Khế Ước Quân Hôn

Chương 50: Q.1 - Chương 50: Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy!






"Ha ha..." Trong điện thoại vang lên tiếng cười xót xa âm hiểm của Mạc Sở Hàn, giọng nói mang theo hận ý tới tận xương tủy: "Tiện nhân, cô rất vội phải không? Đáng tiếc Lương Tuấn Đào hiện tại không có hứng thú chạm vào cô đâu !"

Lâm Tuyết không thể tưởng được Mạc Sở Hàn sẽ gọi điện cho mình, còn nói ra những lời ghê tởm này. Khuôn mặt thanh lệ lạnh lùng, cô chuẩn bị ngắt điện thoại.

"Khoan!" Mạc Sở Hàn giống như nhìn thấu toàn bộ tâm tư cô , hắn cười khẩy giễu cợt: "Cô sợ phải đối mặt với hiện thực, đúng không? Lương Tuấn Đào căn bản không yêu cô. Hắn để cô lại một mình trong nhà người đàn ông khác còn mình thì cùng người tình cũ đi vụng trộm! Lâm Tuyết, tôi đã nói rồi, mỗi lần cô mặc chiếc váy trắng đó sẽ không có chuyện tốt lành gì đâu. Lương Tuấn Đào cuối cùng sẽ vứt bỏ cô, bởi vì hắn đã tìm thấy nữ nhân hắn yêu thực sự, thứ đồ thay thế như cô hết giá trị rồi!"

Cái gì? Lâm Tuyết nhạy bén cảm thấy những lời đối phương nói ra không phải là tùy tiện nói bây. Đêm nay, Lương Tuấn Đào giao cô cho Lưu Dương rồi vội vã rời đi, nhất định không phải chuyện tầm thường. Lưu Bắc Thành nói "cô ấy" nằm ở Bệnh viện Quân khu Bộ đội Đặc chủng , Lương Tuấn Đào nghe thấy nhất thời khẩn trương cực kì, ngay cả chuyện "Động phòng" nhớ mãi không quên cũng không làm hắn quay đầu lại. Có thể thấy được, trong mắt hắn vị trí của cô gái kia quan trọng đến đâu... .

"Đến đó đi, Phòng xxx khu vip, tầng 17 Bệnh viện Quân khu Bộ đội Đặc chủng, ở nơi đó cô sẽ thấy được Lương Tuấn Đào và nữ nhân của hắn đang làm cái gì!" Nói xong câu này, Mạc Sở Hàn liền cúp điện thoại.

Trong lòng rất rối ren, Lâm Tuyết hít sâu không ngừng cho tới khi tâm tư ổn định trở lại. Không cần loạn, không thể loạn! Cho dù chuyện Mạc Sở Hàn nói đang thực sự xảy ra. Đối với Lương Tuấn Đào, cô cũng chưa bao giờ ôm bất cứ hi vọng xa vời nào, quan hệ giữa cô và hắn là khế ước hôn nhân! Nhưng kẻ nào đã từng cam đoan rằng sau khi kết hôn sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với cuộc hôn nhân này, sẽ không vượt quá giới hạn ra ngoài tìm tiểu tam ?

Nghĩ đến đây Lâm Tuyết đúng lý hợp tình đứng dậy, cô đã tìm được lí do cho việc đi "bắt gian" của mình.

Lâm Tuyết, cô là vợ hợp pháp của Lương Tuấn Đào, cô có quyền được biết rốt cuộc hắn và mối tình đầu kia có nối lại quan hệ hay không? Nếu hắn làm trái với lời hứa và khế ước, , quyền chủ động liền nắm ở trong tay cô. Như vậy tránh được việc tên đàn ông giảo hoạt kia lại lấy danh nghĩa khế ước ra để bức bách cô thực hiện trách nhiệm và nghĩ vụ của một người vợ!

*

Trong Quân doanh đã được học lái xe, Lâm Tuyết liền mượn xe thể thao của Lưu Dương lái tới phân khu bệnh viện. Nơi này là quân khu bên trong bệnh viện, không mở cửa kinh doanh, ra vào đều có cảnh vệ kiểm tra, may mắn là Lâm Tuyết có mang theo giấy tờ tùy thân và giấy hôn thú, một đường tiến vào suôn sẻ không bị ngăn trở.

Vào thang máy lên tầng mười bảy , Lâm Tuyết nhờ một y tá trẻ tuổi đưa mình tới phòng bệnh theo lời Mạc Sở Hàn nói.

Đây là phòng bệnh chuyên dụng xa hoa dành cho thủ trưởng, bên ngoài là phòng khách kiểu khách sạn năm sao, rộng lớn xa hoa, còn có phòng trà và phòng tập thể thao, bên trong mới là phòng ngủ.

Đứng ở cửa do dự trong chốc lát, Lâm Tuyết vẫn quyết định không gõ cửa. Người chồng trên danh nghĩa của cô đang cùng người đàn bà khác ở trong phòng ngủ kia, cô là vợ cả không cần thiết phải khách khí lễ phép làm gì.

Cửa phòng khép hờ, đẩy nhẹ liền mở ra, Lâm Tuyết lập tức đi vào trong. Cũng may bên trong không tắt đèn, phòng ngủ lớn bố trí hoa mỹ, mặt sàn trải tham cao đến gần mắt cá chân, đèn tường tạo hình tinh xảo tỏa ra tia sáng hoàng kim dìu dịu, một khung cảnh lãng mạn ấm áp lại thêm không khí ái muối mê ly..

". . . Tuấn Đào, em sợ! Em tưởng rằng sẽ không còn cơ hôi được thấy anh nữa, em nằm mộng cũng nhớ đến anh, nhớ tới khoảng thời gian chúng ta vui vẻ bên nhau ...."

Một cô gái có mái tóc quăn rối tung gắt gao ôm lấy Lương Tuấn Đào, thì thào bày tỏ thâm tình và suy nghĩ . Lương Tuấn Đào thì nửa nằm nửa tựa trên giường, nghiêng mình ôm lấy cô ta, vừa vỗ vỗ thân thể cô gái vừa chiều chuộng an ủi: "Đừng sợ, bây giờ em đã ở cạnh em rồi."

Trong khi trò chuyện, nhận ra có người đi vào phòng ngủ, Lương Tuấn Đào vội vàng ngẩng đầu, thấy Lâm Tuyết đến đây, hắn có chút ngoài ý muốn lại thoáng xấu hổ, theo bản năng muốn đẩy nữ nhân đang gắt gao bám dính lấy thân mình như bạch tuộc kia.

"Tuấn Đào, đừng đẩy em ra ! Em sợ, em sợ. . ." Nữ tử nổi điên nhào lên người hắn, tứ chi như cây mây quấn lấy Lương Tuấn Đào chặt chẽ, cô ta còn ô ô khóc lên: "Chẳng lẽ anh ghét bỏ em sao? Em vì anh mới làm dơ bản thân mình."

Lương Tuấn Đào thấy Lâm Tuyết đứng ở xa xa, khuôn mặt thanh lệ không vui không giận, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại hiện lên vài phần trào phúng và quở trách, hắn không khỏi có chút nóng nảy, liền vỗ vỗ sống lưng cô gái kia giải thích: "Y Na, em buông anh ra ! Vợ anh tới đây, em cứ như vậy sẽ khiến cô ấy hiểu lầm chúng ta."

"Vợ của anh?" Hoàng Y Na giật mình, giống như không cách nào hiểu được lời nói của Lương Tuấn Đào. Cô ta lo sợ không yên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong phòng bệnh có thêm một vị khách không mời mà đến, nhìn Lâm Tuyết đứng thẳng ở xa xa, một lúc lâu sau cô ta như thể không tin được quay đầu lại thì thào hỏi: "Anh, anh đã kết hôn sao?"

"Ừ!" Lương Tuấn Đào ậm ờ đáp lại, hắn vừa thử đẩy thân thể mềm mại không xương của Hoàng Y Na ra vừa nói: "Anh đã kết hôn rồi! Y Na, những gì anh nợ em anh sẽ trả lại, nhưng chuyện tình cảm. . . Giữa chúng ta đã kết thúc!"

Thân thể mềm mại của Hoàng Y Na chấn động, đột nhiên, cô ta cực kỳ bi ai ôm lấy Lương Tuấn Đào khóc lớn: "Tuấn Đào, em chờ đợi anh đã hai năm, vì anh có phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa em cũng nhẫn nại, nhưng anh lại nói với em rằng anh đã kết hôn, anh muốn cùng em chấm dứt tất cả! Trời ơi, vì sao anh còn muốn cho người cứu sống em, vì sao không trực tiếp giết chết em đi, như vậy là xong hết mọi chuyện ...."

"Y Na!" Rốt cuộc Lương Tuấn Đào không thể không cứng rắn mà đẩy cô gái từng thiếu chút nữa vì hắn bỏ mạng ra , hắn cũng không có cách nào quên đi quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ. Lương Tuấn Đào chỉ có thể khó xử nói lại lần nữa với Hoàng Y Na: "Anh đã kết hôn! Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy, em nên chú ý đến cảm nhận của cô ấy. Không nên đê chuyện của chúng ta dày vò cô ấy, em buông ra đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.