ em, hai phút. . . Không, 40 - 50 giây có thể đến đó! Em ngồi đàng hoàng trong xe cho anh, không được nhúc nhích, nghe chưa?" Người đàn ông thét lớn, nghe tức đến khó thở.

Đáng tiếc, bất kể hắn có nói nhiều hơn nữa, Lâm Tuyết cũng cố tình coi như chưa nghe gì. Cô quả quyết cúp điện thoại, đáy mắt tiếp tục quan sát Triệu Bắc Thành dẫn những chiến sĩ đầu đầy mồ hôi tìm kiếm xe mình.

Trong xe mở điều hòa, Lâm Tuyết rất thích ý, các triệu chứng choáng đầu ghê tởm dưới xe đã biến mất. Cảm giác đứng ở nơi bí mật nhìn người người khác ở ngoài sáng điên cuồng tìm kiếm mình thật tốt!

Thật ra cô rất không muốn để Lương Tuấn Đào biết mình lọt vào tập kích, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được chắc chắn thủ trưởng đại nhân sẽ ngạc nhiên. Nhẹ thì răn dạy cô dừng lại, nặng thì. . . dứt khoát xóa bỏ quyền lợi ra ngoài một mình của cô, ra cửa cũng phải dẫn người theo, ngẫm lại thật không thú vị.

Triệu Bắc Thành làm việc hiệu suất có vẻ rất cao, không hổ là người bên cạnh Lương Tuấn Đào. Từ lúc tiến vào bãi đỗ xe đến lúc tìm được xe Lâm Tuyết, ước chừng chỉ mất trên dưới một phút.

"Phát hiện mục tiêu, hỏa lực bao vây, chú ý không làm bị thương con tin!" Triệu Bắc Thành cấp tốc hạ lệnh.

Những chiến sĩ võ trang hạng nặng như gặp đại địch, cả đám nhanh nhẹn nhảy lại đây, nâng họng súng, chặt chẽ vây quanh chiếc xe mục tiêu.

Triệu Bắc Thành tiến nhanh tới một bước, từ kính chắn gió nhìn thấy Lâm Tuyết ngồi ngay ngắn ở ghế lái, hướng về anh ta nở nụ cười điềm nhiên như không.

Ngây người … Triệu Bắc Thành nhanh chóng dùng tay ra dấu, ý hỏi cô có bị kẻ bắt cóc kèm hai bên không?

Lâm Tuyết lắc đầu, cô dứt khoát bấm nút, mui xe thể thao tức thì hạ xuống, đến đây một màn đại biến thân diễn ra, chưa đầy 10 giây, chiếc xe đã biến thành xe mui trần xa hoa.

Nhất thời có thể thấy không xót thứ gì bên trong, quả thật không có bất cứ kẻ bắt cóc nào ẩn núp bên cạnh Lâm Tuyết, cô cũng không bị thương hay ép buộc gì.

Gần như cùng lúc đó, Lương thủ trưởng đã đến.

Xe quân dụng LandRover phát ra tiếng còi hụ của cảnh sát, giống như trận gió thổi qua, tốc độ hiếm thấy, nhưng lại có thể dừng bánh sát cột, cách xe Lâm Tuyết khoảng 3 thước.

Không cần nhìn, Lâm Tuyết trực tiếp kết luận luôn là Lương Tuấn Đào lái tới! Vì ngoài hắn ra, không ai có thể lái xe ngạo mạn như vậy.

"Ầm!" Mạnh mẽ mở cửa xe, Lương Tuấn Đào dường như tức đến khó thở mà bước qua.

Lâm Tuyết nâng cằm xinh đẹp tuyệt trần, đáy mắt trong veo như nước bất động, cánh môi khẽ nhếch lên hơi vui vẻ.

Thái dương rịn mồ hôi, Lương Tuấn Đào vươn tay qua nắm chặt cánh tay cô. Người đàn ông này dường như tức đến nghẹt thở, khi mở miệng giọng điệu lại rất ôn nhu, giống như sợ dọa cô kinh sợ: "Bà xã à, em thật sự không có chuyện gì chứ? Xuống xe để anh nhìn một cái nào!"

Chưa đợi Tiểu Cao qua mở cửa, thân thể hắn đã trực tiếp ló ra, bế Lâm Tuyết từ xe mui trần lên.

Không ngờ hắn lại ôm mình xuống xe trước mặt mọi người, Lâm Tuyết có chút ngượng ngập, cô nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực hắn, nói: "Thả em xuống!"

"Đàng hoàng đợi đi, tiếp tục lộn xộn anh sẽ đánh vào mông em!" Hắn nhỏ giọng uy hiếp cô.

Cô thật sự không dám lộn xộn, bởi người này hoàn toàn có thể thẹn quá hóa giận khi có sở thích bất lương: đánh vào mông cô! Đương nhiên ở trước mặt nhiều chiến sĩ mà bị hắn đánh đòn, sau này Lâm Tuyết đâu còn mặt mũi lăn lộn trong quân đội nữa.

Lương Tuấn Đào ôm cô vào lòng, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, khi đã chắc chắn cô không bị thương hay có gì khác thường hắn mới yên tâm.

"Báo cáo thủ trưởng, đã thông báo Phương Phó cục trưởng điều động hơn nửa cảnh sát ở kinh đô đi lùng tìm kẻ bắt cóc!" Triệu Bắc Thành báo cáo.

Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào âm trầm, hắn liếc Triệu Bắc Thành một cái, lạnh giọng chất vấn: "Để cậu chịu trách nhiệm về an toàn của Lâm Tuyết, khi diễn ra bắn nhau sao ngay cả vị trí cụ thể của cô ấy cũng không rõ hả?"

Triệu Bắc Thành cúi đầu, thầm oán, chẳng lẽ tôi không cần làm việc, cả ngày chỉ chạy theo sau bà xã của anh chắc? Đương nhiên khi Thủ trưởng nổi giận thì tranh luận không phải là việc làm sáng suốt, anh ta thành thật nhận lỗi: "Là tôi thất trách! Nếu thủ trưởng để tôi đặc biệt phụ trách an toàn cho đồng chí Lâm Tuyết, tôi liền bỏ hết mọi nhiệm vụ, hai mươi bốn giờ đều bảo vệ cô ấy!"

Lần này lời nói tuy nhẹ nhàng mà mang theo cứng rắn khiến Lương Tuấn Đào nhất thời im lặng. Hắn nheo mắt, nhìn cấp dưới đã theo mình nhiều năm, một lúc lâu sau, khóe miệng miệng xinh đẹp nhợt nhạt giương lên: "Được, là tôi thất trách!"

Sai thì nhận khuyết điểm, không đùn đẩy oán trách nhau, đây là yêu cầu cơ bản nhất của Lương Tuấn Đào với cấp dưới! Chuyện này hắn quả thực có trách nhiệm, bởi hắn bảo Triệu Bắc Thành để ý đến an toàn của Lâm Tuyết chứ đâu nói anh ta không cần làm gì, chỉ chịu trách nhiệm với sự an toàn của cô.

Nam nữ khác biệt, Triệu Bắc Thành không thể giờ giờ phút phút đều theo sát cô, huống hồ anh ta là cánh tay đắc lực của Lương Tuấn Đào, việc quân cũng rất nhiều, không tránh được có chỗ sơ sẩy. Xét đến cùng, vẫn là Lương Tuấn Đào thất trách.

Thấy Thủ trưởng tự nhận bản than không làm tròn bổn phận, những người khác đều âm thầm thở ra. Dĩ nhiênhọ cũng cảm tạ vì Lâm Tuyết không bị thương, nếu cô bị thương hoặc xảy ra tình huống nghiêm trọng, Lương thủ trưởng sẽ không anh minh như thế. Từ xưa đến nay rất nhiều sự thật đã chứng minh, kẻ có quyết định sáng suốt cũng có thể vì người đẹp mà giận chó đánh mèo.

"Thả em xuống đi, em không bị thương!" Ở trước mặt quân sĩ bị Lương Tuấn Đào ôm như vậy, Lâm Tuyết mới cảm nhận được cái gì gọi là mũi nhọn sau lưng. Cô nhẹ nhàng giãy giụa trong ngực hắn, lo lắng thấp giọng kêu.

Đối với kháng nghị của cô hắn như không nghe thấy, chỉ dặn dò Tiểu Cao: "Đưa xe cô ấy về quân khu, từ giờ trở đi, 24 tiếng đồng hồ cô ấy đều ở cạnh tôi!"

Trong lòng Lâm Tuyết không ngừng kêu khổ, vì sợ sự tự do của bản thân bị hạn chế, cô cố ý giấu chuyện bị đuổi giết, đâu ngờ vẫn không trốn được sự ngăn cấm của bạo quân nào đó. "Này, anh quá chuyên quyền độc đoán rồi đấy! Em là người có hành vi ý thức độc lập, sao anh muốn em phải theo anh 24 giờ chứ!"

"Đây là mệnh lệnh!" Lương thủ trưởng lãnh nịnh nhướng mày, không thương lượng chút nào. "Trước khi chưa điều tra rõ, em phải ở cạnh anh! Phục tùng mệnh lệnh!"

*

Lâm Tuyết nhận ra, Lương Tuấn Đào không thích cô đi theo tham gia điều tra vụ án Hoàng Y Na nên hắn rất thức thời để cô rời xa mình, đi dạo trung tâm thương mại mua đồ sẽ không khiến hắn ái ngại.

Nhưng do biến cố phát sinh dưới bãi đỗ xe, điều này làm Lương thủ trưởng hơi thần hồn nát thần tính - trông gà hoá cuốc, bất chấp việc lẩn tránh cô, hắn dứt khoát làm gì cũng mang cô theo, tóm lại để Lâm Tuyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, trong phạm vi của hắn 24 giờ liền.

Đầu tiên là trở lại quân khu cùng dùng cơm trưa tại nhà ăn, buổi chiều phải lên quân bộ họp, hắn cũng đưa cô đi cùng.

"Thủ trưởng, nội dung hội nghị hẳn đều là bí mật quân sự, em đi theo. . . thì hơi không phù hợp!" Lâm Tuyết chịu không nổi sự giám thị không có góc chết kiểu này, đến không gian riêng tư cũng chẳng có.

"Thích hợp! Anh bảo thích hợp là thích hợp!" Lương thủ trưởng nhướng mi, nói: "Luận công việc em là văn thư riêng của anh, luận riêng tư em là vợ hợp pháp của Lương Tuấn Đào này, toàn bộ bí mật quân sự đều có thể chia sẻ với em!"

Thật không? Lâm Tuyết nhớ rõ sáng sớm khi hắn tới quân bộ báo cáo manh mối liên quan tới Hoàng Y Na, còn không muốn cho cô theo đó!

Trong lòng bất mãn nhưng không nói ra, cô biết kháng nghị của mình không có hiệu quả, ai bảo người gia là thủ trưởng chứ!

*

Lương Tuấn Đào vốn định đợi sau khi cử hành hôn lễ với Lâm Tuyết sẽ bảo cô xuất ngũ về nhà, hoàn toàn đảm nhiệm chức vụ phu nhân. Bây giờ phát hiện, hóa ra cô và hắn cùng làm việc ở quân khu cũng có chỗ tốt, ít nhất giống hiện tại, thời điểm bận rộn khẩn trương, có thể để cô ở cạnh mình, không cần vì vấn đề an toàn của cô mà phân tâm nữa.

Tiểu Cao lái xe vội vàng chạy tới quân bộ. Lương Tuấn Đào cầm bàn tay mềm mại, một khắc cũng không chịu buông ra. Chuyện buổi sáng có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, có điều cũng khiến hắn âm thầm đề cao cảnh giác. Thời khắc đặc biệt này, phải chuẩn bị chu đáo, không thể để quân địch ẩn nấp ở chỗ tối lọt qua kẽ hở.

Hội nghị buổi chiều rất quan trọng, tham gia hội nghị là các đầu não quân khu. Theo thường lệ, trước khi vào hội trường đều yêu cầu kiểm tra giấy chứng nhận chặt chẽ, luận cấp bậc Lâm Tuyết không có tư cách tham gia hội nghị quan trọng thế này, nhưng Lương thủ trưởng nói cô đủ tư cách, cảnh vệ cũng không dám cản trở hắn.

Lương Tuấn Đào thuận lợi đưa theo cô vào hội trường, các đầu não quân khu khác đều đúng giờ trình diện, thời gian bước vào phòng từ đầu đến cuối không quá năm phút đồng hồ. Quân nhân nhất định phải có phong phạm của quân nhân, các lãnh đạo cơ quan đơn vị khi họp mà lề mề, chờ nửa tiếng cũng chưa thấy mặt thì nơi này kiên quyết không cho phép xuất hiện nữa.

5 phút trước khi họp chính thức, toàn bộ đã đến đông đủ, muộn một phút là dứt khoát hủy bỏ tư cách tham dự, đến sớm thì ở bên ngoài chờ, không được vào phòng trước.

Lương Tuấn Đào mang theo Lâm Tuyết tiến vào, các đầu não quân khu khi thấy gương mặt mới xa lạ liền nhịn không được mà hỏi: "Vị này là ai?"

"Thiếu úy Sư đoàn 706 kiêm văn thư riêng kiêm vợ hợp pháp của tôi!" Lương Tuấn Đào giới thiệu như vậy với mọi người.

Tất cả đều giật mình gật gật đầu, cũng không tiếp tục so đo chuyện trước đó hắn chưa báo cáo đã đưa người vào. Kỳ thật, phần lớn nguyên nhân vẫn là .. mọi người đều biết, hễ so đo với Lương Tuấn Đào thì gần như sẽ không có trái tốt để ăn.

Bùi Hồng Hiên đến, tất cả lập tức đứng dậy cúi chào. Ông ta đánh tay đáp lễ, ánh mắt đảo qua hội trường, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tuyết.

Vì vậy, Lương Tuấn Đào lại đem lời giới thiệu vừa rồi với mọi người lặp lại lần nữa với Bùi Hồng Hiên, nhưng cuối cùng còn thêm câu: "Chính cô ấy đã hai lần phát hiện và báo cáo kịp thời tin tức liên quan đến Hoàng Y Na!"

"Ừ!" Bùi Hồng Hiên cảm thấy hứng thú với câu nói sau cùng, ông ta gật đầu với Lâm Tuyết ở xa xa, "Ngồi đi!"

Mọi người đồng loạt ngồi xuống, mũ quân nhân đặt chỉnh tề bên cạnh, trên bàn hội nghị trật tự mà ngay ngắn, thoạt nhìn khiến người ta thập phần vui mắt.

"Chào các đồng chí! Lần này mời họp hội nghị chủ yếu vẫn là nhằm vào Hoắc gia ở Tam Giác Vàng, cũng chính là tổ chức Buôn lậu thuốc phiện có xú danh "Hắc Nha"! Theo tin tình báo nhận được, Hoắc gia lại bắt đầu ngấp nghé hi vọng với thị trường thuốc phiện ở biên giới Trung Quốc. . ."

"Chào các đồng chí! Lần này triệu tập họp hội nghị chủ yếu vẫn là nhằm vào Hoắc gia ở Tam Giác Vàng, cũng chính là tổ chức Buôn lậu thuốc phiện có xú danh "Hắc Nha"! Theo tin tình báo nhận được, Hoắc gia lại bắt đầu ngấp nghé hi vọng thị trường thuốc phiện ở biên giới Trung Quốc. . ."

Lời dạo đầu gần như không có bất cứ từ ngữ nào vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, chỉ sợ các cơ quan đơn vị bàn tính kích động, những người lãnh đạo liền bất động nhìn tình cảnh lúc này chắc chắn đã nắm rõ: hóa ra nghi thức khai mạc hội nghị có thể ngắn gọn như vậy!

Lần đầu Lâm Tuyết tham gia hội nghị đầu não các quân khu, cô cảm thấy tất cả đều mới lạ mà thần thánh. Cô ngưng mắt nhìn vị trung tướng lãnh tụ trên khán đài đang đọc diễn văn quân bộ như có điều suy nghĩ.

"Này!" Lương Tuấn Đào nhanh chóng kéo kéo tay áo cô, hắn nhắc nhở: "Người ta có vợ rồi đó!"

". . ." Quả nhiên suy nghĩ của hắn không giống người thường, rốt cuộc là chuyện gì với chuyện gì chứ! Lâm Tuyết đang nghe Bùi Hồng Hiên nói chuyện, nhìn chăm chú vào đối phương cũng là một loại lễ phép, điều này cũng có thể khiến Lương lưu manh liên tưởng sai lệch ư? Hắn cho rằng người khác cũng giống mình, quen dùng ánh mắt háo sắc nhìn người, thực không còn lời nào để nói!

"Đồng chí Lâm Tuyết đã hai lần cung cấp tin tức rất quan trọng, giúp chúng ta phát hiện ra Hoàng Y Na - nội gián Hoắc gia cài vào quân bộ, tên thật của cô ta là Duẫn Lệ Na!" Bùi Hồng Hiên lần nữa công nhận thành tích của Lâm Tuyết, "Tôi đại diện cho toàn bộ lãnh đạo quân bộ trân trọng khen ngợi công lao của đồng chí Lâm Tuyết, đề bạt thăng quân hàm cho đồng chí, báo cáo đề nghị đã gửi lên trên, thông qua sự xét duyệt của thành viên các bộ và uỷ ban trung ương sẽ hạ lệnh xuống, hy vọng đồng chí được động viên, không kiêu ngạo không nóng nảy mà tiếp tục cố gắng!"

Nói xong Bùi Hồng Hiên vỗ tay khen ngợi đầu tiên, đương nhiên mọi người cũng vỗ tay theo, đồng thời dùng ánh mắt muôn hình muôn vẻ nhìn chăm chú vào Lâm Tuyết.

Người có thể làm Bùi Hồng Hiên biểu dương trước mặt mọi người cũng không nhiều, nếu cô là người bình thường thì thôi, lại còn là bà xã của Lương Tuấn Đào, cái này khiến trong lòng một số người khó tránh được việc suy luận sự tình. Nhưng ngoài mặt, không ai dám nói gì.

Lâm Tuyết hơi xấu hổ, cô đâu ngờ Bùi Hồng Hiên sẽ khen ngợi mình trước mặt nhiều người trong hội nghị như vậy! Cô vội vàng đứng dậy gật gật đầu với bọn họ, đánh tay chào theo nghi thức quân đội rồi ngồi xuống.

Lương Tuấn Đào bĩu môi, không nói gì. Con quỷ nhỏ này không phải vật trong ao, hắn biết rõ cô là khối ngọc thô, sớm hay muộn sẽ đến lúc nở rộ tỏa sáng. Nhưng hắn ẩn giấu chút lo lắng, ngộ nhỡ quân hàm Lâm Tuyết càng lên càng cao, thoát khỏi sự khống chế của hắn. . .

"Căn cứ tin tức quý báu mà đồng chí Lâm Tuyết cung cấp, chúng ta thành công điều tra ra thân phận thật sự của Hoàng Y Na. Cô ta vốn tên Duẫn Lệ Na, là vợ của Nhị thiếu gia Hoắc Vân Hải! Mọi người đều biết, Nhị thiếu gia nhà họ Hoắc - Hoắc Vân Hải hai năm trước đã bị Lương sư trưởng Sư đoàn 706 hạ gục ngay tại chỗ, bây giờ chúng ta để Lương sư trưởng lên giải thích một chút về mối quan hệ giữa các thành viên Hoắc gia!" Bùi Hồng Hiên nói tới đây, ánh mắt chuyển hướng về phía đôi mắt trầm tư đang hạ xuống của Lương Tuấn Đào, ông ta lặp lại lần nữa: "Lương sư trưởng, mời lên phía trước nói kỹ với mọi người về tình hình của Hoắc gia!"

Người họ Lương nào đó đang tại rối rắm về vấn đề nào đó nên đương nhiên không nghe thấy, hắn vẫn cứ ngồi yên bất động.

"Lương sư trưởng!" Bùi Hồng Hiên cao giọng. Anh mắt mọi người nhất thời đều đồng loạt mà tập trung vào Lương Tuấn Đào trầm mặc, hơi khó hiểu, người này là ở trạng thái trên không hay cố ý không để ý tới Bùi Hồng Hiên đây.

Lâm Tuyết đẩy Lương Tuấn Đào, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Bùi quân trường gọi anh kìa!"

Bấy giờ Lương Tuấn Đào mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thấy Bùi Hồng Hiên đang có chút bất mãn nhìn mình, mà hắn vốn không hề lắng nghe lời đối phương nói lúc nãy.

"Bùi quân trường bảo anh lên giới thiệu về gia đình và quan hệ giữa các thành viên Hoắc gia!" Quả nhiên là bà xã hắn tốt bụng, kịp thời nhắc nhở hắn tình hình bây giờ ra sao.

Hắn đi đến sau Bùi Hồng Hiên, hắng giọng một cái, xuất ra phong phạm thường ngày, chỉ vào màn hình lớn gắn trên tường bắt đầu thuyết minh về các thành viên có liên quan trong Hoắc gia: "Về tầm ảnh hưởng và địa vị của Hoắc gia ở Tam Giác Vàng, cái này không cần tôi nhiều lời, hôm nay cùng mọi người nói tới quan hệ bên trong của chiếc răng độc này! Trùm buôn thuốc phiện Hoắc Gia Tường là răng độc đứng đầu. . ."

Bùi Hồng Hiên đứng ở một bên, thỉnh thoảng bổ sung kịp thời vào bài giới thiệu của Lương Tuấn Đào.

Trong phòng hội nghị có không ít các sĩ quan cao cấp nhưng toàn bộ bên trong, trừ hai vị thủ lãnh đang nói chuyện, còn lại ngay đến tiếng ho khan cũng không nghe được, có thể thấy kỷ luật quân bộ nghiêm khắc cỡ nào.

"Hoắc Gia Tường có ba con trai, lão đại Hoắc Vân Sơn phụ trách việc mua nguyên liệu và chế biến thuốc phiện, lão nhị Hoắc Vân Hải phụ trách việc vận chuyển buôn bán xuất cảnh, lão tam Hoắc Vân Phi phụ trách việc mở rộng thị trường thuốc phiện ngoài biên giới! Một nhà cha con anh em 4 người, mỗi kẻ một nhiệm vụ, trong mười năm ngắn ngủi đã tạo nên địa vị Hoắc gia tại vương quốc thuốc phiện, có biệt hiệu Hắc Nha trong vương quốc thuốc phiện." Lương Tuấn Đào kéo sang trang bên, hiện ra tư liệu tỉ mỉ về Hoắc Vân Hải: "Hai năm trước, khi Hoắc Vân Hải phụ trách vận chuyển buôn bán thuốc phiện nhập cảnh đã bị Dã chiến quân Phi ưng đoàn chặn lại, giữa lúc hỗn chiến đã bị chính tay tôi hạ gục!"

Bùi Hồng Hiên đi lên trước, dùng ngón tay chạm vào màn hình kéo sang trang, hiện ra tấm ảnh kết hôn của Hoắc Vân Hải và một cô gái xinh đẹp, trên ảnh chụp hai người trai tài gái sắc là một đôi bích nhân. Ông ta chỉ vào cô gái mặc váy trắng trong ảnh rồi bổ sung tiếp: "Đây chính là vợ của Hoắc Vân Hải -- Duẫn Lệ Na! Hai năm trước, sau khi Hoắc Vân Hải bị Lương sư trưởng hạ gục, cô ta dùng tên giả Hoàng Y Na, phẫu thuật thẩm mĩ ẩn náu bên cạnh Lương sư trưởng, đánh cắp tin tức quân ta một thời gian dài. . ."

Có lẽ là tin tức này quá đủ ngạc nhiên, rốt cục khi mọi người khôi phục được bình tĩnh liền lập tức rỉ tai thì thầm nhỏ giọng bình luận.

Lâm Tuyết cũng có chút bất ngờ, tuy biết quan hệ giữa Hoàng Y Na và Hoắc gia chắc chắn không đơn giản, nhưng bất luận thế nào cô cũng ngờ Hoàng Y Na lại là vợ của Hoắc Vân Hải.

So với sự kinh ngạc của mọi người, Lương Tuấn Đào đứng trước màn hình lớn quả thực bị sét đánh hỗn động trong gió. Đôi mắt xinh đẹp mở đến mức lớn nhất, không thể tin mà nhìn tấm ảnh áo cưới chói lòa, tiêu hóa cái tin tức khiến người ta khiếp sợ -- Hoàng Y Na lại là vợ của Hoắc Vân Hải! (thật ra vừa rồi Bùi Hồng Hiên đã nói qua vấn đề này, lúc ấy hắn còn đang rối rắm với vấn đề khác nên chưa nghe thấy )

Nhìn Lương Tuấn Đào trợn mắt há hốc mồm, hóa đá tại chỗ, Bùi Hồng Hiên biết hắn phải chịu đả kích không nhỏ, liền kịp thời tiếp nhận đề tài, thay Lương Tuấn Đào tiếp tục giải thích: "Duẫn Lệ Na dùng tên giả Hoàng Y Na, là gian tế Hoắc gia ẩn núp trong lòng quân ta! Cô ta không những đánh cắp tin tức quý giá còn thay chồng báo thù, phối hợp cùng Hoắc gia tiến hành mai phục ám sát Lương sư trưởng. Hai năm trước, trận nổ lớn mà mọi người biết đến, ở thời khắc mấu chốt, Lương sư trưởng nhảy vào mạch nước ngầm thoát khỏi công kích bất ngờ. Duẫn Lệ Na thì mượn cơ hội giả vờ hy sinh, còn được quân đội dự định phong liệt sĩ. . ."

Trong đầu như có gì đó ong ong lộn xộn, tay chân Lương Tuấn Đào lạnh như băng, thái dương rịn mồ hôi. Dù biết Hoàng Y Na là gian tế Hoắc gia phái tới hắn cũng không quá luống cuống như vậy mà hắn hoàn toàn không thể tưởng nổi cô ta lại là vợ của Hoắc Vân Hải, hơn nữa vụ nổ hai năm trước còn do cô ta hợp lực với Hoắc gia bố trí bẫy rập.

Người đàn bà này quá điên cuồng! Cô ta là 3 sản phẩm giả : xử nữ giả, chưa lập gia đình giả, liệt sĩ giả; cùng lúc còn giả vờ 3 thứ: giả họ tên, giả thân phận, giả vờ ngây thơ.

Còn nhớ Lương Tuấn Đào này cả đời lẫy lừng, vậy mà bị người đàn bà như vậy đùa bỡn trong lòng bàn tay, đùa giỡn một lần không tính, lại có thể tiếp tục đùa giỡn lần hai, quả thực là cả đời vô cùng nhục nhã, hắn đúng là nên tìm khối đậu hũ đập đầu chết, tìm sợi mì thắt cổ cho xong! (ặc ặc)

"Tất nhiên những thứ này chỉ là tôi dựa vào tin tức thu thập được mà suy luận ra, chi tiết cụ thể và tình hình tỉ mỉ vẫn phải thẩm vấn Duẫn Lệ Na để đưa ra kết luận cuối cùng." Bùi Hồng Hiên tiếp tục nói: "Nhưng Duẫn Lệ Na ngoan cố không thay đổi, hơn nữa tình trạng sức khỏe bản thân thực gay go, quá trình thẩm vấn tiến hành rất không thuận lợi. . ."

Nói nửa ngày trời, thấy Lương Tuấn Đào vẫn hóa đá như cũ, Bùi Hồng Hiên liền nói với Lâm Tuyết đang ngồi trên ghế: "Đồng chí Lâm Tuyết, đồng chí có năng lực nhìn thấu và phân tích, tôi đại diện cho lãnh đạo quân bộ trịnh trọng mời đồng chí gia nhập hành động 'Bạt nha' (Nhổ răng) lần này, hỗ trợ thẩm tra Duẫn Lệ Na, đồng lòng hợp lực nhổ cái răng độc Hoắc gia kia!"

Lâm Tuyết không ngờ chính mình lại có thể gia nhập quân bộ cùng tiêu diệt tổ chức tội phạm "Hắc nha", đây là vinh dự tối cao của người làm quân nhân! Trong lòng kích động một hồi, cô vội đứng dậy, đánh tay chào Bùi Hồng Hiên theo nghi thức quân đội, cao giọng nói: "Cám ơn thủ trưởng bồi dưỡng, tôi chắc chắn không phụ kỳ vọng của các vị thủ trưởng, cố gắng làm tốt những việc nên làm!"

Nghe thấy giọng nói của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào mới tỉnh lại từ trạng thái hóa đá, hắn vững vàng tinh thần, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Cô gái trước mắt đã bắt đầu nở rộ với ánh sáng của riêng mình, từ thời điểm bắt đầu tiếp xúc với cô, dần dần sẽ bị tính cách riêng biệt của cô hấp dẫn khuất phục, sau đó ngưỡng mộ cô, coi trọng cô.

Lâm Tuyết được đề bạt hắn đương nhiên vui mừng thay cho cô nhưng điều kiện tiên quyết là cô nhất thiết phải ở dưới đôi cánh của hắn, không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, nói ngắn gọn chính là không thoát ly khỏi bàn tay của Lương Tuấn Đào này!

Bùi Hồng Hiên - người kia và hắn , là kẻ nghiện binh chính cống, thấy hạt giống tốt đã muốn lấy về cạnh mình nhưng Lương Tuấn Đào không đồng ý! Chỉ cần có hắn ở đây, Bùi Hồng Hiên đừng hòng đem Lâm Tuyết vào quân bộ, hắn không cho phép!

*

"Cái gì? Thất thủ à!" Lý Ngạn Thành nổi trận lôi đình, tức giận đến phẫn nộ, căm phẫn quát lên: "Đồ ăn hại như các người còn dám tự xưng cái gì mà binh vương bộ đội đặc chủng, ngay cả một nữ binh vừa vào quân ngũ chưa đến nửa năm cũng hành động không chắc, còn bị bắn gãy cổ tay, sao các người còn mặt mũi mà trở về hả!"

Dẫn đầu là một sĩ quan cao cấp, hắn cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Vốn là có thể thuận lợi nhưng có một nhóm khác xuất hiện, hình như muốn bắt cóc cô ta! Chúng tôi muốn cô ta chết, bọn họ muốn cô ta sống, vì tranh giành mà hai bên nổ súng, giữa lúc hỗn chiến, đối phương cũng bị thương!"

"Một nhóm khác muốn bắt cóc cô ta là ai?" Lý Ngạn Thành hỏi.

"Tôi không biết!" Vị kia sĩ quan kia trả lời đúng sự thật.

"Đồ vô dụng!" Lý Ngạn Thành tức giận mắng to: "Một đám phế vật, đều lăn xuống đi! Chú ý giữ bí mật!"

Chờ thu dọn xong đám thuộc hạ hành động thất bại, ông ta gấp đến độ xoay tròn. Việc này đánh rắn động cỏ, "bà xã" mà Lương Tuấn Đào giữ khư khư, thấy bất cứ chuyện gì cũng không sơ suất, chắc chắn hắn sẽ đề cao cảnh giác, muốn xuống tay sẽ khó khăn!

Trong lòng lo lắng, Lý Ngạn Thành xoay người ngẩng đầu đột nhiên bắt gặp Mạc Sở Hàn như u linh xuất hiện trước mặt mình, ông ta không khỏi hoảng sợ. Trong lòng hơi chột dạ, ông ta bèn nhanh chóng che dấu sự kinh hoảng, giả vờ trấn định, hỏi: "Sao con lại chạy đến hả? Gần đây thân thể thế nào? Có tốt hơn không?"

Mạc Sở Hàn không trả lời, mắt đẹp đông lạnh như bao phủ một tầng băng tuyết. Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng hỏi: "Ông phái người ám sát Lâm Tuyết à? Vì sao?"

Thấy Mạc Sở Hàn đã biết, Lý Ngạn Thành cũng không thể giấu diếm gì nữa, đành phải thành thật đáp: "Ba cũng hết cách rồi! Ba vẫn luôn không tìm được người hợp gan với con. . . vừa vặn cô ta và con cùng nhóm máu!"

"Sao ông biết cô ấy và tôi cùng nhóm máu?" Mạc Sở Hàn truy hỏi, bao nhiêu đáng sợ đều biểu hiện trên khuôn mặt tuấn tú bấy nhiêu.

Đương nhiên Lý Ngạn Thành không nói là Thư Khả báo cho mình biết, như vậy chẳng phải đừng nên nghĩ đến việc bế cháu trai hay sao? Ngoài mặt, Mạc Sở Hàn hoàn toàn không quan tâm đến Lâm Tuyết, thậm chí còn cực độ căm hận chán ghét cô, nhưng mỗi lần hắn hôn mê, khi nói mơ vẫn nhớ mãi không quên và si mê cô khiến kẻ làm cha này thấy mà xót xa trong lòng. Ông ta hận không thể bắt Lâm Tuyết đến, đưa cho hắn để giành được nụ cười của hắn.

Nhưng bây giờ, Lâm Tuyết là người duy nhất có lá gan tốt nhất để cung ứng, Lý Ngạn Thành quyết định hy sinh cô cũng vì không còn cách nào nữa!

"Con không cần phải quản việc sao ba biết được, dù gì. . . ba cũng đã biết!" Lý Ngạn Thành bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Con đừng tiếp tục lo lắng, lần này thất bại, không biết chúng ta có còn cơ hội, Lương Tuấn Đào cảnh giác chắc chắn sẽ phái lực lượng hùng hậu bảo vệ cô ta . . ."

"Đương nhiên ông không còn cơ hội nữa!" Gân xanh của Mạc Sở Hàn đều nổi lên, con mắt đỏ quạch, mắt muốn nứt ra, hắn gào thét: "Nếu ông giết cô ấy, tôi thà tự sát chứ không thay gan của cô ấy! Dù ông ép tôi thay, tôi sẽ moi ra ném cho ông, không không tin có thể thử xem!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.