Trương phu nhân sau khi đi hỏi bác sĩ thì liền quay về phòng:
- An Kỳ, bác sĩ nói hai hôm nữa là con có thể xuất viện rồi.
Vẻ mặt bà đầy hào hứng và vui vẻ khi biết tin cô được xuất viện sớm. Nhưng rồi, bà chợt nghĩ đến việc An Kỳ xuất viện sớm cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Trương phu nhân mạo muội hỏi cô:
- Vậy con định khi nào rời đi?
- Tuần sau.
- Nhanh như vậy sau.
Trương phu nhân cúi đầu, nhỏ tiếng, vẻ mặt bà lúc này chợt hiện lên sự buồn bã. Bà ngẩng đầu lên, cố tỏ ra vẻ mặt như bình thường, hỏi tiếp:
- Vậy... vậy con định đi đâu?
Hà Hoa Tử lúc này lên tiếng thay cho An Kỳ:
- Chúng con đã bàn bạc, quyết định đến New Zealand.
- Được rồi, ta sẽ sắp xếp máy bay tư nhân cho hai đứa. Nhưng còn tiểu Hà, cháu có cần bàn bạc chuyện nói với ba của mình không? Còn chồng tương lai của con...?
Hà Hoa Tử lập tức đáp:
- Từ lâu con đã không còn liên lạc với Hà gia, còn tên Lý gia kia vốn không phải chồng của con.
Nghe vậy, Trương phu nhân cũng đoán được phần nào lý do mà Hà Hoa Tử quyết định đi cùng An Kỳ đến New Zealand. Dạo này trên báo hay tin tức đều thường xuyên nhắc đến chuyện hôn ước của Lý gia và Hà gia. Có lẽ vì vậy nên Hà Hoa Tử mới quyết định bỏ đi để tìm sự bình yên của lúc đầu.
Ngay lúc này, Dương Thi Nhi đang ở trong một quán bar, cô ta ngồi thong dong uống rượu. Một người đàn ông tiến đến và ngồi bên cạnh. Dương Thi Nhi tay lắc lắc ly rượu, vẻ mặt vẫn bình thản, hỏi:
- Sao rồi?
- Mọi chuyện đã như ý của Dương tiểu thư rồi. Tôi vừa biết được tin tuần sau cô ta sẽ bay đến New Zealand
- Tốt. Tôi muốn cô ta từ nay về sau không bao giờ xuất hiện tại thành phố F này nữa. Anh hiểu ý tôi chứ?
Dương Thi Nhi quay sang nhìn người đang ông, nụ cười đầy gian ác. Người đàn ông gật đầu, cô ta lập tức lấy trong túi ra một sấp tiền, đưa cho tên kia. Nhận được tiền, hắn nhanh chóng rời đi như bay.
Dương Thi Nhi nhấp môi một chút rượu, nhớ lại mọi chuyện. Cô phát hiện Trương Thần mua nhân sâm, cho người mang về biệt thự. Trên đường đi, Dương Thi Nhi đã cho người sắp xếp một vụ tranh cãi dẫn đến kẹt xe, để người kia sơ ý rời khỏi nhân sâm. Nhân thời cơ ấy, cô ta đã nhanh chóng bôi thuốc trục thai lên nhân sâm. Hiện tại, kết quả đúng như Dương Thi Nhi mong muốn. Con của Trương Thần và Du An Kỳ đã không còn. Du An Kỳ còn định đến New Zealand, tin tốt lành này làm cho Dương Thi Nhi cảm thấy vô cùng sung sướng
Ngày Du An Kỳ xuất viện, Trương Thần đã cho xe đến đón, nhưng anh lại không có mặt. Anh nghĩ rằng cô không muốn gặp mặt mình nên mới quyết định không đến. Ngày hôm ấy, không nhìn thấy Trương Thần, vẻ mặt An Kỳ có chút ủ rũ và thất vọng. Những ngày sau đó, Trương Thần cũng ở công ty mà không hề quay về biệt thự. Không phải vì anh bận công việc, anh chỉ sợ rằng nếu gặp cô, anh nhất định sẽ chạy đế ôm cô vào lòng và không cho cô rời đi. Nhưng rồi cô lại tưởng rằng anh đang nhớ đến Mạn Mạn. Những ngày An kỳ ở lại Trung Quốc cũng bắt đầu đếm ngược. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Trương Thần vẫn chưa biết cô chuẩn bị rời xa mình.
Đến ngày Du An Kỳ phải đến New Zealand, Trương phu nhân ôm chầm lấy cô, bà không quên dặn dò cô và Hà Hoa Tử giữ gìn sức khỏe và chăm sóc tốt cho nhau. Ngay lúc này, Trương Thần đang xem tài liệu tại công ty thì nhận được tin Du An Kỳ đang cân hành lý để lên máy bay. Anh hốt hoảng, nhìn đồng hồ, từ công ty đến sân bay phải mất mười lăm phút. Anh vội vã chạy kêu Peter đưa mình đến sân bay. Trong lòng anh lúc này luôn nhắc đi nhắc lại một câu:
“ Nhất định sẽ kịp, An Kỳ, em hãy chờ anh...”
Ngay khi Du An Kỳ và Hà Hoa Tử bước lên máy bay, cô vẫn nhìn qua cửa sổ, xem Trương Thần có đến hay không. Bây giờ là mười giờ hai mươi lăm phút, chỉ còn vài phút nữa máy bay sẽ cất cánh.Nhưng trong vài phút ấy, cô vẫn luôn đợi anh. Không bao lâu sau, Trương Thần đã có mặt tại sân bay. Thấy anh vội vã, khuẩn trương như vậy, Trương phu nhân không khỏi ngỡ ngàng mà thốt lên:
- Tiểu Thần, con...
Anh thở hổn hển, nhưng vẫn hỏi bà:
- Mẹ, An kỳ đâu?
- An Kỳ đã lên máy bay rồi.
Nhìn thấy Trương Thần chạy đến, Du An Kỳ cũng xem như cô chờ đợi không uổng phí. Hà Hoa Tử thấy An Kỳ ngây người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo hướng mắt của An kỳ, thấy Trương Thần đến, anh dường như đang cãi nhau với Peter. Thấy vậy, Hà Hoa Tử liền nắm lấy tay của An Kỳ, dịu dàng khuyên:
- Nếu ngay bây giờ em thay đổi quyết định, cũng chưa muộn. Nếu hiện tại em cảm thấy hối hận, không muốn đến New Zealand mà muốn ở lại đây, chị cũng bằng lòng với em.
Nghe cô nói vậy, An Kỳ liền cười và lắc đầu, nói:
- Không, em sẽ không hối hận. Em nhận ra rằng, hiện tại em vẫn chứ đủ khả năng để bảo vệ con của mình. Còn suýt chút nữa hại chết nó. Chỉ khi thật sự buông bỏ, cuộc đời em mới sang trang mới.
Hà Hoa Tử gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của cô.
Trương Thần lúc này đang thối thúc Peter kêu dừng chuyến bay lại, bởi vì anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh không muốn An Kỳ rời đi. Peter có chút chần chừ, tức giận, anh lập tức chạy vào trong và kêu lập tức dừng chuyến bay tư nhân liền nhân viên an ninh đưa ra ngoài. Du An Kỳ thấy anh điên cuồng như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
Hà Hoa Tử nghe thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh, liền quay sang nói với An Kỳ:
- Hãy để lại những điều khiến em không vui ở đây. Chúng ta sắp bước sang một trang mới của cuộc đời rồi.