Lương Bội Văn cũng chấp nhận sự thực, bà rưng rưng đồng ý với phụ thân: "Ba yên tâm, chuyện này đặt trên người con! Con chắc chắn sẽ cho bọn trẻ một hôn lễ thuận lợi vui vẻ, cam đoan chấn động toàn kinh thành, khiến tất cả mọi người hâm mộ!"
Lúc này, Lương Trọng Toàn nghe tiếng chạy đến, một đường tách mọi người ra, cả người ông đầy mồ hôi mà chen vào nhưng lại thấy phụ thân rơi vào hôn mê lần nữa.
"Ba!" Lương Trọng Toàn nhào lên, trong lòng bị sợ hãi xâm chiếm, "Ba tỉnh lại đi!"
"Lương bộ trưởng, xin đừng kích động!" Bác sĩ vội khuyên can ông, nói: "Thời gian Lão thủ trưởng tỉnh lại rất ngắn, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng! Phỏng chừng đến tối có thể hồi tỉnh lần nữa trong chốc lát!"
Trái tim bắt đầu vật lộn, nếu không có biến chứng ngoài ý muốn, tạm thời hẳn không nguy hiểm.
Người một nhà đứng trước giường bệnh yên lặng rơi lệ, thật lâu sau, Lương Bội Văn lau khô nước mắt, nói với em mình: "Ba yêu cầu ngày mai phải cấp tốc cử hành một hôn lễ vui vẻ long trọng cho Tuấn Đào và Lâm Tuyết, chị đã đồng ý với ba sẽ làm tốt chuyện này!"
Nghe tin, không thể nghi ngờ, Lương Trọng Toàn cũng giật mình như chị ông, nhưng rất nhanh sau ông cũng hiểu ra, rưng rưng nói: "Lão gia sợ làm trễ một năm hôn kỳ của hai đứa!"
"Đúng vậy! Cho nên chúng ta cần tôn trọng ý kiến của ba, giúp ba có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trên đời, không còn bất cứ tiếc nuối nào!" Lương Bội Văn xoay người nhìn Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, hỏi bọn họ: "Lời của lão gia, các cháu đều nghe rõ chứ?"
Lương Tuấn Đào gật đầu nói: "Cháu không ý kiến gì... chỉ là..." Nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh đang rơi vào hôn mê, hắn lại nước mắt lưng tròng.
Kết hôn là chuyện đại hỷ, nhưng... nhìn ông nội đang bệnh tình nguy kịch, làm thế nào hắn cũng không vui vẻ nổi.
Lâm Tuyết cũng rất khổ sở, đôi mắt trong suốt rưng rưng, cô hơi nức nở nói: "Tất cả nghe theo sắp xếp của ông nội, con không có ý kiến gì!"
Trong lòng cô, ông cụ luôn cao thượng và vĩ đại như vậy, sự kính trọng của cô không từ ngữ nào diễn tả nổi. Nếu có thể, Lâm Tuyết thật muốn dùng 10 năm tuổi thọ của mình để đổi lấy 1 năm dương thọ cho ông cụ!
Thấy hai người đều đồng ý hôn lễ trước thời hạn, Lương Trọng Toàn mới lau nước mắt, ông khàn giọng tuyên bố: "Cứ như vậy đi! Em ở đây trông ba, Bội Văn, hôn sự của hai đứa giao cho chị! Chị nhất định phải tổ chức thuận lợi vui vẻ, vô cùng - náo nhiệt... Hoàn thành tâm nguyện này của ông cụ!"
*
Hôm nay, Lương gia náo nhiệt hơn bao giờ hết, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai, vội đến mức gần như chân không chạm đất.
Hôn sự rất gấp gáp, chỉ có một ngày chuẩn bị, còn phải lo tạo ra hôn lễ long trọng hiệu quả đủ để chấn độ toàn bộ thủ đô, quả thực là hơi khó khăn.
Vì thế, Lương gia vận dụng toàn bộ quan hệ có thể, chỉ cần giao tình thân thiết đều đến giúp đỡ. Nhất là Lãnh gia, nghe nói Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết ngày mai cử hành hôn lễ theo lời Lương Đống, Lãnh lão gia có lòng đích thân ngồi xe chuyên dụng tới, hạ quân lệnh, điều động toàn bộ xe cao cấp nhất của quân bộ tới làm làm xe hoa.
Lương Trọng Toàn thông báo cho cục cảnh sát, Phó cục trưởng Phương sai mười mấy phân đội đến duy trì trật tự trong hôn lễ ngày mai. Bên cảnh sát giao thông cũng nhận được thông báo của thượng cấp, phải tăng nhân lực đến khơi thông đường phố lân cận Lương gia, bảo đảm xe cộ ngày hôn lễ có nhiều hơn nữa cũng không bị tắc nghẽn.
Những thứ này là phần chuẩn bị bên ngoài, mặt khác còn có sự trang hoàng và bố trí của Lương gia,tuy gấp gáp nhưng vẫn mời chuyên gia thiết kế nổi tiếng trên thế giới đến, trang trí lại tất cả phòng ốc ở sân trong, thoạt nhìn không khí vui vẻ tràn đầy, toàn bộ khu biệt thự Uyển Quân Kiều Sơn có vẻ dễ khiến người khác chú ý.
Mặt khác Lãnh lão gia còn tự tay viết bức hoành《 quân hôn khuynh thành 》, sai người đưa tới, là lời chúc phúc và chúc mừng cho đôi tân nhân.
Lương Trọng Toàn tự mình treo bức hoành lên bức tường chính diện trong phòng khách, những chữ này Lãnh lão gia tự tay viết bằng mực tàu, so với bất cứ đồ trang trí xa hoa cao cấp nào cũng hấp dẫn mắt nhìn hơn.
Do thời gian gấp gáp, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào chỉ kịp chụp một tấm ảnh cưới. So với ảnh cưới bình thường cũng khác, tân lang tân nương không mặc áo cưới và lễ phục, mà đều mặc quân trang trên người. Người đàn ông anh tuấn đẹp trai, tuấn nhan như họa; người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ xuất trần. Gáy hai người dựa sát vào nhau, tư thế rất thân mật uyển chuyển. Những ngôi sao trên quân hàm lóe sáng hơn bất cứ loại châu báu kim cương chói mắt nào, đủ để khiến moi vị khách tới thăm đều gật gù khen ngợi, mặc quân trang chụp ảnh cưới, hiệu quả thực sự không kém bất kì kiểu áo cưới lễ phục nào, càng có tư thế oai hùng hiên ngang, vừa vặn thích hợp với nếp sống của gia đình quân môn thế gia.
Ảnh cưới phóng lớn cao đến ba thước, đặt gần bức hoành kia, quả là tranh - chữ phù hợp, kết hợp cùng nhau càng tăng thêm sức mạnh!
Một buổi sáng bận rộn, thiết bị cơ bản chuẩn bị có vẻ ổn rồi. Do đau đầu, Lưu Mỹ Quân nằm trên giường không dậy nổi, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu. Càng không nói tới Đại thiếu gia Lương Thiên Dật, tồn tại như không, chẳng dám trông cậy bất cứ chuyện gì vào anh ta.
Cha con họ Lương còn phải xã giao đến chào tân khách, quả thực vội đến mức chân không chạm đất. Do Lưu Vận Ngô quyết định hôm nay triệu tập họp Ban Quản trị, hẹn xong với các đại cổ đông trên thế giới, không tiện thay đổi nên đành tạm vắng mặt. Nhưng làm thế nào Lưu Dương cũng không chịu qua đây, Lương Bội Văn cho rằng anh ta lảng tránh do sợ Lương Tuấn Đào nảy sinh hiềm khích nên cũng không gượng ép.
Giữa trưa, nhanh chóng dùng bữa xong lại bắt đầu đặt mua mọi vật phẩm cần thiết cho hôn lễ. Áo cưới, lễ phục của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào bây giờ chế tạo gấp cũng không kịp nữa rồi, đành phải liên hệ với mấy hãng áo cưới danh tiếng Paris có cửa hàng tại thủ đô, bảo bọn họ hoả tốc xuất ra áo cưới và lễ phục dạ hội mới nhất đưa đến nhà đến hai người mặc thử.
Lễ phục của Lương Tuấn Đào thì dễ bàn, mấy bộ tây trang cắt may thủ công có thể đối phó được, còn Lâm Tuyết lại phải mặc thử đủ kiểu váy áo muôn hình muôn vẻ gần như đã chất thành núi!
Cô hơi phát sầu, liền nói với Lương Bội Văn: "Bác à, thế này nhiều quá! Con có thể thử ít đi vài bộ không?"
"Vậy không được!" Lương Bội Văn lắc đầu, nói: "Đây không chỉ là vấn đề của con, còn liên quan đến thể diện Lương gia! Nghe lời, không mất bao nhiêu thời gian đâu, bác ở trong này với con!"
Nhiệm vụ chính của bà là khiến Lâm Tuyết ăn diện xinh xinh đẹp đẹp, khiến cô thuận lợi vui vẻ xuất giá, khiến Lương gia thuận lợi vui vẻ cưới vợ!
Đây là nhiệm vụ gian khổ, Lâm Tuyết uống mấy ngụm trà, bắt đầu tranh đấu với núi quần áo. Mặc vào, đi vài bước, nhìn gương nói PASS (bỏ qua), sau đó cởi ra, tiếp tục lặp lại quá trình như vậy, chỉ có quần áo mặc trên người khác đi mà thôi.
Thật may khi ở bộ đội, mỗi người đều luyện qua thể năng, bằng không cả Lâm Tuyết và Lương Bội Văn đều đã mệt mỏi mà gục xuống.
2h chiều, người giúp việc tiến vào nói: "Cả nhà Lâm tiên sinh đã tới!"
Lâm Tuyết giật mình, hỏi: "Có những ai tới?"
"Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, còn có Lâm đại thiếu gia ôm tiểu thiếu gia cùng ở đại sảnh trà!" Người hầu trả lời chi tiết.
Lương Bội Văn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, sau đó bà nói với Lâm Tuyết: "Là bác bảo người thông báo cho họ! Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ con, việc chung thân đại sự của con không báo bọn họ tới một chuyến thì có vẻ không phù hợp!"
Lâm Tuyết ngược lại không hề phản đối, trong lòng cũng kính nể Lương Bội Văn lo liệu chu đáo, có phong phạm rộng lượng khác xa so với Lưu Mỹ Quân. Nhưng do chuyện lần trước, quả thực cô rất sợ nhìn thấy vẻ mặt nịnh bợ của người nhà họ Lâm ở nơi này!
Trong lúc suy nghĩ, người của Lâm gia đã đến đây, Hứa Tĩnh Dao đi đàng trước, tiến vào cùng Lương Bội Văn chào hỏi đầu tiên, họ ân cần thăm hỏi nhau vài câu, sau đó bà ta liền kéo Lâm Tuyết qua, tấm tắc khen ngợi: "Đẹp quá! Tiểu Tuyết làm cô dâu mới! Mẹ thật sự rất vui!"
Lâm Văn Bác cũng tràn đầy tươi cười, ông ta cố ý hỏi Lương Bội Văn: "Trước khi Lâm Tuyết xuất giá, có đến ở nhà chúng tôi ở không nhỉ?"
Thật ra vừa rồi ở đại sảnh, ông ta đã hỏi qua cha con Lương gia nhưng bọn họ chưa cho ông ta câu trả lời rõ ràng, họ nói chuyện này cần hỏi ý kiến Lương Bội Văn nên Lâm Văn Bác mới mang người nhà qua đây. Bằng không, với tính cách nịnh hót của mình, miễn là quyết định xong hôn sự và những chuyện bản thân quan tâm, ông ta căn bản cũng chẳng muốn đến thăm Lâm Tuyết, lại càng không hỏi ý kiến cô.
Lương Bội Văn gật đầu nói: "Đương nhiên xuất giá từ nhà mẹ đẻ rồi, điểm nhỏ ấy không cần bàn bạc!"
Nghe nói vậy, người nhà họ Lâm đều yên lòng. Hứa Tĩnh Dao vội vàng đáp: "Hôn sự rất gấp gáp, chúng tôi cũng chưa có chuẩn bị gì!"
"Xin yên tâm, tuy thời gian gấp gáp, hôn lễ tuyệt đối không vội vã!" Lương Bội Văn nói với Lâm Văn Bác: "Ông bà thông gia có thể mang theo người về nhà chuẩn bị trước, hơn nữa đồ dùng cần thiết cứ liệt kê vào danh sách, tôi sẽ bảo người gộp cả sính lễ sính kim cùng đưa qua!"
Nghe nói còn có sính lễ sính kim, hơn nữa đồ gì cần đến đều có thể trực tiếp liệt vào danh sách, trên mặt người nhà họ Lâm lộ ra sự vui mừng khó che dấu nổi.
Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy bóng dáng Lâm Á Linh đâu, Hứa Tĩnh Dao nhịn không được hỏi: "Á Linh đâu rồi? Sao con bé không qua hỗ trợ?"
"Nó ở trên lầu chăm sóc Thiên Dật!" Lương Bội Văn ngưng lại chút, nói tiếp: "Nơi này không cần nó!"
*
Lâm Á Linh đứng ở cửa sổ, thu vào tầm mắt tình hình rộn ràng nhốn nháo bên dưới, cô ta ghen tị đến mức nghiến răng nghiến lợi. Lâm Tuyết thế mà cùng Lương Tuấn Đào tu thành chính quả, ngày mai chính là hôn lễ của bọn họ, hơn nữa hôm nay còn phô trương lớn hơn, dường như kinh động cả giới thượng lưu kinh thành, như vậy sao có thể không khiến cô ta đỏ mắt chứ!
Dựa vào cái gì mà thân phận địa vị như nhau, thời điểm bước vào nhà họ Lương xấp xỉ nhau mà hiện tại cô ta vẫn là nữ nô bên cạnh Lương đại thiếu, địa vị cũng không tăng lên, hơn nữa Lương đại thiếu còn là kẻ bị liệt vô dụng nhưng Lâm Tuyết thì lên như diều gặp gió, thuận lợi vui vẻ mà gả cho Lương nhị thiếu? Rất không công bằng!
Quay đầu lại, thấy Lương Thiên Dật còn đang bôi loạn trên vải vẽ tranh sơn dầu, giống như thờ ơ với mọi thứ bên ngoài, tính cách ngang ngược của Lâm Á Linh phát tác, cô ta liền đi ra phía trước, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Anh còn ngồi đây vẽ gì hả? Toàn kinh thành cả có thể lẫn không thể động đậy đều chạy tới! Anh là anh cả còn có thể ngồi yên được, chỉ sợ người ngoài nghi ngờ anh không bị liệt mà là đã chết rồi!"
Trong lòng Lương Thiên Dật vốn buồn bực, lúc này nghe thấy tiếng huyên náo của Lâm Á Linh thì giận dữ run cả người, anh ta dứt khoát ném bút vẽ trong tay về phía cô ta.
Lâm Á Linh nghiêng mình né qua, biết đối phương đi đứng không tiện, cô ta chống nạnh mắng: "Đồ bị liệt! Không bản lĩnh tính tình ngược lại không nhỏ! Mở to mắt mà nhìn cho rõ, ngoài bà đây cũng không ai nhẫn nại hầu hạ anh đâu! Coi đi, tiểu yêu tinh Vân gia không tiếp tục xuất hiện nữa rồi! Chậc chậc, người ta ghét bỏ anh đó! Cả ngày ngồi ở xe lăn, ngay cả cửa cũng không ra, anh có ích lợi gì chứ..."
Chưa mắng xong đã thấy Lương Thiên Dật cầm dụng cụ vẽ tranh trong hộp bên cạnh ném qua, Lâm Á Linh nhanh chóng trốn xa, dù sao phòng vẽ tranh này rất lớn, cùng một phế nhân ngồi xe lăn chơi trốn tìm thì cô ta chắc thắng không thua.
Lương Thiên Dật tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú xanh mét, anh ta quát lên: "Người đâu!"
"Hừ!" Lâm Á Linh lại ngẩng cao đầu, không hề sợ anh ta đuổi đi như trước đây, cô ta khinh thường chế giễu: "Có phải muốn đuổi tôi đi không? Nói cho anh biết, bây giờ bà đây không sợ!"
Dù gì Lâm Tuyết sắp danh chính ngôn thuận trở thành Nhị thiếu phu nhân của Lương gia, người nhà họ Lâm cũng nhận được sự bố trí thích đáng, không như trước bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa nghe nói Hứa Tĩnh Dao đã nhận 2 thẻ vàng, phân biệt rõ là chi phí sinh hoạt của cha con họ Lương cấp cho Lâm gia. Tình hình kinh tế trong nhà hẳn được cải thiện, cô ta cũng không cần vì sinh tồn mà phải dựa vào Lương gia không đi.
Chủ yếu là Lương Thiên Dật rất lạnh nhạt với cô ta, hoàn toàn không động vào Lâm Á Linh, cô ta không thể ở đây thủ tiết đến già! Hơn nữa, nếu có danh phận, ít nhất cô ta còn ham mê, nhưng ở trong này cái gì cũng không có cái gì cũng không phải, thậm chí ngay đến tiền cũng không lấy được. Thiếu đi hấp dẫn và động lực, đương nhiên Lâm Á Linh không còn ý chí chiến đấu.
Thay vì ở trong này liều chết sứt mẻ, không bằng rời khỏi Lương gia. Tốt xấu gì vẫn đường đường là Lâm gia nhị tiểu thư, hiện tại Lâm gia có Lương gia làm chỗ dựa vững chắc, như Đông Sơn tái khởi, nếu cô ta muốn tìm người chồng như ý hẳn không thành vấn đề. Cho dù không đủ hiển hách như Lương gia, ít nhất tìm người đàn ông bình thường, khác với Lương Thiên Dật - trông được mà không còn dùng được.
"Cô cút cho tôi! Lập tức cút đi!" Lương Thiên Dật phẫn nộ đập giá vẽ, sau đó điên cuồng ném về phía Lâm Á Linh.
Lâm Á Linh bị đánh đến mức chạy vắt chân lên cổ, trước khi chạy còn oán hận bỏ xuống một câu: "Đồ bị liệt, cứ ngồi xe lăn suốt đời đi!
Lương Bội Văn bố trí tài xế đưa người Lâm gia trở về, khi Lâm Văn Bác được con trai nâng lên xe, Hứa Tĩnh Dao còn kéo tay Lâm Tuyết, nhỏ giọng dặn dò, lúc này bỗng thấy Lâm Á Linh tóc tai bù xù chạy đến, hơn nữa sắc mặt kinh hoàng, giống như sau lưng có gì đáng sợ đang đuổi theo cô ta.
"Ba! Anh!" Lâm Á Linh nhanh chóng qua đây, cô ta không để ý tới sự có mặt của Lương Bội Văn, cảnh vệ binh lái xe và cả ánh mắt kinh ngạc của quản gia lẫn người giúp việc, tự mình lên xe, nói: "Con cùng mọi người trở về!"
"Sao hả?" Lâm Văn Bác nhận ra sự khác thường liền dùng ánh mắt không vui nhìn đứa con gái thứ hai, trách cứ: "Không phải bảo con chăm sóc đại thiếu gia à? Con chạy xuống làm gì?"
"Trời ơi, anh ta còn nhiều người chăm sóc lắm! Không cần tới con đâu!" Lâm Á Linh vội xua tay đáp: "Con cùng về với ba!" Nói xong sợ Lâm Văn Bác phản đối, lại giải thích: "Ngày mai không phải ngày lành kết hôn của Lâm Tuyết à! Con là chị nó, đương nhiên phải về nhà giúp nó chuẩn bị hôn lễ!"
Lấy cớ này ngược lại đường hoàng, hoàn toàn qua được!
Lâm Văn Bác cũng không phản đối nữa, Lâm Thông ở bên cạnh nói thầm: "Có phải mày lại bị Lương đại thiếu đuổi ra ngoài không?"
"Cắt!" Lâm Á Linh lườm hắn một cái, không thèm đáp lại.
Hứa Tĩnh Dao cũng lên xe, quay đầu hướng Lâm Tuyết nói: "Đợi việc ở đây có vẻ ổn, con mau trở về nha! Đêm nay cần nghỉ ngơi sớm, ngày mai mới có thể làm tân nương tử xinh đẹp đó!"
Lâm Tuyết gật đầu mỉm cười: "Cám ơn mẹ, con biết rồi!"
Vẫy tay tiễn xe, cô kiên cường quay lại tiếp tục đấu tranh với núi quần áo kia thì thấy vài chiếc xe Jeep quân dụng tiến vào sân, đoàn xe đỗ lại, mấy chục nữ binh tư thế hiên ngang oai hùng từ bên trong nhảy ra. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Bắt gặp những bóng dáng quen thuộc, trước mắt Lâm Tuyết sáng ngời, hóa ra là đại đội nữ binh! Hơn nữa còn có đại đội trưởng cũ Đỗ Hâm Lôi, đại đội trưởng mới Nhâm Thiên cũng tới!
"Lâm Tuyết, nghe nói ngày mai cô kết hôn, quân khu đặc biệt cho nghỉ, chúng tôi đến xem tân nương tử tiêu chuẩn một chút!" Đỗ Hâm Lôi vẫn thẳng thắn như trước, gặp mặt liền ôm chầm Lâm Tuyết một cái.
Lâm Tuyết thích cô gái này nhất, nhìn nhau một hồi, tươi cười ân cần thăm hỏi tình hình gần đây, biết Đỗ Hâm Lôi ở đại đội vệ sinh rất tốt, vẫn đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng.
Nhâm Thiến thân thiết kéo tay Lâm Tuyết, hỏi: "Này, tân nương tiêu chuẩn! Cũng sắp đám cưới rồi, sao cô còn ở nhà chồng hả?"
Lâm Tuyết hơi ngượng ngùng, bèn giải thích: "Hôn lễ quá gấp gáp, tôi ở lại giúp chuẩn bị! Trước 5h chiều phải trở về đi!"
Dù không có tình cảm gì với Lâm gia nhưng đó cũng là nhà mẹ đẻ Lâm Tuyết, ngày mai kết hôn cô phải xuất giá từ đó.
Lâm Tuyết kéo tay hai chiến hữu, thăm hỏi những nữ binh khác trong đại đội, bọn họ cùng tiến về đại sảnh ngồi xuống. Người giúp việc đưa nước trà, hạt dưa lên, còn có các loại hoa quả tươi và mứt kẹo linh tinh cùng điểm tâm mà các cô gái vẫn thích.
Mọi người vừa uống trà ăn đồ ăn vặt, vừa tán gẫu những chuyện thú vị trong bộ đội. Họ nhắc tới Thẩm Doanh Doanh và mấy sinh viên trường sĩ quan kia, tất cả đều cười không ngừng, kể rằng mấy người đó đều tìm quan hệ chung quanh với hi vọng được rời khỏi Phi Ưng đoàn!
"Lương thủ trưởng đúng là mặt trời! Anh ấy chiếu tới chỗ nào, oanh oanh yến yến liền bay theo hướng đó! Có ông xã ưu tú như vậy cũng bị áp lực, cô nên chú ý một chút!" Đỗ Hâm Lôi bắt đầu đùa giỡn đầy thiện ý .
Lâm Tuyết hơi giương môi, nói: "Thả anh ấy ra 100 thước, để những oanh oanh yến yến đó qua xem thấy nghiện, thật ra sợi dây trong tay tôi chặt lắm!"
Mọi người cười rộ lên, cảm thấy Lâm Tuyết giữa hài hước lộ ra tự tin, chỉ bằng phong độ thong dong lúc này cũng đúng đủ tư cách làm vợ Lương Tuấn Đào!
Nhâm Thiến xúc động mà phát biểu: "Thảo nào Lương thủ trưởng thích cô, so với con gái bình thường, cô có gì đó mà bọn tôi không có, hẳn đó là điều thủ trưởng thích!"
"Đang nói chuyện gì thế? Vui vẻ vậy à?" Lương Tuấn Đào nghe tin nữ binh đại đội Phi Ưng Đoàn đến đây, giữa lúc bận bịu liền bớt thời gian qua đây xem một cái.
Nhìn thấy chiến thần trong suy nghĩ ăn bận trang phục ở nhà, thoạt nhìn càng chân thực mê người, các nữ binh tức thì như chim nhỏ nhảy lên, quay chung quanh vầng thái dương của mình ríu ra ríu rít cười đùa không ngừng.
"Thủ trưởng, sắp thành tân lang rồi, trước khi bước vào tầng lớp đã kết hôn, có phải nên chụp cùng chúng tôi một bức ảnh lưu niệm để sau này nhớ lại hay không!" Nhâm Thiến cười khẽ nói với Lương Tuấn Đào.
Do lần đó Thẩm Doanh Doanh mang theo sinh viên trường sĩ quan ăn hiếp Lâm Tuyết, tại thời khắc mấu chốt cô dũng cảm xuất hiện, kết quả được Lương Tuấn Đào ưu ái, đề bạt từ một nữ binh binh thường lên làm đại đội trưởng, ơn tri ngộ này khiến Nhậm Thiến cả đời khó quên, trong lòng sinh cảm kích với hắn, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thán: may mắn của cô hoàn toàn là nhờ Lâm Tuyết!
Nếu nói Lương Tuấn Đào là vầng thái dương của đại đội nữ binh bọn họ thì Lâm Tuyết chính là mặt trời của Lương Tuấn Đào, bất kể là cách chức Thẩm Doanh Doanh hay thăng chức cho Nhâm Thiến, quan trọng là mọi kết quả đều liên quan tới Lâm Tuyết.
Lương Tuấn Đào sảng khoái đáp ứng yêu cầu của các nữ binh, hắn nói muốn đi thay quân trang trước, Nhâm Thiến liều mạng kéo hắn không cho đổi, những nữ binh khác cũng la hét không cho đi. Khi không mặc quân trang, Lương Tuấn Đào thoạt nhìn thiếu mất uy nghiêm và khí phách của người lính nhưng lại thêm vẻ gợi cảm và tà mị của đàn ông, nhìn qua càng trêu chọc say mệ.
Vì thế, Lương thủ trưởng mặc trang phục ở nhà, bên cạnh là một đám oanh oanh yến yến mê muội mặc quân trang màu lục, có mấy người còn cố ý chen vào ngực hắn, thoạt nhìn đúng là hoa thơm cỏ lạ hầu hạ chung quanh, trái ôm phải ấp.
Máy chụp hình kêu lên tách tách, một tấm ảnh hoàn mỹ, hơn nữa ý nghĩa không giống bình thường, cứ như vậy sinh ra rực rỡ, vang lên khúc nhạc báo hiệu Lương thủ trưởng sắp chấm dứt thời kì độc thân hoàng kim của mình.
Chỉ có Lâm Tuyết và Đỗ Hâm Lôi không qua giúp vui, hai người nhìn nhau cười cười, cũng không hỏi đối phương vì cái gì không qua đó, bởi trong long bọn họ đều hiểu lẫn nhau.
Lâm Tuyết đã có được Lương Tuấn Đào, cô không thể cảm nhận được sự lưu luyến tiếc nuối khó bỏ của những nữ binh kia; Đỗ Hâm Lôi đã có người yêu nên không dậy nổi hứng thú giúp vui.
Chụp xong ảnh chung, Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lại cùng mọi người ở uống trà nói chuyện phiếm. Đúng lúc này, từ bệnh viện truyền đến tin vui, nói Lương Đống đã hồi tỉnh lần hai, hơn nữa hiện tượng suy tim dần biến mất, đã không cần đến ống thở.
Đây chính là việc đại hỷ khiến tinh thần tất cả mọi người phấn chấn. Tức thì nhiều người đều thảo luận: "Đây là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái! Lão thủ trưởng lâm bệnh gặp việc vui, lại có thể khỏe hơn phân nửa!"
Xung hỉ là truyền thuyết lâu đời, sự việc hôm nay khiến bọn họ cảm thấy cách nói này cũng không phải lời lẽ vô căn cứ. Có lẽ nhân tố chính ở đây là phương diện tâm lý, bên người phát sinh việc vui tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn, tâm tình tốt mọi thứ sẽ tràn ngập hi vọng, lực miễn dịch của thân thể cũng tăng mạnh, bệnh tình tự nhiên tốt lên nhanh chóng.
Đương nhiên, tình hình trước mắt với Lương Đống mà nói, tính mạng có thể thoát khỏi nguy hiểm, khôi phục thể lực là tin vui lớn nhất. Nếu ông cụ có thể khôi phục sức khỏe đạt mức tiêu chuẩn trước khi phát bệnh, có thể xét tới việc phẫu thuật nối mạch máu tim.
Do không thoát thân được, Lương Tuấn Đào bảo người đem ảnh chụp với Lâm Tuyết, bức ảnh vừa chụp với nhóm nữ binh, cùng với ảnh chụp lại cảnh giăng đèn kết hoa vui vẻ trong nhà và tấm biển 《 Quân hôn khuynh thành 》mà Lãnh Lệnh Huy tự tay viết đến bệnh viện, để lão gia vừa hồi tỉnh xem qua, khiến ông cụ vui vẻ một chút.
Kế tiếp, không khí tăng cao. Biệt Lương Đống thoát khỏi nguy hiểm, mọi người chơi đùa ầm ĩ càng không kiêng nể gì. Bọn họ đều là quân nhân, ở cùng một chỗ đương nhiên có đề tài chung, náo nhiệt đến mức suýt nữa tung cả nóc nhà.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thấy không còn sớm nữa, Lâm Tuyết cũng nên về nhà mẹ đẻ cô rồi, Lương Tuấn Đào liền dẫn mọi người vào phòng khách, tham quan bức tường chính diện treo tấm biển.
"Lãnh lão gia tự tay viết đấy, thế nào hả? Có khí phách không!" Hắn hơi đắc ý khoe khoang.
Không phải vì thân phận ngạo nhân - Phó chủ tịch Quân bộ của Lãnh Lệnh Huy, mà là bởi bản thân ông chính là một nhà thư họa đương đại kiệt xuất,có ảnh hưởng sâu sắc trong giới thi họa, tranh chữ của ông có thể nói là nghìn vàng khó cầu! Hơn nữa vài năm gần đây, do bận bịu quân vụ, ông càng ít thời gian cầm bút nên bút tích càng thêm quý giá.
Lương Thiên Dật từng bái Lãnh Lệnh Huy làm thầy, hai đứa cháu của Lãnh lão gia cũng chia nhau tài năng điêu khắc, hội họa và thư pháp của ông cụ.
Chái trai trưởng Lãnh Trí Thần khắc con dấu là đương đại nhất tuyệt, cháu trai thứ Lãnh Bân thơ họa cũng cực kì có lực ảnh hưởng, ở phương diện tranh phong cảnh sơn thủy càng là cường hạng, những điều này là kết quả của việc từ nhỏ họ đã sống trong môi trường mắt thấy tai nghe. Lúc trước Lãnh Bân cũng là bắt gặp Hà Hiểu Mạn đang vẽ tả thực ở núi Cửu Thanh tại thành phố A, đầu tiên anh ta thấy hứng thú với tranh của cô, khi cảm thấy hứng thú với con người cô mới phát hiện hóa ra hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bé.
"Quân hôn khuynh thành! Trời ạ, Lãnh lão gia thật tài tình!"
"Chữ như vậy mới tương xứng với bức ảnh cưới lớn thế này, kết hợp tốt a! Thật là tuyệt diệu!"
"Oa! Chữ đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhìn thấy bút tích chân thực của Lãnh lão gia chứ không phải tại trên TV hay trên tạp chí!"
Các nữ binh đều hưng phấn không hiểu,họ đứng dưới nhìn lên bức hoành, nhỏ giọng bàn luận sôi nổi. Nhất là khi nhìn đến tấm ảnh với tư thế quân lữ oai hùng bừng bừng, ánh mắt họ đều mông lung. . . Nếu người dựa vào chiến thần là một trong số họ thì hạnh phúc cỡ nào!
Đương nhiên tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, chuyện này cũng không gây ảnh hưởng tới việc họ nhiệt tình chúc phúc cho Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, không khí sôi động lại trào dâng đến đỉnh điểm.
Nhưng bấy giờ, Nhâm Thiến đột nhiên bày tỏ sự nghi ngờ: "Thời gian gấp như vậy, hai người chỉ chụp một bức ảnh cưới này sao?"
Hồi lâu, Lương Tuấn Đào cùng Lâm Tuyết không đáp lại, bởi Nhâm Thiến đã đoán đúng, bọn họ thực sự chỉ chụp một bức này thôi.
Chủ yếu là thời gian quá gấp gáp, chỉ có thể chụp bức ảnh có tính chất đại diện. Về phần khác, ví dụ trong phòng tân hôn cũng treo bức ảnh như vậy, chỉ khác tư thế mà thôi!
"A! Thế này không thể được!" Nhâm Thiến nghiêng đầu với Lương Tuấn Đào, nói: "Này, thủ trưởng đại nhân, anh không thể vì thời gian cấp bách mà khiến Lâm Tuyết của chúng tôi tủi thân nha! Nói cho anh biết, mỗi người đàn bà đều hy vọng có thể trở thành tân nương xinh đẹp! Chẳng những phải có áo cưới xinh đẹp, hôn lễ long trọng, quan trọng nhất là còn có rất nhiều ảnh cưới thật đẹp! Nào là ảnh lớn ảnh nhỏ ảnh gần ảnh xa, nào là album photo thủy tinh còn cả áp-phích. . . Nhiều không đếm xuể, tốt nhất mỗi loại đều làm 1 cái đi! Sau này, khi lật xem những bức ảnh này mới có thể cảm thấy gả cho anh không thiệt thòi!"
Lâm Tuyết bị Nhâm Thiến nói cho ngẩn người, cô không thực sự thấy hứng thú với mấy thứ kia. Có lẽ cô không phải cô gái lãng mạn, hoàn cảnh sinh tồn lạnh nhạt từ bé khiến Lâm Tuyết thiếu mất cuộc sống thú vị, không có những bong bóng xà phòng mơ mộng đủ màu sắc như các cô gái khác.
Lương nhị thiếu cực kì coi trọng lời nói của Nhâm Thiến, vấn đề liên quan đến bà xã hắn đều cần phải coi trọng. "Thật không? Thứ này quan trọng vậy à?"
"Đương nhiên rồi!" Nhâm Thiến gật đầu thật mạnh để khẳng định quan điểm của mình, đồng thời chỉ vào những chiến hữu khác mà nói với thủ trưởng đại nhân: "Không tin thủ trưởng có thể hỏi bọn họ, ai kết hôn mà không muốn có nhiều ảnh đẹp hả?"
Những lời này chiếm được tuyệt đại đa số sự hưởng ứng, tất cả nói rằng khi bọn họ kết hôn đều hy vọng chụp càng nhiều ảnh cưới càng tốt, tùy theo thể lực và tài lực cho phép, không có hạn mức cao nhất!
"Được!" Lương Tuấn Đào được khuyến khích, lúc này bày tỏ với Lâm Tuyết: "Bà xã, trước tạm thời oan ức cho em! Đợi xong tuần trăng mật, anh cam đoan nghỉ 3 ngày, chuyện nhỏ gì cũng không làm, đặc biệt đi chụp ảnh cưới cùng em! Nào là lớn nhỏ, ngoại cảnh cận cảnh. . . chụp hết!"
"Oa! Không ngờ thủ trưởng đại nhân quyết đoán vậy!" Nhâm Thiến giờ ngón tay cái lên, tâm trạng của đám con gái háo sắc nâng lên, trong suy nghĩ không chỗ nào không phóng loạn trái tim hồng.
Quá đẹp trai! Quá đẹp trai! Người đàn ông này đẹp đến mức không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài, còn cả khí độ lẫn phong độ, thậm chí là cách nói năng mỉm cười cũng thập phần mê người, tràn ngập hương vị đàn ông khêu gợi!
"Trời ạ!" Một cô gái nhịn không được kêu lên, khổ sở mà nói: "Đời này tôi chỉ sợ không thể yêu lần nữa, gặp Lương thủ trưởng rồi, người đàn ông nào còn có thể lọt vào mắt tôi đây!"
Lời cô nói là tiếng lòng của đại đa số con gái có mặt lúc này, bởi so với Lương Tuấn Đào, bất cứ người đàn ông nào cũng không bằng hắn!
Đỗ Hâm Lôi mỉm cười đẩy Lâm Tuyết vẫn đang ngẩn người, cô nhắc nhở: "Cô phải nhớ kỹ đấy, sau tuần trăng mật bảo Lương thủ trưởng thực hiện lời hứa của mình!" Cuối cùng cô cúi xuống gần tai Lâm Tuyết, nhẹ nhàng nói một câu mà mọi người đều có thể nghe thấy, "Bình thường trí nhớ của đàn ông cũng không quá tốt đâu!"
Buổi chiều bận rộn mà ngắn ngủi đặc biệt vui vẻ, thấm thoát đã tới năm giờ. Các nữ binh hào hứng dâng cao, không ai muốn đi ( đại bộ phận là vì lưu luyến Lương Tuấn Đào ), Lâm Tuyết cũng không muốn rời đi, cứ như vậy cho tới khi Lương Bội Văn qua đây, nhắc cô nên về nhà mẹ đẻ đợi gả đi.
Lâm Tuyết lưu luyến từ biệt Nhâm Thiến và các nữ binh, cô hỏi bọn họ ngày mai có thể tới tham dự hôn lễ của mình không? Bọn họ liền cười bảo lời này không thể hỏi bọn họ mà phải hỏi thủ trưởng đại nhân.
Lương Tuấn Đào thấy Lâm Tuyết không nỡ rời xa những người này, hắn liền sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, tôi gọi điện cho đội trưởng của các cô cho nghỉ một ngày! Sáng sớm mai các cô theo Đỗ Hâm Lôi cùng tới nhà Lâm Tuyết, cùng đi với cô ấy suốt quãng đường!"
Lời vừa nói ra, mọi người hân hoan nhảy nhót, ríu ra ríu rít như đám chim sẻ nhỏ.
Lâm Tuyết ngồi trên chiếc Ferrari vàng kim, vẫy vẫy tay với các chiến hữu rồi lái xe rời đi. Theo sau cô có mấy chiếc xe Jeep quân dụng, là binh vương tinh nhuệ trong sư đội mà Lương Tuấn Đào cố ý phái đi hộ tống Lâm Tuyết về nhà, đảm bảo an toàn trên đường đi.
*
Trở lại nhà mẹ đẻ, đã là chạng vạng tối. Những binh lính được tuyển chọn kỹ càng sau khi đưa Lâm Tuyết về nhà bình an vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục ở lại bảo vệ cô.
Người nhà họ Lâm đã rời khỏi khu biệt thự được chuẩn bị làm phòng tân hôn, họ dọn tới biệt thự ở vùng ngoại thành do Lương Trọng Toàn sắp xếp cho tới bây giờ. Tuy điều kiện không thể sánh với khu biệt thự , nhưng đối với Lâm gia mà nói vẫn cứ là vui mừng.
Biệt thự này diện tích rất lớn, đủ để người một nhà bọn họ cư trú, còn có hai người giúp việc trong sinh hoạt hằng ngày, người do Lương gia cử tới, tiền lương cũng lãnh từ Lương gia.
Hơn nữa, Hứa Tĩnh Dao cầm trong tay hai tấm thẻ vàng, phân ra là cha con nhà họ Lương cung cấp, mỗi tháng đều có khoản sinh hoạt phí lớn gửi vào, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền bạc! Sở dĩ để Hứa Tĩnh Dao giữ thẻ cũng do bà ta là dì ruột Lâm Tuyết, ở Lâm gia, ngoài thân cận một chút với bà ta, đối với ba cha con họ Lâm , Lâm Tuyết căn bản không có tình cảm gì.
Như vậy, địa vị Hứa Tĩnh Dao liền lên như diều gặp gió, chẳng những Lâm Văn Bác càng thêm coi trọng bà ta, ngay cả Lâm Thông luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh cũng phải nhìn ánh mắt bà ta mà làm việc! Vì lấy tiền đều phải qua tay Hứa Tĩnh Dao, nếu nói lời cưỡng ép, Hứa Tĩnh Dao lại uy hiếp bảo muốn đi tìm cha con họ Lương hỏi rõ ràng, số tiền này rốt cuộc về do ai quản.
Sợ rước lấy chuyện làm bể cái chén vàng này, nên Lâm Thông cũng bớt phóng túng rất nhiều, không ngang ngược như trước.
Về phần Lâm Á Linh, cô ta vừa từ Lương gia trở về cũng sợ dưới cơn nóng giận sẽ bị Lâm Văn Bác đuổi về! Hơn nữa, anh trai Lâm Thông lớn lên từ bé cũng ghét cô ta ích kỷ, khiến cô ta ở nhà có vẻ hơi bị cô lập, không đanh đá mạnh mẽ như trước kia.
Cho nên, trong nhà tạm thời rất yên ổn, không còn chướng khí mù mịt.
Lâm Tuyết trở về, đương nhiên được chúng tinh phủng nguyệt hoan nghênh, họ quay chung quanh cô hỏi han lung tung này kia. Bấy giờ, Lương gia đã phái người đưa sính lễ sính kim, còn cả danh sách đồ dùng cần cho hôn lễ, đều rất đầy đủ, không cần bọn họ tiếp tục chạy đi mua sắm.
"Thật sự là quá chu đáo, Tiểu Tuyết à, con có thể gả cho Lương nhị thiếu thật sự là phúc tu được tám đời!" Hứa Tĩnh Dao thân thiết nhiệt tình cầm lấy tay cô, gương mặt tươi cười như hoa.
Lâm Tuyết trầm mặc, một lúc lâu mới nói: "Con nhớ rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ tranh thủ khiến thời gian anh ấy thích con dài một chút!"
Cô biết Hứa Tĩnh Dao không ngừng lặp đi lặp lại như vậy chính là vì muốn khiến cô nhớ kỹ, hiện tại tất cả đều do Lương Tuấn Đào cho, vì Lâm gia - nhất định không nên mâu thuẫn với Lương nhị thiếu, nhất định phải nghĩ mọi cách làm hắn vui, vinh sủng mới có thể dài lâu. Xét đến cùng vẫn giống trước kia, bất cứ lúc nào cũng nhắc cô phải hiểu, phải chú ý thân phận của mình, nếu thỉnh thoảng Nhị thiếu gia trái tính ( khó tránh khỏi việc hắn trái tính trái nết ), hy vọng Lâm Tuyết đừng như lúc ở nhà, không thuận theo không bỏ qua khi Lâm Thông bắt nạt cô ( nghiêm trọng hơn, có một lần Lâm Thông bị cô đá trúng chỗ hiểm, uống thuốc nửa năm mới hồi lại).
Không khí nhất thời có chút cứng ngắc, nhìn ra Lâm Tuyết giận dỗi, Hứa Tĩnh Dao cũng không nói nữa.
Lúc này, Lâm Thông ôm Tiểu Bảo đi tới, nói: "Ai da, bên ngoài đang có nhiều bộ đội bao vây chúng ta!"
Lâm Văn Bác tức giận mà trừng con trai một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả? Lớn như vậy rồi mà ngay cả câu cú cũng nói không rõ ràng!"
Không phải Lâm Thông chưa thấy qua việc đời, mà thực sự đây là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là quyền quý! Khó trách phụ thân Lâm Văn Bác luôn dạy bảo hắn: không thể tranh đấu cùng quan lại!
Cũng do đêm nay Lâm Tuyết ở nhà mẹ đẻ chuẩn bị sáng mai xuất giá, không chỉ có những binh lính tinh nhuệ hộ tống cô ngủ lại trong sân phụ trách bảo vệ an toàn, hơn nữa vừa rồi Lâm Thông ôm Tiểu Bảo ra ngoài chơi, phát hiện bên ngoài lại bị mấy ngàn chiến sĩ súng thật súng đạn bao vây.
Bọn họ không quấy nhiễu đến người nhà họ Lâm, mà dựng lều trại hành quân, tự nấu nấu cơm nước, đương nhiên chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời để qua đêm.
Biết được tình hình, Lâm Văn Bác không khỏi thở dài, ông ta nói với Lâm Tuyết: "Con chính là ba nghìn sủng ái tụ vào một thân trong truyền thuyết! Sau đám cưới, dù sao cũng phải hầu hạ Lương nhị thiếu thật tốt. . ."
Lâm Tuyết "Ồ" mà đứng lên, cô đã nghe đủ, một chữ cũng không muốn nghe tiếp. "Con mệt, muốn đi nghỉ ngơi!"
So với buổi kết hôn hôm nay, kỳ thật Lâm Tuyết cảm thấy xế chiều hôm trước thú vị hơn. Các chiến hữu tới chơi, bọn họ ở cùng 1 chỗ vui vẻ hạnh phúc đùa giỡn, thậm chí còn có Lương Bội Văn cùng cô chiến đấu với "núi quần áo" kia, nhớ tới đều rất thú vị.
Mà buổi kết hôn hôm nay, trong ký ức cô cũng chỉ có mấy từ - vội vã, hỗn loạn, bỏng mắt!
Sáng sớm, Lâm Tuyết đã bị gọi rời giường, bởi chuyên gia tạo hình trang điểm đã đến. Ngáp, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, 5h rồi, xem ra chuyên gia còn đúng giờ hơn.
Rửa mặt một lúc, ngay cả sản phẩm dưỡng da cũng không bôi, từ tối qua, chuyên gia tạo hình đã gọi điện thông báo người nhà chuyển lời tới cô, phải dùng sản phẩm bảo vệ da anh ta chuẩn bị mới tạo hiệu quả cao.
Chuyên gia tạo hình và người làm nghệ thuật có vẻ giống nhau, hơi có thành tích liền không tránh được việc khoe khoang hò hét. Nhưng xưa nay Lâm Tuyết luôn tôn trọng công việc của người khác, nếu họ toàn tâm toàn lực cống hiến sức lực vì khuôn mặt cô, ít nhất cô cũng phối hợp một chút.
Lúc này, phù dâu Đỗ Hâm Lôi cũng tới, mọi người cùng dùng qua bữa sáng đơn giản.
Vốn định chọn Vân Đóa làm phù dâu nhưng qua điện thoại, cô bé sợ hãi giải thích, bảo hôm Lâm Tuyết kết hôn vừa vặn là sinh nhật anh trai cô - Vân Thư Hoa, chuyện này cũng đành thôi, vấn đề là Lâm Tuyết gả cho người khác, đương nhiên tâm tình anh trai cô bé sẽ kém vui, cô bé là em gái không nên chạy tới làm phù dâu người ta, tránh kích thích khiến anh trai đau lòng thêm.
Đó là cô gái nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đương nhiên Lâm Tuyết không nỡ ép cô bé, nên tạm thời để Đỗ Hâm Lôi làm phù dâu.
Phù rể vốn sớm chọn Lưu Dương, dù sao anh ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ cùng Lương Tuấn Đào anh ta, lại là anh em bà con, hai người chênh lệch gần nửa tuổi, giao tình không phải loại thân thiết bình thường. Nhưng xét thấy gần đây thằng nhãi này luôn có hành vi , ý đồ tồi tệ định nhúng chàm chị dâu nên Lương thủ trưởng dứt khoát loại anh ta ra, tạm thời thay bằng Triệu Bắc Thành.
Ăn xong cơm sáng, cửa phòng ngủ liền mở ra, Lâm Tuyết biết, phòng mình tạm thời bị sung thành phòng hoá trang.
Đối mặt với chuyên gia tạo hình, hai người không khỏi cùng ngơ ngẩn, họ đều biết nhau.
Lâm Tuyết càng giật mình hơn, bởi người đàn ông mặc áo lông sói màu vàng có ngoại hình thập phần "ướt át" kia lại là Alan, bọn họ từng gặp nhau ở Thu Cẩm Viên. Mạc Sở Hàn từng mời Alan tới giúp cô trang điểm, buổi tối đưa cô đến Hoàng Cung Ngầm chơi.
"Hi!" Alan kịp phản ứng trước, nhiệt tình vươn tay với cô: "Lâm tiểu thư, nhân sinh hà xử bất tương phùng (trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau)?"
Lâm Tuyết không bắt tay anh ta ( điểm nhỏ ấy cô học theo người họ Lương nào đó, đối với người mình không thích lại có động cơ không thuần khiết thì sẽ từ chối bắt tay ), cô lễ phép mỉm cười gật đầu: "Xin chào!"
Thấy Lâm Tuyết không chịu bắt tay, Alan biết cô sợ anh ta nhân cơ hội ăn đậu hũ, không khỏi cười rộ lên."Tính cách cô một chút cũng không thay đổi ! Lúc nào cũng đề phòng sắc lang, thật ra tuy bề ngoài tôi có vẻ giống sắc lang nhưng trên thực tế không háo sắc chút nào! Tôi chỉ dùng cái nhìn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức tiểu mỹ nhân thôi!"
Lâm Tuyết chẳng muốn nghe đối phương nói bậy, liền xoay người đi đến ngồi xuống trước gương trang điểm, nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"
Khi làm tóc cho cô, Alan hơi tiếc hận mà nói: "Cô phát ra khí chất rất ưu tú, nếu là tóc dài hiệu quả sẽ càng tốt hơn! Mạc thiếu từng nói với tôi, anh ta nhất định phải thấy tóc cô dài ra lần nữa, khi hai người tiến vào lễ đường sẽ để cô thành tân nương xinh đẹp vấn tóc cao, không ngờ các người lại chia tay, hơn nữa nhanh như vậy cô đã phải lập gia đình! Ôi, thế sự khó lường a!"
Đâu ngờ Alan sẽ nhắc tới Mạc Sở Hàn vào lúc này, Lâm Tuyết có chút không tự nhiên, cô lạnh lùng đáp: "Tôi và anh ta đã sớm chia tay, đời này cũng không có khả năng, không có cơ hội tiến vào lễ đường!"
Nhìn sắc mặt lạnh như băng của cô, Alan biết sự oán giận của cô chưa hết, cũng không nhắc đến Mạc Sở Hàn nữa.
*
Trang điểm mất hơn một tiếng, đúng là chuyện khiến người ta buồn chán. Nhưng tay nghề Alan quả thật không tồi, nhìn cô dâu duyên dáng xinh đẹp trong gương, bản thân Lâm Tuyết cũng ngơ ngẩn.
"Oa! Quá đẹp!" Đỗ Hâm Lôi khâm phục vỗ tay, cười nói: "Thế này được rồi chứ? Chắc chắn có thể khiến chú rể say mê đến mức bước đi không nổi!"
Bảy giờ, Lương Tuấn Đào tay cầm hoa hồng đỏ ( nói tới đây thì người họ Lương nào đó rất hổ thẹn, hoa cưới trên tay là bó hoa đầu tiên hắn tặng Lâm Tuyết) chậm rãi dẫn theo đội ngũ đón dâu đã tới, hắn bị kích động, vui tươi rạo rực hớn hở mà đến đây!
Đỗ Hâm Lôi chỉ huy các nữ binh chắn kín cửa phòng, muốn Lương Tuấn Đào gọi bọn họ ba tiếng "chị" mới có thể mở cửa.
Cơ hội tốt như vậy trăm năm khó gặp ngàn lần không thể bỏ qua, hết hạn là mất hiệu quả, phải chỉnh Lương Tuấn Đào cho tốt.
Lương Tuấn Đào từ cửa lớn mở rộng nhìn qua khe vào bên trong, thấy Đỗ Hâm Lôi dẫn theo đội quân tóc dài màu đỏ giữ cửa đến là chặt chẽ, hắn liền giơ bó hoa trong tay lên, nói: "Các chị gái mau mở cửa, đừng làm lỡ việc anh cưới em gái về nhà!"
Người này, Lâm Tuyết có vẻ nhỏ nhất, các nữ binh đều vui vẻ cười run rẩy hết cả người, có điều được nghe Lương Tuấn Đào gọi một tiếng "chị" như ý nguyện cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, liền mở cửa cho hắn vào.
Lương Tuấn Đào không dừng lại, dẫn theo phù rể, còn mang theo một đoàn chiến hữu cùng thuộc hạ cũ đáng tin cậy, đông như vậy không giống như là đến đón dâu, ngược lại như là đến cướp cô dâu.
Tay cầm hoa hồng đỏ đi tới trước mặt Lâm Tuyết, hắn quì một chân, dâng hoa tươi, nói: "Bà xã à, cùng anh đi thôi!"
Tất cả mọi người cười rộ lên, Đỗ Hâm Lôi ôm Lâm Tuyết, như thế nào cũng không để cô đứng dậy, cười duyên nói: "Dựa vào một bó hoa cộng thêm một câu lời ngon tiếng ngọt đã muốn cưới cô dâu của chúng tôi ư?" Cô gọi các nữ binh: "Các chị em, mọi người có đồng ý hay không!"
Đương nhiên bọn họ ăn ý đáp lại: "Không đồng ý!"
Lâm Tuyết cúi đầu, mặt phấn mỉm cười, xấu hổ ngồi im, cứ mặc người bên cạnh ầm ĩ đến trời đi.
"Không đồng ý à?" Lương lưu manh nhíu mày, cười như không cười mà liếc đội quân tóc dài ồn ào kia: "Cho tôi lý do trước!"
Nhâm Thiến cười nói: "Muốn muốn mang cô dâu đi thì đưa ra lý do đầy đủ trước!"
Thủ trưởng mím môi trầm ngâm, sau đó hắn dùng ngón cái chỉ chỉ đám binh lính phía sau, hỏi: "Tôi mang đầy đủ nhân mã đến, nếu không cho tôi cưới cô dâu, tôi sẽ trực tiếp động thủ cướp người, không đoạt được, vậy dùng máy bay xe tăng đại pháo đi, không hạ được cứ điểm này thề không bỏ qua, lý do này đủ chưa?"
"Được rồi!" Nhâm Thiến liên tục đổ mồ hôi, dám đấu cùng thủ trưởng ư? Đúng là không biết lượng sức!
Xét thấy địch ta hai bên sức mạnh võ trang cách xa quá lớn, Đỗ Hâm Lôi đành nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, bất đắc dĩ nói với Lâm Tuyết: "Ai, vì sự an toàn của các chị em cô, xem ra cô đành phải đi cùng anh ta rồi!"
*
Hai mươi ba mươi chiếc quân dụng Hummer cùng một màu sắc xếp thành hàng dài từ cửa, trên xe đều là binh vương tinh nhuệ súng thật đạn thật chiếm giữ, có thể nói buổi hôn lễ này thật sự long trọng đến mức người người phải liếc mắt.
Xe cảnh sát thông đường, xe quân đội áp tải, xe rồng thật dài tạo thành sự rầm rộ trước nay chưa từng có. Pháo mừng kêu to, cánh hoa và dây lụa tung bay đầy trời dựng nên một thế giới đồng thoại trong hiện thực.
Hôn lễ của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào rúng động cả kinh thành, đôi bích nhân như họa sóng đôi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trong nháy mắt vô số người ao ước, trong khoảnh khoắc đó tâm hồn của bao nhiêu thiếu nữ danh viện cũng tan vỡ.
Lương Tuấn Đào bồng Lâm Tuyết dọc theo đường đi, giẫm lên hoa tươi rắc trên thảm hồng, hắn bồng thẳng cô vào xe hoa, không đành lòng để cô bước một bước.
Ngồi vào xe, từ nay về sau đây là người phụ nữ mà Lương Tuấn Đào hắn cả đời ái mộ yêu thương, vì cô, hắn có thể làm mọi chuyện dù đúng hay sai! Để có được nụ cười của người đẹp, hắn nguyện dốc hết khả năng.
Từ nay về sau, hắn nâng niu cô trên tay, đặt cô ở trong lòng, chiều chuộng không giới hạn!