Vẻ mặt Hà Hoa Tử dù kinh ngạc nhưng vẫn không thể nào che giấu được. Lý Đông Lượng cúi đầu, hỏi Hà Hoa Tử:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Anh nhìn cô gái với ánh mắt đầy khinh thường, nói:
- Sao vậy? Nói không lại liền sử dụng bạo lực?
Cô ả chanh chua đáp trả
- Liên quan gì đến anh? Đừng lo chuyện bao đồng.
Lý Đông Lượng lập tức thả tay cô ta ra, rồi vẫn nhìn cặp đôi trước mắt với ánh mắt xem thường, nói với bạn trai cũ của Hà Hoa Tử.
- Chắc anh bận đến nỗi không có thời gian để dạy dỗ người của mình. Nhưng nếu như làm vị hôn thê của tôi bị thương, tôi sẽ không tha đâu.
Giọng nói của Lý Đông Lượng lúc này chẳng hề giống hù dọa, mà cứ như muốn giết người khác. Tên bạn trai cũ nghe xong đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, anh ta quay sang mắng bạn gái:
- Sao em lại vô cớ gây chuyện với cô ấy chứ? Còn không mau xin lỗi.
Thật không ngờ, cô ta còn nghĩ là mình đúng liền quay sang cãi lại tên kia. Hà Hoa Tử cảm thấy chẳng còn gì để ở lại chỗ ồn ào này, cô lập tức rời đi. Tên bạn trai cũ thấy cô rời đi, liền nói:
- Tiểu Hà, anh xin lỗi.
Hà Hoa Tử nghe anh ta nói vậy, liền quay đầu lại nhìn. Ánh mắt từ chứa chan tình cảm dần chuyển thành ánh mắt đầy xa lạ, khinh thường. Giọng nói đầy đanh thép khiến cho tên bạn trai nghe xong liền câm lặng:
- Đừng nói chuyện với tôi, tôi mắc bệnh sạch sẽ.
Dứt lời, Hà Hoa Tử trở về phòng ăn, Lý Đông Lượng thấy cô rời đi, lập tức đuổi theo. Anh đi phía sau cô, chẳng thể nào tiến đến cùng sánh bước với cô. Cũng giống như việc anh luôn ở phía sau dõi theo Hà Hoa Tử. Đột nhiên, anh đứng lại, nói:
- Quay về Hà gia đi, chỉ có ở đó em mới có cuộc sống tốt.
Hà Hoa Tử quay người lại, nhìn anh với ánh mắt thăm dò, hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tôi là người của Hà gia?
- Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rõ rồi sao? Tôi là vị hôn thê của Hà Hoa Tử em. Là người đã làm cho em chia tay với tên lúc nãy.
Lý Đông Lượng vừa dứt lời, Hà Hoa Tử liền lạnh lùng bỏ đi, anh cố hỏi:
- Kết hôn với tôi có gì không tốt, tại sao em lại trốn tránh nó chứ?
Hà Hoa Tử đứng lại, nhưng thay vì quay người lại trả lời anh như tên bạn trai cũ. Hà Hoa Tử vẫn quay lưng về phía anh, nói:
- Chỉ có anh thấy vậy thôi. Thứ tôi không thích cho dù có tốt đến mấy thì trong mắt tôi, nó vẫn là rác.
Quay vào phòng, thấy sắc mặt của Hà Hoa Tử khác với lúc bước ra. Rõ ràng lúc nãy còn đang rất tốt, sao bây giờ cô lại lạnh lùng, có chút giận dữ đến vậy? Du An Kỳ nghĩ rồi, đột nhiên lại tỏ ra thận trọng, hỏi:
- Hà Hoa tỷ, tỷ... sao vậy?
- Không có gì!
Cô quay sang mỉm cười với An Kỳ, lắc đầu nói. Nhưng nụ cười của cô, sao lại gượng gạo đến vậy.
Tiếng chuông điện thoại của Du An Kỳ như phá đi bầu không khí im lặng, là Lý Đông Lượng gọi cho cô. Anh nói rằng mình có việc phải đi, không thể ở lại ăn cùng Hà Hoa Tử và cô.
Khi Du An Kỳ vừa tắt máy, thức ăn được dọn ra. Toàn là mấy món mà Hà Hoa Tử thích, cô nhìn chăm chăm vào An Kỳ, hỏi:
- Là em gọi mấy món này?
- Không phải, là anh Đông Lượng gọi. Anh ấy nói đây là những món ngon nhất của nhà hàng này.
Nghe vậy, Hà Hoa Tử gắp đại một món được đặt trong dĩa. Cô đưa vào miệng thưởng thức. Quả nhiên, mùi vị giống như năm đó cô cùng tên khốn kia đi ăn ở bên ngoài.
- Nếu em nhớ không lầm, thì những món này Hà Hoa tỷ rất thích ăn thì phải?
Cắn đến miếng thứ hai, mùi vị dần có sự thay đổi. Cùng lúc ấy, Du An Kỳ hỏi cô. Hà Hoa Tử cố nuốt, trả lời:
- Không phải, chị không thích chúng.
Từ khi Hà Hoa Tử biết Lý Đông Lượng chính là vị hôn thê của mình, trong lòng cô cảm thấy không vui, bực tức. Cô có cảm giác luôn bất an. Nhưng nếu dấu mãi trong lòng cũng chẳng phải là cách, tốt nhất cũng phải có người tâm sự với cô.
Cô chưa kịp nói với Du An Kỳ thì Du An Kỳ đã nhận ra được sự bất thường, liền hỏi:
- Lúc nãy có chuyện gì sao? Từ nãy đến giờ chị luôn suy tư, có chuyện gì sao chị?
- An Kỳ, em có nhớ lúc trước chị kể cho em nghe, chị rời khỏi nhà là vì gia đình muốn chị kết hôn với một kẻ không quen biết, chưa từng gặp qua.
- Em nhớ, nhưng mà nó là lý do để suy tư từ nãy đến giờ sao?
- Kẻ mà gia đình muốn chị kết hôn với hắn, chính là Lý Đông Lượng.
Sau khi ăn xong, cả hai người ra ngoài tính tiền thì được biết, toàn bộ đã được thanh toán bởi một vị khách. Khi hỏi về người giúp mình thanh toán, Hà Hoa Tử được biết thêm, vị ấy còn được mọi người gọi là Lý tổng. Hà Hoa Tử càng khẳng định Lý Đông Lượng đã thanh toán giúp cô. Vì tính cách không muốn nợ người khác, Hà Hoa Tử đã nhắn tin để ông Hà gửi địa chỉ nhà Lý Đông Lượng qua cho cô. Nhanh chóng, địa chỉ được gửi đến, cô theo địa chỉ mà lần đến nhà anh.
Đến nơi, căn nhà này chẳng khác những căn nhà của giới thượng lưu là mấy. Nhưng bây giờ, cô cũng chẳng còn hứng thú với nó. Hà Hoa Tử đứng bên ngoài bấm chuông, không lâu sau đã có người ra mở cửa.
- Xin chào! Nhờ cô chuyển thứ này cho Lý tiên sinh giúp tôi. Cảm ơn!
Hà Hoa Tử vừa đưa xong, cô vội lên xe rồi đi mất. Người ra mở cửa còn chưa kịp hỏi cô là ai. Nhưng vẫn đưa nó đến tay Lý Đông Lượng.
Trên đường đi, Hà Hoa Tử hỏi Du An Kỳ:
- Tại sao em lại che dấu chị?
- Em... em xin lỗi.
Lúc còn trong phòng ăn, Du An Kỳ đã nói cho Hà Hoa Tử biết cô đã được Lý Đông Lượng kể hết toàn bộ sự việc. Anh cũng vì sợ Hà Hoa Tử ở bên ngoài chịu nhiều ấm ức nên đã tìm Du An Kỳ để có thể cùng chia sẽ với cô. Hà Hoa Tử vừa nghe xong đã đập bàn đứng dậy đi thanh toán tiền rồi mọi việc cứ như hiện giờ.
Hà Hoa Tử đưa Du An Kỳ trở về biệt thự của Trương Thần. Du An Kỳ chưa kịp chào tạm biệt, cô đã phóng xe đi mất. An Kỳ biết, lần này cô đã thật sự chọc giận Hà Hoa Tử rồi.