Bước vào phòng, Hà Hoa Tử đi vào trước, Du An Kỳ bước theo sau. Khi cô đóng cửa, Hà Hoa Tử nhìn An Kỳ rồi chuyển mắt nhìn chổ khác.
Thấy vẻ mặt của Hà Hoa Tử khác với mọi ngày, Du An Kỳ có chút căn thẳng, không biết có phải là do mình chỗ nào hay không? Hay trong suốt quá trình làm việc, đã không làm vừa lòng Hà Hoa Tử chỗ nào. Nghĩ rồi, An Kỳ càng muốn biết, liền hỏi:
- Hà Hoa tỷ, không biết là em đã làm sai chuyện gì khiến chị phải khó chịu đến vậy?
Nghe Du An Kỳ hỏi, Hà Hoa Tử cảm thấy tâm tư của mình có chút xao động. Thở một hơi dài, bảo An Kỳ ngồi xuống ghế, cô nói:
- An Kỳ, em làm việc ở đây được bao lâu rồi?
- Cũng đã hơn hai năm rồi.
An Kỳ bộc bạch trả lời
- Vậy, em thấy chị là người như thế nào?
- Hà Hoa tỷ là một người tốt. Tính cách lại rất nice.
Nói đến điểm này của Hà Hoa Tử, Du An Kỳ liền trả lời một cách vui vẻ nhất.
- Vậy, em đã giấu chị chuyện gì, đúng không?
Hà Hoa Tử vừa dứt lời, vẻ mặt Du An Kỳ liền biến sắc. Cô như bị ai đó xịt keo, liền đứng hình. Quả nhiên, không gì có thể qua mắt được Hà Hoa Tử. Chỉ là, cô không biết phải nói như thế nào?
- Tại sao chị lại hỏi như vậy?
- An Kỳ, trước giờ em chưa từng giấu chị chuyện gì. Nhưng gần đây, em rất lạ. Em mau nói cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì với em.
Người Du An Kỳ đột nhiên run lên, đột nhiên cô cảm thấy lo sợ. Cô sợ sau khi kể ra, Hà Hoa Tử lại khinh bỉ cô. Cô sợ Hà Hoa Tử sẽ coi thường mình. Còn Hà Hoa Tử lại biết rõ suy nghĩ của Du An Kỳ lúc này, liền trấn an:
- Em cứ kể đi, chị sẽ không trách em.
Nghe được câu này từ Hà Hoa Tử, Du An Kỳ thấy an tâm hơn liền kể lại toàn bộ cho cô nghe.
Sau khi kể xong, An Kỳ không dám ngước mặt lên nhìn Hà Hoa Tử. Cô líc nào cũng gục mặt nhìn xuống phía dưới, nói:
- Hà Hoa tỷ, thật xin lỗi, phải khiến chị thất vọng rồi.
Trong suy nghĩ của An Kỳ lúc này, Hà Hoa Tử sẽ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ và rồi cũng dần ghét bỏ cô. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô, Hà Hoa Tử sau khi nghe câu chuyện, cô đi đến và xoa vai của An Kỳ, an ủi:
- Em không làm chị thất vọng. Chị lại rất tự hào về em, có thể hy sinh vì gia đình như vậy, không phải ai cũng làm được.
Hà Hoa Tử vừa dứt lời, Du An Kỳ mới dám ngước mặt lên nhìn cô. Lúc này, nước mắt Du An Kỳ mới chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Hà Hoa Tử liền lấy tay lau đi những dòng nước mắt ấy, nói:
- Được rồi! Đừng khóc nữa.
Chị sẽ giúp em chuộc thân. Em yên tâm.
- Không được đâu! Em đã làm phiền chị nhiều rồi. Lần này, em muốn tự mình gánh vác mọi chuyện. Em xin lỗi, nhưng không thể chấp nhận lời giúp đỡ của chị.
Du An Kỳ kiên quyết từ chối.
- Vậy trong khế ước, em phải bán thân bao lâu?
- 5 năm...
- 5 năm? Sao lại lâu đến thế? Lúc đó em không có ý kiến gì trong tờ khế ước sao?
- Không phải em không có ý kiến, mà là từ khi chấp nhận bán thân, em đã chẳng còn tư cách để đưa ra ý kiến.
Du An Kỳ mỉm cười, nhưng vẻ mặt của cô lại hiện lên nét u buồn.
- Vậy mấy ngày nay, tên đó có làm gì em không?
Lời Hà Hoa Tử vừa dứt, An Kỳ liền vén tóc sang một bên để lộ dấu hôn trên cổ. Hà Hoa Tử như có lửa trong người, ngọn lửa này lại còn đang sôi sục, nói:
- Hắn... em với hắn...
An Kỳ dù không muốn nhưng vẫn cố gật đầu.
- Em nói mau, hắn tên gì? Chị lập tức tìm hắn nói chuyện?
Hà Hoa Tử đứng bật dậy, nói với vẻ rất nóng lòng muốn biết.
- Hắn chính là người lần trước muốn em giả làm bạn gái của hắn, Trương Thần.
- Trương Thần?
Vừa nghe Du An Kỳ thốt ra cái tên này, Hà Hoa Tử liền nghĩ:
“ Tại sao lại là anh, Trương Thần.
Tại sao anh lại có thể làm những chuyện như vậy chứ?
Hay là... “
Đang mãi suy nghĩ đến Trương Thần, Hà Hoa Tử không để ý đến việc Du An Kỳ đang liên tục gọi mình.
- Hà Hoa tỷ, chị biết anh ta sao?
- Biết chứ, đương nhiên chị biết Trương Thần. Lúc trước...
- Lúc trước, như thế nào?
Vừa định kể cho Du An Kỳ nghe, nhưng đột nhiên Hà Hoa Tử lại có linh cảm, chuyện này không kể thì sẽ tốt hơn. Đối với sự tò mò của An Kỳ, Hà Hoa Tử liền lấy tay xoa đầu cô, nói:
- Sau này có cơ hội, chị nhất định sẽ kể. Bây giờ, chưa phải lúc thích hợp.
Với lại, chuyện lúc trước, chỉ nên nhớ lại, không nên nói ra.
Càng nghe, Du An Kỳ liền cảm thấy khó hiểu. Không những khó hiểu, cô còn cảm thấy ngạc nhiên vì Hà Hoa Tử cũng biết về Trương Thần. Nhưng mà, đối với những chuyện cô chưa tìm được câu trả lời, An Kỳ sẽ mãi đi tìm đáp án.
- Được rồi. Em quay trở về làm việc đi.
Khi nào đến bệnh viện thăm mẹ, nhớ nói với chị, chị đưa em đi. Chị cũng muốn đi thăm bác ấy.
Hà Hoa Tử vừa dứt lời, An Kỳ liền gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Ngay sau khi cô đi, Hà Hoa Tử liền quay lưng về phía cánh cửa. Cô đặt hai tay trước ngực, liền ngẫm nghĩ:
“ Trương Thần.
Chuyện lúc trước, tốt nhất vẫn không nên kể ra. Tốt nhất, hãy để nó là bí mật, mãi mãi. Mà người biết được bí mật ấy, chỉ có chúng ta. “